Tết Nguyên Tiêu năm nay vô cùng náo nhiệt, khắp thành Trường An bị đèn lồng bao phủ, điện Quang Minh sáng rực, nhìn từ xa như cung Quảng trên trời.
Hội băng đăng Ngọc Sơn giờ ai ai cũng biết rồi, du ngoạn hội đèn trong thành xong, nhà phú quý liền lắp xem ngựa rời thành ngay trong đêm, chỉ cần nửa canh giờ đã tới bên sông Đông Dương. Năm nay đế hậu không tới,sau khi thái tử chủ trì nghi thức khai đăng, xe gấu mèo truyền thống bắt đầu xuất hiện. Gấu mèo tới kiếm ăn rất nhiều, tấm thân béo tròn khoang đen trắng, sĩ tử nho nhã lịch thiệp, quý phụ thơm ngát duyên dáng, tạo thành bức tranh tuyệt mỹ..
Tân lãnh tụ học sinh chủ trì mọi chuyện, tất cả diễn ra trong trật tự.
Vân Diệp tham gia hội đèn xong thì đã là canh hai, năm nay không cần cùng hoàng đế điên lên Ưng Chủy Nhai, nên muốn ngủ sớm, cho tay vào bầu ngực ấm áp trơn mịn của Na Nhật Mộ, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Tiếng nổ kinh thiên đánh thức Vân Diệp từ trong giấc mộng, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể rèn luyện quân ngũ bao năm đã điều khiển nhanh chóng mặc y phục, có chuyện lớn rồi.
Na Nhật Mộ kinh hoàng thò đầu từ trong chăn ra, đang định ngồi dậy thì nghe trượng phu dặn:
- Mặc y phục vào, đi tìm Tân Nguyệt, kiểm tra trong nhà có bị ảnh hưởng không. Ta tới hậu sơn.
Nói xong đi ra gọi Lưu Tiến Bảo, Vượng Tài không cần gọi, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, theo thói quen nó sẽ tìm tới bên người Vân Diệp để được an ủi.
Phát ra tiếng nổ lớn như vậy chỉ có thể là xưởng thuốc nổ hoặc kho vũ khí, mấy ngày nữa sẽ tiếp nhận hậu sơn từ tay Lý Hiếu Cung, nói chính xác là sau Nguyên Tiêu sẽ khai ấn, dè đâu xảy ra chuyện vào đúng lúc này.
Dẫn theo gia tướng mang đuốc tới thẳng hậu sơn, tới đại môn hậu sơn,lòng Vân Diệp không ngừng chìm xuống, vì không thấy đại môn đâu nữa,khắp nơi là đá tán loạn, cùng tiếng rên rỉ đau đớn.
Vân Diệp xuống ngựa, gian nan đi về phía trước, Lưu Tiến Bảo muốn giữ lấy hầu gia, nhưng bị giằng mạnh ra, đành tới gần thêm chút, giúp hầu gia soi đuốc.
Kho thuốc nổ ở bên đại môn, an bài như thế là vì an toàn thư viện, dù bị nổ cũng bị Ưng Chủy Nhai cao lớn chặn lại.
Tiếu Thương Sinh toàn thân đẫm máu ôm lão bà gào khóc, lão bà hắn bị đá va vào ngực, miệng không ngừng chảy máu, khuôn mặt ngây dại mang nụ cười quỉ dị, không biết vui vẻ hay thống khổ. Vân Diệp gọi liền mấy cầu Tiêu Thương Sinh không có chút phản ứng nào..
Người còn sống không nhiều, dù không bị chết vì vụ nổ cũng bị đá đập chết.
Cứu hết người sống sót ở cửa núi, Vân Diệp liền hạ lệnh tất cả mọi người tránh đi, lúc này không thể vào sơn động, vụ nổ thế này thường gây ra phản ứng dây chuyền.
Quả nhiên trong sơn động truyền ra tiếng ầm vang, Vân Diệp cười khổ, kho thuốc nổ dưới lòng đất cũng phát nổ rồi.
Mặt đất rung chuyển, Vân Diệp dẫn người mau chóng lui lại, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cả ngọn núi sập xuống, cây cối nghiêng đi, đá lăn rầm rầm. Đến khi bụi mù tan hết, đỉnh núi xinh đẹp biến thành đống đá hỗn loạn..
Giờ thì chẳng còn làm gì được nữa, chỉ có thể đợi trời sáng, đây có khả năng là địa chấn đầu tiên lịch sử vì nguyên nhân con người.
Chỉ vì cái trước mắt thì thế nào cũng có tổn thất, hậu sơn thư viện đã sập, quan viên trên ngũ phẩm trên ba, điếc một, thợ bị thương vô số.
Lý Nhị đứng trước ngọn núi sụp đổ, mặt không có cảm xúc nào, Lý Hiếu Cung quỳ trên mặt đất không nói không rằng, vô số dân phu qua lại trong đống đổ nát dọn dẹp đất đá.
Vân Diệp buồn bã vô cùng, ba năm nỗ lực tan biến sau một tiếng nổ.
Lúc này truy cứu trách nhiệm là vô ích, chuyện đã xảy ra, dù có băm Lý Hiếu Cung thành tám mảnh cũng không thể khôi phục lại ngọn núi.
Trời đã sáng, văn võ bá quan đều tới hậu sơn, bất kể là ai nhìn thấy cảnh tượng này đều phải rùng mình, trong lòng bọn hò căn bản không thể tượng tượng ra được thứ sức mạnh nào có thể triệt để hủy được cả ngọn núi.
Vân Diệp bẩn thỉu ngồi trên tảng đá uống rượu, tối qua y là quan lớn đầu tiên tới hiện trường sự cố, chỉ cứu được mười mấy người, còn lại đã biến mất, trang hộ Vân gia trang và gia tướng Vân gia đang nỗ lực dọn ra con đường, mang hi vọng mong manh phát hiện ra một hai người tốt số,ai cũng biết là vô ích, song không ai cản.
- Xây lại xưởng hỏa khí khả năng lớn thế nào?
Trầm mặc hồi lâu Lý Nhị lên tiếng hỏi, Lý Hiếu Cung miệng khô khốc, không nói ra lời.
- Bệ hạ khả năng xây lại là chín thành.
Vân Diệp không muốn vị trưởng bối mình tôn kính khó xử như thế, trả lời thay.
Sắc mặt âm trầm của Lý Nhị liền hòa hoãn hơn:
- Xưởng không còn, công tượng không còn, làm sao ái khanh nắm chắc như thế? Còn một thành chưa nắm chắc là cái gì?
- Bệ hạ có điều không biết, tai nạn thế này tuy mang tính hủy diệt,nhưng chỉ tổn hại bề ngoài, Thanh Tước không sao, thần không sao, thư viện không sao, muốn xây dựng lại xưởng chỉ tốn thời gian mà thôi. Một phần không xác định duy nhất là không biết trong triều còn ai dám đảm nhận việc xây dựng này.
Vân Diệp lo lắng là có đạo lý, triều đường ý kiến với thuốc nổ từ lâu,cho rằng thứ này là vũ khí của thượng đế, không nên xuất hiện ở nhân gian, còn nói loại chuyện đoạt thiên quyền này sớm muộn cũng bị trời phạt, lần này xảy ra sự cố lớn, tựa hồ chúng minh tính chính xác của lời đó.
Lý Nhị nhìn đám triều thần đang định ý kiến, nói với Vân Diệp:
- Một phần đó trẫm giúp khanh bù đắp, toàn bộ tiền lương cần thiết sẽ cấp cho khanh, nếu hộ bộ không thỏa mãn được, dù trẫm có phải ăn rau cũng không để khanh thiếu một đồng. Giờ khanh nắm chắc mười phần rồi, ba năm sau trẫm muốn một xưởng mới lớn hơn, tốt hơn, có làm được không?
- Chắc chắn, thực ra ngay từ bây giờ thần muốn lấy xưởng cỡ nhỏ của thành lạc đà nạp vào binh bộ, chế tạo hỏa khí không thể dừng lại, hiện binh lực triều ta trải khắp bốn phương, cung ứng hỏa khí không thể cắt đứt, tuy thiếu một chút, vẫn hơn không có.
Lý Nhị hài lòng gật đầu, Chử Toại Lương thầm thở dài, Vân Diệp luôn thoát thân vào lúc quan trọng nhất, vốn định giở chút thủ đoạn ở khoản tiền cấp cho binh bộ, ai ngờ lần này xảy ra sự cố, làm Vân Diệp thoát nguy cơ, trong vòng ba năm, ai dám đụng vào tiền lương của binh bộ sẽ gặp đại họa, không chỉ mình, dù Trường Tôn Vô Kỵ cũng không dám.
Chuyện cứu tai được Lý Nhị giao cho công bộ, Vân Diệp bắt đầu xây dựng xưởng hỏa khí, nhân thủ cần thiết có thể lấy từ Đô thủy giám, binh bộ,đại lý tự, có thể tùy ý lấy thợ của công bộ, đây là quyền lực cực lớn.
- Thanh tịnh rồi, thực sự thanh tịch rồi.
Tiêu Thương Sinh giọng chợt trầm chợt bổng, hôm qua còn thống khổ vô hạn, hôm nay đã cười hớn hở.
Vân Diệp nắm được phần nào tâm tư của hắn, bao năm tự cầm tù, đã hủy đi lòng ham sống của hắn, có lẽ chết trong vụ nổ tối qua là kết cục tốt nhất, nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của hắn, Vân Diệp lắc đầu:
- E rằng tên chết tiệt đợi cái ngày này lâu lắm rồi.
Người bị chết hôm qua tuyệt đối không thể ít hơn tám trăm, nguyên nhân sự cố không thể tra ra được, người còn sống chưa quá chục, đều là người ở ngoại vi, Tiếu Thương Sinh đưa lão bà tới tường cao nghe động tĩnh bên ngoài, mỗi năm tới Nguyên Tiêu, hắn đều dẫn lão bà đi nghe, cho náo nhiệt.
Chỉ cần là người của xưởng hoa khí đều bị Đô thủy giám mang đi, Lý Hiếu Cung cũng bị giam vào thiên lao đợi phán quyết, bất kể thế nào thì tội danh lơ là chức vụ cũng không thể tránh được.