Cao Đình khôi phục rất khá, vốn là một đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, tính cách hoạt bát cởi mở, dưới sự trợ giúp của Đằng Niệm đã dần lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Tình cảm giữa cô bé với Đằng Niệm cũng ngày càng tốt, còn có một tia ỷ lại.

“Đằng đại ca”. Ngồi trên xe lăn, Cao Đình mở cửa nhà, thấy người tới liền cao hứng vẫy tay.

“Hello”. Đằng Niệm cũng cười nói. “Đoán xem anh mang tới cái gì?”

“A?” Cao Đình nghi hoặc, lại là mèo nhỏ chó nhỏ hoa nhỏ cỏ nhỏ?

Đằng Niệm trực tiếp đưa ra đáp án – cầm bộ nạng vẫn dựa ở cạnh cửa giơ ra.

“A….” Cao Đình có chút kinh ngạc.

“Để đứng dậy đi lại”. Đằng Niệm cầm cái nạng vào cửa, sau đó để trên đùi Cao Đình, đóng cửa lại, giúp cô bé vào phòng khách. “Cứ ngửa đầu nói chuyện với anh trai em mãi như vậy, không thấy mỏi cổ sao? Anh em còn cao như vậy nữa….”

“……” Cao Đình không còn lời nào để nói.

“Nhắc đến anh em, chắc là phải 1m9 nhỉ?”

“Vâng, 1m92”. Cao Đình thở dài. “Anh thì sao?”

“1m87”. Đằng Niệm trả lời. “Cúi đầu nhìn em cũng mệt chết đi được”.

“…….” Cao Đình lại thở dài. “Nhưng mà, cái nạng này là ở đâu ra vậy?”

“A”. Đằng Niệm cười. “Đồ đi xin đó”.

……..

Cao Phi tan tầm về nhà, Cao Đình đang ở dưới sự giúp đỡ của Đằng Niệm dùng nạng để bước đi, bất quá vẫn chưa thể giữ thăng bằng, Đằng Niệm không dám buông tay.

Cao Phi đi đến, hỗ trợ giữ một bên người Cao Đình.

“Ca, không cần….” Cao Đình nhẹ giọng nói, anh trai lúc nào cũng bảo hộ quá độ.

“Sao lại không cần?” Đằng Niệm mở miệng. “Anh đỡ em cả một ngày rồi, tay đau muốn chết, vừa vặn đổi người đi”.

“A, thực xin lỗi….” Cao Đình cúi đầu.

Đằng Niệm cười cười vỗ đầu cô bé. “Không sao, sớm có thể đi lại là tốt rồi”.

Sau đó y hướng Cao Phi cười nói. “Đại Cẩu tiên sinh, kế tiếp đến phiên anh vất vả rồi”.

Cao Phi đối với xưng hô này của y sửng sốt một lát, Cao Đình nhịn không được cười ra tiếng.

“Này này, hai người….” Cao Phi bất đắc dĩ nói.

“Tôi đi pha trà giúp hai anh em nha”. Đằng Niệm thức thời rời đi.

Cao Phi nhìn bóng dáng y đi vào phòng bếp, cau mày một cái, sau đó nghe được giọng của em gái. “Ca, anh phải một tay ôm lấy eo em, một tay giữ lấy tay em”.

Cao Phi làm theo.

Ăn xong cơm tối, lại giúp Đình Đình ôn bài một chút, sau đó cho cô bé đi nghỉ ngơi sớm. Đằng Niệm nghĩ nghĩ, đến gõ cửa thư phòng vẫn để mở.

Cao Phi đeo kính chống tia bức xạ, nhìn thấy là y, cười nói. “Mời vào”.

“Vẫn còn bận sao?” Đằng Niệm nghiêng đầu hỏi.

“Không có gì, sắp xong rồi”. Cao Phi đáp.

“Thân thể quan trọng hơn”.

“Làm nhà thiết kế không phải cũng cực nhọc lắm sao?”

Đằng Niệm chớp mắt mấy cái, sau đó cười nói. “A, đúng vậy, tôi hình như không có lập trường”.

“Nói vậy là cậu thực rất bận?”

“Ừ”. Đằng Niệm nghĩ nghĩ. “Bận một đợt rồi sẽ được rảnh một đợt”.

“Thân thể quan trọng hơn”. Cao Phi trả lại nguyên câu.

Hai người nhìn nhau cười.

Đằng Niệm nói. “Vậy tôi đi trước, không quấy rầy anh nữa”.

“Không đâu”. Cao Phi đứng dậy. “Tôi tiễn cậu”.

“Được”. Đằng Niệm đáp. “Tới cửa là được rồi”.

Đổi xong giày, Đằng Niệm quay đầu lại. “Đúng rồi, sàn nhà hơi trơn”.

“A”, Cao Phi ngẩn người, hiểu được ý của y. “Ngày mai tôi sẽ gọi người đến trải thảm”.

Đằng Niệm cười. “Hiện tại, hình như đã tin tưởng tôi rồi nhỉ, Đại Cẩu tiên sinh”.

Cao Phi không nói gì, xấu hổ cười cười.

“Được rồi, tạm biệt”. Đằng Niệm phất tay.

“Tạm biệt”.

Tin tưởng sao? Cao Phi ngồi trở lại trước máy tính, nhìn bảng biểu trên màn hình, nghĩ lại lời nam nhân kia vừa nói.

Tin tưởng là đúng, nam nhân kia giúp Đình Đình hồi phục ngày một tốt, về phương diện này hắn đương nhiên là bắt đầu tin tưởng y. Nhưng chuyện khác thì – nếu nói là không tin tưởng, thì không bằng nói là không hiểu rõ thì đúng hơn. Mà hắn cũng không muốn đi hiểu nam nhân kia, bởi vì cảm giác rằng sẽ rất phức tạp, rất khó khăn.

Ngoài cửa có tiếng động nhỏ.

Mèo con kêu khẽ một tiếng, sau đó chầm chậm đi vào, đến bên cạnh chân Cao Phi, dùng móng vuốt nho nhỏ cào ống quần hắn.

…. Cao Phi túm cổ nó, đặt trên người mình. Đằng Niệm ngay từ đầu đã nói cho hắn biết, con mèo này không phải là mèo hoang, mà là do con mèo của một người bạn sinh ra, đã kiểm tra sức khoẻ có giấy chứng nhận đầy đủ, hắn không cần phải lo lắng.

Nhẹ nhàng dùng ngón tay gãi cằm mèo con, Cao Phi trước nay đối với động vật không có tình cảm cùng kiên nhẫn, nhưng nếu đã đồng ý nuôi dưỡng nó, thì hắn cũng nên có trách nhiệm của chủ nhân.

Mà Đằng Niệm hình như thật sự mẫn cảm với lông mèo, cho nên mỗi ngày trước khi Đằng Niệm đến hắn đều cho người quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cũng đem mèo con tránh xa.

Hoàn hồn lại, đem mèo con xuống dưới đất, Cao Phi xua nó ra ngoài, dù sao tia bức xạ từ máy tính cũng rất nặng.

“Sao rồi, lấy được lòng tin từ vị người nhà kia chưa?” Trịnh Kiệt vỗ vai Đằng Niệm.

“Trên phương diện trị liệu thì ổn rồi”. Đằng Niệm uống một ngụm nước, trả lời.

“Sau đó thì sao?” Trịnh Kiệt hỏi tiếp.

“Sau đó, tôi và vị Đại Cẩu tiên sinh kia không phải người cùng một thế giới, giao tiếp đơn giản hẳn là vẫn có thể”. Đằng Niệm cười.

“Thằng nhóc này”. Trịnh Kiệt cũng cười. Uống xong chén rượu như nhớ tới chuyện gì, nói. “Đúng rồi, tôi vẫn muốn nói một chuyện với cậu. Cái kia….”

“Cái gì?”

“Muốn giới thiệu với cậu một người”. Trịnh Kiệt có chút ngại ngùng. “Bạn gái tôi, Triệu Tiểu lan”.

Đằng Niệm ngây người một chút, lập tức hồi phục, vẻ mặt kinh ngạc. “Bạn gái? Quen khi nào?”

“Hơn nửa năm rồi”. Trịnh Kiệt tiếp tục ngượng.

“Hơn nửa năm mà chưa từng nói với tôi?” Đằng Niệm bày ra bộ dáng mất hứng.

“Không phải, vẫn chưa có cơ hội nói với cậu”. Trịnh Kiệt vội vàng hỏi. “Mấy ngày tới cậu có rảnh không? Đến nhà bọn tôi, cho hai người làm quen chút”.

“….. A, ngại quá, gần đây có hơi bận”. Đằng Niệm cười. “Bất quá, ‘nhà các cậu’, không phải là sắp kết hôn đấy chứ?”

“Hắc hắc, trực giác của cậu vẫn chuẩn như vậy….” Trịnh Kiệt sờ sờ đầu.

Đằng Niệm cười cười, uống ly nước trái cây ngọt lịm, nuốt xuống chua xót trong miệng rồi mới nói. “Chúc mừng cậu”.

“Cảm ơn, đến lúc đó làm phù rể cho tôi đi?” Trịnh Kiệt hỏi.

“…. Được”. Đằng Niệm cười một chút, trả lời.