Đợi cho nhân thủ bên này đã đông đủ, nhóm tình nguyện viên cũng tạm biệt lẫn nhau, tự trở về bốn phương trời, tiếp tục cuộc sống bình thường mà đủ sắc thái.

Vừa mới mở cửa nhà, liền cảm giác bên trong một trận siêu áp suất thấp.

Buổi sáng nhận được tin nhắn, Cao Đình khoanh tay ngồi ở sofa, hung hăng nhìn hai vị ca ca.

“Hi, tiểu Đình!” Đằng Niệm tự nhiên vẫy tay chào hỏi.

Cao Đình trán nổi gân xanh. “Anh còn ‘hi’ với em?! Hai anh sao có thể không có trách nhiệm như vậy? Ít nhất trước đó cũng phải nói cho em một tiếng chứ! Có biết em lo lắng thế nào không! Thiếu chút nữa đã mua vé máy bay trực tiếp đi tìm các anh! Thật là, lớn như vậy rồi còn hành động như trẻ con, nghĩ cái gì thì làm cái đó, sao có thể làm ca ca?!”

Đằng Niệm che lỗ tai, nghe cô bé rống xong mới buông tay, nhún vai. “Tiểu Đình, nhân sinh có những lúc phải cần nhiệt huyết”.

“……….” Cao Đình vô lực, tự biết mình không có khả năng nói lại Đằng đại ca.

Đằng Niệm cùng Cao Phi nhìn nhau cười, tiến lên một trái một phải ôm lấy cô bé. “Thật xin lỗi, khiến em lo lắng rồi”.

Cao Đình gắt gao ôm lấy họ, khoé mắt ướt nước.

Tắm rửa xong đi ra, thấy Đằng Niệm trần như nhộng nằm ở trên giường, hại người nào đó hạ thân cấp tốc sung huyết. Đầu sỏ gây nên nhìn thoáng qua thân dưới của hắn, mị hoặc cười. “Nhanh như vậy, không uổng công em nghiên cứu nửa ngày bày ra cái tư thế này”.

“Kỳ thật, em bày ra tư thế nào, kết quả cũng giống nhau thôi”. Cao Phi tiến lên, trút bỏ khăn tắm quấn quanh hông.

“Vậy hậu quả thì sao?” Đằng Niệm cong khoé miệng hỏi.

“Em nói xem?” Cao Phi hỏi lại, chặn lại nam nhân đang nghịch ngợm.

“Được rồi”. Đằng Niệm nâng đầu Cao Phi, nhìn vào mắt hắn. “Thật xin lỗi, buổi tối trước khi đi Tứ Xuyên, lời em nói đã làm anh tổn thương”.

“Nga”. Cao Phi hừ nhẹ, cắn miệng người dưới thân.

Đằng Niệm tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non. “Làm sai nhận lỗi, đêm nay, tuỳ anh ăn….”

“Em nói nhé?” Dã thú bị đánh thức, hai mắt phóng ra lục quang. “Bất quá….”

“Ân?”

“Đình Đình ở ngay phòng bên, em không thể kêu quá lớn, có chút tiếc nuối a….”

“………”

Con người chỉ có nhìn về phía trước, cuộc sống mới có thể tiếp tục. Bởi vì chúng ta luôn có hy vọng.

Một ngày rất bình thường, Cao Phi lại đem người nào đó suốt đêm ngồi vẽ, cưỡng chế cởi quần áo nhét vào ổ chăn.

Đằng Niệm sớm đã hoa cả hai mắt, sao còn có khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc Cao Phi đem chăn đắp lên người mình, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ. trừng nhau trong chốc lát, Đằng Niệm không còn khí lực, thở dài, không cam lòng nhắm mắt lại, ngủ một lát.

Lại đột nhiên nhớ tới cái gì, mở mắt gọi nam nhân chuẩn bị ra ngoài, sau đó nhổm dậy muốn lấy áo khoác.

Cao Phi đen mặt muốn tiến lên đem người lần nữa ấn trở về giường, Đằng Niệm vô tội nói. “Em có thứ muốn đưa cho anh, túi áo ngoài bên trái”.

Cao Phi cầm lấy áo khoác của y, thò tay vào túi bên trái, trống không.

“Ờm, bên phải?” Xong rồi, mệt đến trí óc cũng suy tàn theo rồi….

Cao Phi tức giận lại duỗi tay qua túi bên phải, động tác dừng lại, có chút kinh ngạc lấy ra vật gì đó – một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc.

Đằng Niệm nhún vai, vươn tay trái, mu bàn tay hướng ra ngoài, cười nhìn hắn.

Cao Phi nhịn không được, ý cười hiện lên mặt, đi lên phía trước, mở ra hộp nhung – là hai chiếc nhẫn nam kiểu dáng đơn giản.

Lấy ra một cái nhỏ hơn, đeo vào cho Đằng Niệm. Lại lấy một cái khác đưa cho Đằng Niệm, chính mình cũng vươn tay trái ra.

Đằng Niệm nhẹ nhàng thay hắn đeo vào, sau đó nắm lấy tay hắn, khẽ hôn một cái, ngẩng đầu nhìn mắt người yêu, không nói gì.

Cao Phi nâng tay xoa đôi mắt đã thâm đen của Đằng Niệm, vừa đau lòng vừa tức giận lại vui mừng, chí có thể nghiêng người hôn xuống.

Lát sau tách ra, Đằng Niệm hơi thở không ổn định hỏi. “Em đi làm việc tiếp được không?”

“Mơ tưởng”. Cao Phi khốc khốc trả lời, trực tiếp đem người áp trở về giường. “Ngoan ngoãn ngủ đi”.

Đằng Niệm hướng hắn bĩu môi, giơ ngón giữa tay phải.

Cao Phi nhếch miệng. “Phải dưỡng thân thể dưỡng sức cho tốt rồi hãy nghĩ đến chuyện thượng anh nhé”.

“………”

Thời điểm Cao Phi thích thú thích thú đeo nhẫn đi làm, cả công ty lập tức nổ tung.

Căn bản ngay cả ảnh chụp tin tức đều không nói ra, sao có thể bỏ chạy đi kết hôn?

Lý Hải Đông lại thật cao hứng, bởi vì không phải anh không tuân theo ‘bí mật không thể nói’, mà là do người khác ‘không cẩn thận’ do thám được ‘bí mật’ của ông chủ, buồn bực vô cùng, bát quái, muốn bát quái….

Kỳ thật bái quái cũng không chỉ có cái này. Trong công ty có ít người yêu thích nghệ thuật, gần đây có đến một buổi triển lãm tranh bán hàng từ thiện, trong đó có một bức tranh tên là < My Man >, nhân vật trăm phần trăm là ông chủ nhà bọn họ. Tác giả là Nick Teng, chính là người phụ trách lần hợp tác trước với bọn họ…. Cuối cùng bức tranh này bị trả giá cao mua đi, về tay ai thì đều khiến dân tình phải suy đoán một hồi….

Cao Đình hai tay khoanh trước ngực, đối với vách tường nghiền ngẫm vài phút rồi mới cười cười, toàn thân run rẩy nổi da gà rời khỏi phỏng ngủ của Cao Phi.

Trên tường, một bức tranh lẳng lặng nằm đó.

Toàn văn hoàn ~