Sáng hôm sau, Trần Tâm dạy từ rất sớm.

Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, tự chọn một bộ đầm dài quá gối, sắp xếp một chút hồ sơ tư liệu rồi sau đó gọi điện thoại cho công ty để xe đến đón.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường dạy học, lại có cảm giác cứ như là ngày đầu tiên đến trường đi học vậy. Tâm tình Trần Tâm có chút kích động cùng khẩn trương.

Đợi xe đến cũng là mười mấy phút sau. Ngồi lên xe, đầu tiên Trần Tâm liền gặp một anh chàng thư sinh gốc Việt tuấn tú.

Anh ta đeo mắt kính, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan không tính là quá ưu tú nhưng cũng rất ưu nhìn, đặc biệt đôi mắt anh ta dưới cặp mắt kính thế nhưng lại vô cùng sáng sủa, nhìn chung anh ta rất nghiêm nghị. Trần Tâm nhìn anh ta một thoáng đánh giá, sau đó cô nghe anh ta vui vẻ mở lời: “Em là Gabriel sao? Trước đây anh được thông qua sếp mà rất ngưỡng mộ em, lần này cùng em đến AMA thật là một điều rất vinh hạnh.”

Lời anh ta rất chân thành, đôi mắt nhìn cô quả thật giống như nhìn thấy siêu sao, điều này khiến cho Trần Tâm rất ngượng ngùng. Cô theo thói quen vén tóc sang bên tai, khuôn mặt xinh đẹp nở ra một nụ quyến rũ làm cho anh ta cũng phải đỏ mặt ngượng theo.

“Cảm ơn anh quá khen. Thật ra em cũng không có tài giỏi gì cho quá, cùng lắm chỉ là một nhân vật chôn chân lâu năm mà thôi.” Trần Tâm khẽ cười, cố gắng nói giọng thật tự nhiên, nhưng cuối cùng lọt vào tai người đối diện vẫn khó nghe như cũ.

Anh chàng đồng nghiệp nghe kĩ lời cô, sau đó bật cười một tiếng nói, lần này lại nói tiếng Anh: “Anh cũng có thể nói tiếng Anh khá ổn, chúng ta có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ này. Quên nói em, anh tên là Lý Hoàng Khanh.”

Trần Tâm gật gật đầu, bỏ qua sự ngại ngùng ban nãy, cô nói: “Em đang cố gắng học tiếng Việt, chẳng qua bây giờ còn khá yếu, nếu như anh không ngại có thể giúp em một chút được chứ? Em sợ rằng mình sẽ khó thể giao tiếp với học sinh.”

Nếu lời này nói qua miệng một người châu Á thì rất ngượng ngùng, nhưng mà đối với Trần Tâm thì lại rất bình thường. Vẻ mặt cô nghiêm túc, giọng nói giống như đang rất cần sự giúp đỡ của Lý Hoàng Khanh.

Anh ta nghe hết lời thì lập tức vui vẻ đồng ý, hai người là đồng nghiệp, vả lại trông cô rất dễ mến, Lý Hoàng Khanh cũng muốn làm bạn với cô.

“Việc gì phải ngại, chúng ta là đồng nghiệp với nhau, giúp em là điều anh nên làm mà.”

“Vậy thì cảm ơn anh.” Trần Tâm cong môi cười ha hả, vậy là bây giờ cô có thêm một người bạn ở đây rồi.

Hai người cười nói mấy phút, lại cùng nhau xem qua hồ sơ thông tin của học sinh của AMA, thoáng chốc chiếc xe đã đến trước cổng trường đại học quốc tế AMA.

Ngày trước khi còn ở trong nước, Trần Tâm cũng đã từng nghe qua trường đại học AMA, trường tư nhân được nhà nước tài trợ này. Trường này vô cùng nổi tiếng, chất lượng đầu vào rất cao, tỷ lệ học sinh đủ điểm vào trường hằng năm tính trong phạm vi cả nước là rất ít, ít nhất trong số các trường đại học có danh tiếng trong nước. Nó ít vốn dĩ không phải vì trường không tốt, mà bởi vì điểm chuẩn của trường rất cao.

Nghe nói trong mấy năm cô đi nước ngoài, các trường đại học cận kề AMA đã đua điểm theo với trường này. Các du học sinh từ nước ngoài trở về hầu hết đều chọn AMA để làm đích cuối.

Mà nói, được vào học AMA quả thật là một điều rất đáng tự hào. Trường nổi tiếng, chất lượng giảng dạy trong trường rất tốt, vào đây thì tinh thần lẫn vật chất của sinh viên sẽ được đạt đến mức tốt nhất. Phòng học rộng rãi thoáng mát, thiết bị điện tử đầy đủ tiện nghi, bài giảng không quá nhiều và cũng rất dễ học, đó là điều cốt yếu khiến cho các học sinh trong nước tuy không thể vào trường nhưng vẫn luôn ao ước được một cái học bổng ghi danh.

Hơn năm năm về trước, khi điền nguyện vọng thi đại học, Trần Tâm cũng điền nguyện vọng đầu tiên là trường đại học AMA, nhưng đáng tiếc là điểm toán của cô lại quá thấp, ngoại ngữ và ngữ văn cũng không thể kéo lên, cuối cùng chỉ có thể buồn bã đi vào trường nguyện vọng sau.

Mà sở dĩ cô muốn vào trường này, rất đơn giản rằng ngày đó cô đã từng mong ước mình sẽ được học bổng của trường để đi du học nước ngoài.

Theo dõi trường từ rất nhiều năm, Trần Tâm biết được chỉ cần đạt điểm xuất sắc trong các kỳ thi chính môn, thì sinh viên sẽ được nhận học bổng. Mà cô khi đó rất giỏi ngôn ngữ Anh, cô tự tin rằng mình sẽ đạt được điểm cao nhất.

Nhưng mà tiếc thay Trần Tâm lại không có cơ hội để nhận học bổng.

Đứng nhìn cổng trường rộng lớn trước mặt, đây là ngôi trường mà Trần Tâm đã từng mơ ước, hiện giờ đã được bước chân vào trường, tuy rằng tư cách danh nghĩa đã khác, nhưng xúc động như trở lại tuổi trẻ của mình khiến cô không thể nào mà bình tĩnh được.

Nhìn xem, từng đoàn sinh viên đang cười đùa bước vào cổng trường, có lẽ bây giờ trong tâm trí bọn họ chỉ toàn là những chuyện vặt vãnh nhưng vô cùng đáng yêu của lứa tuổi mới lớn. Chắc bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ tới, mười năm sau, hai mươi năm sau quay lại trường, đứng trước cái hiệu trường đại học quốc tế AMA sẽ như thế nào.

Có phải cảm giác sẽ giống như cô không? Cái cảm giác bùi ngùi, cảm động đó? Trần Tâm bước chân ra xã hội rất sớm, cô không biết cảm giác này có phải là do bản thân mình ngày xưa không được học hành tốt hay không, cô chỉ biết, hiện giờ cô rất muốn lao vào mà ngồi nghe giảng viên giảng bài.

Lý Hoàng Khanh đứng bên cạnh Trần Tâm, thấy cô ngẩn người ra như thế, anh ta nghĩ rằng cô đang nhớ đến ngày xưa, bèn cất lên mấy bước nói: “Thời gian trôi nhanh nhỉ, thoáng cái chúng ta đã già.”

Lời anh ta khiến cô hoàn hồn. Trần Tâm bật cười thành tiếng, “Không, chúng ta vẫn rất còn trẻ.”

Cho dù là sáu mươi, bảy mươi tuổi, cô vẫn sẽ nói mình trẻ.

Lý Hoàng Khanh ha hả mấy tiếng. Trần Tâm chỉnh chu trang phục, sau đó mới cùng anh ta tiến vào trường.

Hiện giờ đã là bảy giờ rưỡi, đúng tám giờ thì các công ty trong danh sách được đưa đến sẽ có mặt tại văn phòng của Hoàng Thái Anh.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, cho trợ lý sắp xếp các tài liệu đã chuẩn bị từ trước, rồi lại kiểm tra thêm các phần văn bản, thấy ổn hết rồi Thái Anh mới bắt đầu đợi người tới. Cho dù là đại học có tiếng, nhưng đối với các công ty lớn thế giới cũng không thể nào qua loa được.

Thái Anh ngồi trên ghế xoay, bất giác mắt lại hướng ra cửa sổ. Trong sân trường rộng đã có rất nhiều sinh viên, hôm nay là ngày nhận lớp, bọn họ đi sớm là đúng. Các bộ trang phục khác màu có mang huy hiệu AMA University nổi bật trên nền áo trông cực kỳ bắt mắt.

AMA không cho phép sinh viên mặc đồ trái quy định, khi vào lớp thì tất cả mọi người đều phải mặc đồng phục của trường, chỉ khi không có tiết học thì mới được mặc đồ bình thường mà thôi.

Thái Anh hài lòng nhìn toàn thể sinh viên đang nhao nhao dưới sân, ánh mắt anh chậm rãi lướt đi, bỗng nhiên dừng lại ở một bóng người.

Cô ấy đi bên cạnh một người đàn ông. Cô mặc đầm màu hồng nhạt dài gần đến mắt cá chân, trên tay ngắn chưa đến khuỷu, phần eo được ôm lại, có một cái nơ không tính là quá lớn cố định ở bên phải, phía dưới xếp li dọc nhỏ xinh xắn. Từng bước đi của cô lại làm lay động làn váy mềm mại, khẽ phác họa ra đường cong trên đôi chân thon dài xinh đẹp.

Khuôn mặt cô đang cười rất vui vẻ, đứng ở trên cao rất xa với cô, nhưng Thái Anh lại có thể nhìn thấy từng sợi tóc ương bướng rũ xuống cái cần cổ trắng noãn của cô.

Anh nhìn cô, đứng trong đám người đông đúc, thế nhưng Trần Tâm vẫn không ngừng toát ra vẻ xinh đẹp quyến rũ từ tận xương tủy của cô.

Cô đứng ở đó, bừng sáng hệt như những tia nắng từ trời cao. Thậm chí anh có thể nhìn thấy được ánh sáng phát ra từ chính thân hình gầy gầy đó. Bất giác, trong đôi mắt sâu thẳm của Thái Anh đã nhuốm một vẻ nhu tình tha thiết. Đối mắt với một biển người, nhưng trong con ngươi đen láy của anh chỉ chứa mỗi một bóng hình cô.

Thái Anh không biết được, tại sao mình lại vẫn còn yêu Trần Tâm nhiều đến thế.

Anh ngồi yên bất động trên ghế xoay, khuôn mặt dịu dàng trở nên vô cùng mơ hồ. Đôi mắt anh thất thần nhìn lên trời, trong đầu anh không ngừng hiện ra những hình ảnh trước kia của mình, cũng vô cùng nhập tâm suy nghĩ đến vấn đề tình cảm của chính bản thân.

Thoáng chốc, đã đúng tám giờ, các thành viên của những công ty danh tiếng thế giới đã có mặt đầy đủ trong phòng của Thái Anh. Trợ lý nhanh chóng đến bên cạnh tiến sĩ, gọi mấy lần nhưng anh đều không nghe thấy. Cuối cùng, vẫn là phải hét lên một tiếng, lúc này Thái Anh mới bừng tỉnh.

“A, thật xin lỗi các vị.” Hoàng Thái Anh vội vàng đứng dậy, anh sải dài bước chân qua khỏi bàn làm việc. “Vừa rồi suy nghĩ có chút xuất thần, đúng thật là ngại quá.”

Trước khi lên phòng của người đại diện giảng viên trường AMA, Trần Tâm và Lý Hoàng Khanh được một người trong đoàn công ty bất động sản nói đến vị tiến sĩ có tiếng trong trường.

Đó là Hoàng Thái Anh, một người tài giỏi vừa mới từ Anh trở về nước.

Khi nghe đến tên này, quả thật Trần Tâm có chút bất ngờ. Cô nhớ lại người đàn ông ở trên chuyến bay trở về nước, người đàn ông có khuôn mặt điển trai, dáng vẻ dịu dàng, giọng nói trầm thấp và thân hình cao ráo. Có phải vị tiến sĩ này là anh ta hay không? Anh ta nói rằng anh ta là giảng viên của một trường đại học, hẳn là như vậy chăng?

Nhưng mà Trần Tâm dọc đường suy nghĩ một chút, ở nước này số người trùng tên rất nhiều, năm đó khi đi thi đại học, người có cùng họ tên với cô phải nói là mấy chục người. Chẳng nói Hoàng Thái Anh AMA và Hoàng Thái Anh ở chuyến bay là hai người khác nhau hả?

Nghĩ như vậy, trong đầu Trần Tâm lập tức bỏ qua vị Hoàng Thái Anh ở trên chuyến bay. Nhưng mà bỏ qua như thế, trong lòng Trần Tâm không kiềm chế được cảm giác mong chờ, mong rằng vị tiến sĩ này là người đàn ông kia.

Đừng nghĩ rằng cô có cảm giác đặc biệt gì với anh ta, chẳng qua là trong công việc có được một người bạn từ sớm đã quen như vậy thì rất tốt, đúng không? Trần Tâm thầm tự nêu ra lý do cho bản thân vì sao nhớ đến Hoàng Thái Anh rồi vào phòng thì lập tức bình tĩnh lại.

Cho đến khi người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay đang quay lưng lại với đoàn người các cô đứng lên và cất lời xin lỗi, thì cái bình tĩnh vừa được thành lập trong lòng Trần Tâm lập tức sụp đổ. Cô mở to mắt nhìn Thái Anh, trên khuôn mặt quyến rũ hiện ra biểu cảm vô cùng vui vẻ.

Điều này lọt vào mắt Hoàng Thái Anh khiến anh rất là hài lòng.

Từ khi đưa mắt về đoàn người trong phòng, anh đã bắt đầu để ý đến từng biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tâm và sự ngạc nhiên tận nơi đáy mắt cô cũng không ngoài tầm dự đoán của anh.

Tuy nhiên, Hoàng Thái Anh trong cương vị là một tiến sĩ thay mặt cho ban giảng viên của trường, anh không thể nào tự nhiên lôi chuyện cá nhân vào thời gian làm việc được.

Anh đứng trước mười sáu người đại diện cho tập thể các công ty thể giới nói lời xin lỗi, để cho mọi người ngồi xuống rồi, Thái Anh mới ra hiệu trợ lý phát tài liệu cho bọn họ.

Đợi mọi người nhận đủ, Thái Anh khẽ cười nói lời dẫn đầu: “Cảm ơn các vị đã dành thời gian cho toàn thể sinh viên trường AMA, tôi là người phụ trách công tác tại trường lần này, tên tôi là Hoàng Thái Anh, các vị có thể gọi tôi là Thái Anh.”

Bởi vì đa số những người đại diện có mặt ở đây đều là người nước ngoài, cho nên Thái Anh buộc phải nói ngôn ngữ Anh. Tuy thế, nhưng giọng nói trầm ấm của anh rất dễ nghe, tiếng Anh lưu loát phát ra không sai một ngữ điệu nào cả.

Mọi người khẽ gật đầu một cái, Trần Tâm bấy giờ cũng tập trung vào công việc, không bị ảnh hưởng việc ngoài lề nữa.

Thái Anh mỉm cười nói tiếp: “Trước hết xin mọi người hãy nhìn qua sơ lược tập hồ sơ đã được phát đến bên tay các vị.” Mọi người đồng loạt nhìn vào tập tài liệu, anh nhìn một vòng rồi tiếp tục: “Cũng như mọi người đã biết, lần này đến đây mọi người sẽ tiến hành công tác giảng dạy một quãng thời gian là một học kỳ đối với sinh viên năm cuối. Theo như hồ sơ khảo sát, thì trong số mọi người đều sẽ có chuyên ngành khác nhau và được nhà trường sắp xếp theo thời gian của mọi người để lập lịch tạo điều kiện tốt nhất có thể trong khi các vị còn ở AMA.”

“Trong khoảng thời gian công tác tại đây, các vị sẽ có những đặc quyền riêng mà chỉ có các vị mới có và những đặc quyền đó đã được nêu rõ trong tập tài liệu các vị đang giữ, kèm theo lịch dạy học, sơ đồ lớp học và các yêu cầu cần hoàn thành đã được chúng tôi đề ra chi tiết.” Nụ cười nhẹ nhàng trên môi Thái Anh vẫn chưa từng rời khỏi, anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen và giày da không rõ hiệu. Nút áo anh cài không đến cùng, lộ ra cần cổ với màu da sáng. Tay áo dài được anh xắn lên khuỷu tay, hay tay anh cầm một cuốn sách, những khớp tay rõ ràng, ngón tay thon dài sạch sẽ xinh đẹp từng chút một lộ ra vẻ dịu dàng sẵn có từ Thái Anh.

Trần Tâm không nhìn tài liệu, đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn Thái Anh. Khuôn mặt anh trắng trẻo, mái tóc ngắn được vuốt ngược ra sau, không quá bóng loáng nhưng vô cùng gọn gàng. Đôi mắt anh hơi cong, con ngươi đen đặc sâu thẳm như không thấy đáy, đôi môi đủ độ dày hợp lý mấp máy không ngừng.

Cô nhướng mày nhìn anh, thoáng chốc đã thất thần. Đến khi Hoàng Thái Anh cảm nhận được ánh mắt đăm đăm của cô, nụ cười anh càng sâu hơn nữa.

Thái Anh nghiêng mắt, bắt gặp khuôn mặt thất thần và đôi mắt mê người kia, anh mỉm mỉm rồi khẽ gật đầu một cái. Trần Tâm giật mình, nhưng cô không né tránh, cô vẫn nhìn anh như vậy.

Cô gái này vẫn luôn táo bạo như thế, chưa từng ngại ngùng trước một điều gì cả. Thâm tâm Thái Anh không ngừng gào thét anh tránh đi ánh mắt của cô, anh nghĩ sau khi mọi người rời khỏi anh nên ra ngoài nói chuyện với cô thôi.

Đợi cho đến khi mọi người trong phòng đã đọc xong hết những điều khoản, yêu cầu của trường AMA và những đặc quyền lợi ích xong xuôi, thì mọi người bắt đầu lục đục ra ngoài, chuẩn bị cho buổi dạy học đầu tiên.

Theo chân Lý Hoàng Khanh ra ngoài, Trần Tâm bấy giờ mới xem qua những gì được nêu trong tập tài liệu trên tay. Ngại thật, ban nãy Thái Anh nói cái gì cô cũng không thể nào nghe lọt vào lỗ tai, cứ chú tâm vào anh như vậy thì làm sao mà chuyên tâm được cơ chứ.

Để cho trợ lý dọn dẹp phòng lại, Hoàng Thái Anh vội vã bắt xách lấy cặp của mình và mấy bộ sách trên bàn, anh sải bước dài bước chân nhanh đi ra ngoài. May mắn, vừa mở cửa thì Thái Anh liền nhìn thấy Trần Tâm đứng đó không xa.

Cô ôm tập tài liệu, cùng người đàn ông bên cạnh đang nói gì đó, có lẽ là nói về những điều có trong tập tài liệu đó. Thái Anh thả lỏng bả vai, mỉm cười bước đến.

“Vậy nói ra chúng ta có thể dùng bữa ở trường này tự do hả? Còn có thể có thẻ giáo viên nữa, hay quá.” Giọng Trần Tâm vô cùng hưng phấn mà reo lên.

Trong những đặc quyền mà bọn cô có được chính là có thể đến phòng ăn dùng bữa miễn phí hết khoảng thời gian ở đây. Còn khi có thẻ giáo viên AMA, thì có nghĩa là bọn cô sẽ có được phòng nghỉ riêng của ở ký túc xá dành cho giảng viên trường, ra vào trường tự do và được phép có quyền như giáo viên trong trường.

Tuy rằng những điều này nói ra thì có vẻ bình thường, nhưng mà đối với một người như Trần Tâm thì lại rất là tốt. Không những có thể giảm được phí ăn uống của mình, mà còn có quyền lợi của giáo viên, quản giáo dạy dỗ học sinh bình thường nữa.

Ngày trước ở Anh, khi dạy học cho các trường đại học bên đó, tuy rằng được dùng bữa trong trường, nhưng Trần Tâm lại không được phép làm gì ngoài dạy học sinh những thứ trong công ty mình. Công việc khi đó của cô chỉ có dạy học, còn về những chuyện như quản giáo học sinh thì hầu như không thể. Thậm chí cô cũng không thể gác thi cho phòng thi, chấm bài thi của học sinh mình và nói chuyện với học sinh một cách gần gũi như giáo viên bình thường, giống như một người sếp đang giao việc của mình cho một nhân viên dưới trướng người khác, lạnh nhạt nhàm chán.

Những việc này thật sự mà nói, Trần Tâm rất không thích. Bởi còn bé Trần Tâm đã mơ ước sau này sẽ được làm giáo viên, tuy rằng chuyện đã xưa rồi và đó chỉ là ước muốn nhất thời vì cô luôn bị giáo viên mắng mà thôi. Ây, đừng nghĩ cô xấu tính, chỉ là cô muốn thử cảm giác một chút, thời học sinh ai mà chẳng có cái suy nghĩ đó chứ, đúng không?

Hoàng Thái Anh vừa bước đến gần hai người Trần Tâm, anh nghe cô nói thế thì bật cười: “Thật ra nó chẳng là đặc quyền gì trong khi mọi người còn phải hoàn thành rất nhiều yêu cầu của trường nữa.”

Giọng điệu vui đùa trầm thấp khiến hai người giật mình. Trần Tâm xoay người, nhìn Thái Anh đi đến liền vui vẻ chào: “Thái Anh.”

“Rất vui khi được gặp lại em.” Hoàng Thái Anh gật đầu cười.

Lý Hoàng Khanh thấy hai người thân thiết thì liền biết hai người đã từng gặp nhau. Anh ta cũng không nhiều lời mà ngỏ lời muốn đến lớp học.

Bây giờ đã chín giờ, cũng là thời gian bắt đầu tiết học của sinh viên năm cuối. Hoàng Thái Anh là tiến sĩ khoa anh ngữ, đúng lúc Trần Tâm lại có tiết đầu là tiếng ngoại ngữ cùng lớp với anh.

Cô ngạc nhiên nhìn một chút, trong sự kinh ngạc cùng với vui vẻ, cô được biết anh là chủ nhiệm của lớp mà cô đảm nhiệm môn chính là Anh ngữ.