Đài Bắc,cổng chính sân bay quốc tế Đào Viên.
“Tổng giám đốc,tôi đi lấy hành lý,thỉnh ngài ở trong này chờ tôi một lát”,Lí Kì cung kính hướng người đàn ông đối diện mình nói.
Người đàn ông nghe được lời nói của anh tháo kính râm xuống. Trời tháng sáu nắng gay gắt, ánh mặt trời chói chang từ bên ngoài xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt,thản nhiên dát vàng lấp lánh trên khuôn mặt anh,cả người nhìn qua tựa như mộc xuân phong * (ngọn gió xuân),ấm áp lòng người.
Anh hơi khép hờ đôi mắt,hàng lông mi dày rậm in bóng nhè nhẹ xuống gương mặt tuấn tú, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười thật đẹp, anh nghiêng người vươn tay nhẹ vỗ lên tấm lưng cứng ngắc của Lí Kì, mang theo ý cười vui vẻ trêu chọc: "Lí Kì, anh làm trợ lí bên cạnh tôi cũng không dưới ba năm, tại sao vẫn giữ mãi bộ dáng cũ kĩ đó? Hiện tại đã trở về Đài Bắc lại không có cái ban giám đốc ‘đồ cổ’ kia ở đây, anh gọi tên tôi thì được rồi”.
Lí Kì ngẩn người, ánh mắt anh rất nhanh đảo qua gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông kia, những đường nét ôn hòa, và nét tuấn lãng trên gương mặt nhìn nghiêng của anh thoạt nhìn càng thêm phần nam tính,,càng tăng thêm vẻ phong thần tuấn lãng.
Anh còn không kịp mở miệng trả lời,đã nghe được thanh âm ồn ào bình luận xung quanh.
“ Oa,nam nhân kia có phải chính là ngôi sao điện ảnh không? Thật suất a!”
“ Trời ạ,ánh mắt anh ta thật ôn nhu. Nếu thực đó là bạn trai tôi thì tốt rồi….”
“Tôi bị chết đuối trong ánh mắt của anh ta mất rồi.”
Nghe những lời nói từ xung quanh cũng thật không khó để nhận ra nam nhân bọn họ đang bàn luận chính là người hiện đang đứng bên cạnh Lí Kì- Nếp Hề Viễn; con một tổng tài tập đoàn lớn nhất nước Mỹ, mới hai mươi bảy tuổi chỉ bằng thực lực của chính mình đã đảm nhiệm vị trí giám đốc bộ phận thị trường. Cuối tuần trước,ban giám đốc họp quyết định cử anh về Đài Loan, phụ trách nghiệp vụ tập đoàn Kì Hạ Kim Lợi khách sạn.
Tuy rằng Nếp Hề Viễn đối với công việc thực có trách nhiệm, cử chỉ đối với người khác ấm áp, ôn nhu, duy chỉ có một điều làm cho thân là trợ lý Lí Kì cảm thấy có chút buồn bực, chính là khuôn mặt khiến chúng sinh điên đảo, anh thực lo lắng trong thời gian tới công tác tại đây,có hơn phân nửa thời gian phải thay Nếp Hề Viễn làm vật canh các cô gái.
Trợ lý Lí thở dài,nghĩ thật sự nếu giờ không rời khỏi sân bay,chỉ sợ người người vây quanh xem náo nhiệt ngày càng nhiều, không biết là ai, lại tưởng rằng Đại minh tinh nào đó xuất hiện; miệng anh cứng ngắc kéo kéo nhắc: “Tổng giám đốc……Ngài vẫn là đeo kính râm thì hơn!”
"Vì cái gì?" Nếp Hề Viễn khó hiểu hỏi.
Chính là Lí Kì còn chưa kịp giải thích, trong đám người vây quanh, đã có nữ hài tử lớn mật chủ động tiến đến gần: “ Hai! Tiên sinh thực hảo suất!* (đẹp trai,anh tuấn) Có thể cùng tôi chụp bức ảnh làm kỉ niệm không?” Nói xong, cô gái kia bỗng nhiên tới gần Nếp Hề Viễn, cũng không quan tâm anh đồng ý hay không, một tay trực tiếp lôi kéo tay anh, tay kia cầm lấy camera,đối với chính mình bắt đầu chụp ảnh.
Các nữ tử bên cạnh đều thấy một màn như vậy, cũng không cam chịu yếu thế đều tiến lên, người chụp ảnh, người nói chuyện, khiến xung quanh bỗng nổi lên náo nhiệt, nhất thời lại có chút hỗn loạn.
Lúc này trong đám người lộn xộn phía sau, đột nhiên có người giương giọng nói: “Thực xin lỗi, phiền toái xin làm ơn nhường đường một chút”.
Trong chốc lát, chỉ thấy một gã mặc trang phục công ty hàng không hậu cần mặt đất (phụ trách công tác chuẩn bị và an ninh hàng không ở dưới mặt đất) đi tới, anh đứng lại đánh giá một chút Nếp Hề Viễn cùng Lí Kì, thái độ ôn hoà mở miệng: “Xin chào, tôi là nhân viên phụ trách an ninh 0218 hậu cần mặt đất, có thể giúp gì được cho ngài không?”
Nếp Hề Viễn cùng Lí Kì bị đám người vây ở trung tâm, thật vất vả mới thoát ra; Nếp Hề Viễn để ý quần áo, hướng tới người phụ trách hậu cần mặt đất xuất hiện thật đúng lúc kia lắc đầu cười khổ, đối với loại tình huống này anh đã sớm thấy nhưng cũng không thể trách; mới trước đây,anh chính là ngôi sao trong các soái ca hiện thời, nên thường hay thu hút ánh nhìn của mọi người, từ bé đến giờ anh đã trở thành thói quen.
Tên hậu cần mặt đất kia nhìn chằm chằm Nếp Hề Viễn, trên mặt xẹt qua một tia biểu tình kỳ dị, trước phảng phất một chút nghi hoặc, tiếp theo là kinh ngạc, sau đó liền mừng như điên hướng Nếp Hề Viễn nở nụ cười: “Xin hỏi anh có phải Nếp Hề Viễn tiên sinh hay không?”
Bộ dạng kích động của anh làm cho Nếp Hề Viễn cảm thấy tò mò, tuy rằng vừa bị vây xem chung quanh, nhưng trên mặt tươi cười không chút ảnh hưởng, lúm đồng tiền như xuân phong vẫn như trước khiến người người động tâm, “Là tôi, anh nhận ra tôi?”
Nghe được lời khẳng định của Nếp Hề Viễn,người nhân viên mang mã số 0 218 thay đổi, anh ta một bên gật đầu nói: "Tôi rốt cục là đang đợi tiên sinh!"
Từ túi tiền lấy ra phong thư, lại từ bên trong lấy ra tấm ảnh chụp, anh kích động đưa tới trước mặt Nếp Hề Viễn, tiếp tục nói: “Nếp tiên sinh, anh xem người trong ảnh chụp này có phải là anh không? Trách không được tôi cảm thấy được anh nhìn có vài phần quen mắt…..”
Nếp Hề Viễn tiếp nhận ảnh chụp sau không đến một giây đồng hồ, liền không thể tin nổi mà mở miệng, trên ảnh chụp có một nam một nữ, cô gái nghiêng người, mái tóc dài phất qua hai má chàng trai, cô ôm hai bả vai anh mà hôn lên má, chàng trai khuôn mặt hạnh phúc, khoé miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, mà người con trai kia chẳng phải ai khác, chính là anh!
Nếp Hề Viễn kinh ngạc nhìn người trên ảnh chụp, cùng chính mình bộ dạng lại giống nhau như đúc, chính là ảnh này chụp chính mình, cùng lúc đó biểu tình khuôn mặt xuất ra nét ngây ngô, tươi cười tràn ngập hơi thở hạnh phúc.
Nhưng mà, tại sao trong trí nhớ của anh đối với tấm ảnh chụp này không có chút ấn tượng? Đây là chụp vào lúc nào? Mà cô gái trong ảnh là ai? Nhìn vẻ mặt cô đối anh thân mật, là anh như thế nào cảm thụ? Anh từng có biểu tình tươi cười ngọt ngào hạnh phúc?
Hết thảy biểu tình trên ảnh chụp, nhưng anh lại không có một chút ấn tượng.
Nếp Hề Viễn hiện lên nụ cười cứng ngắc, anh nói không nên lời khi nhìn tấm ảnh chụp, giống như bản thân có một thứ quan trọng nào đó chính mình quên đi,loại cảm giác này làm cho anh luống cuống, không tự khống chế mà bắt lấy cánh tay người hậu cần mặt đất mà hỏi: “ Tấm ảnh chụp này anh có được từ đâu?”
“ Nếp tiên sinh đừng kích động, chúng ta đến quán cà phê bên cạnh ngồi xuống từ từ nói chuyện được chứ?”
Nếp Hề Viễn một bên gật đầu đồng ý, một bên phân phó Lí Kì lấy toàn bộ hành lý ra cửa chờ anh, lúc này mới cùng nhân viên 0218 hậu cần mặt đấtđến quán cà phê nói chuyện.
Mới vừa vừa ngồi xuống, nhân viên hậu cần mặt đất 0218 liền mở miệng nhớ lại: “Đó là chuyện của một ngày cách đây ba năm, có một cô gái…. Chính là vị này” Anh ta chỉ chỉ cô gái trên tấm ảnh chụp trong tay Nếp Hề Viễn. “ Khi đó tôi mỗi ngày đều thấy cô ấy đến sân bay, bởi vì nhiệm vụ công tác, tôi hỏi cô ấy có việc gì cần hỗ trợ để chúng tôi có thể biết; Cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy đang đợi một người về nước, chính là qua nhiều ngày tháng, cô vẫn không đợi được người đó, vì thế cô ấy đưa tôi tấm ảnh chụp, nhờ tôi nếu một ngày gặp được người đàn ông trong bức ảnh, liền điện thoại báo cho cô ấy; bởi vì tôi luôn ở sân bay nên mang ảnh chụp để trong ví, chính là muốn giúp cô gái kia hoàn thành tâm nguyện, không nghĩ tới, trời không phụ người có lòng, rốt cục tôi cũng chờ được anh!”
Sau khi nghe xong, Nếp Hề Viễn trầm tư thật lâu, mắt mờ mịt nhìn chằm chằm cô gái trẻ trong ảnh chụp, ảnh chụp cô có hơn phân nửa bên sườn mặt bị che khuất, hoàn toàn không thể nhận rõ diện mạo; anh nghĩ có lẽ sau khi nghe tên cô gái đó, có thể nhớ được điều gì đó.
Vì thế, Nếp Hề Viễn hỏi: "Cô ấy tên gọi là gì?"
“ Nếp tiên sinh không nhớ rõ cô gái này ư?”. Hậu cần mặt đất nhìn Nếp Hề Viễn với vẻ mặt khó hiểu; ngay cả danh tính của người con gái này cũng không nhớ rõ, xem ra nam nhân trước mắt bộ dạng rõ ràng tuấn tú, cũng không khác gì những kẻ ong bướm trêu hoa ghẹo nguyệt xong rồi quên mất.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút bực mình, ngữ khí cũng mang theo vài phần lạnh lùng: “Tôi chỉ biết cô ấy họ Đào, mà sau tấm ảnh chụp cũng ghi lại phương thức liên lạc”.
Nếp Hề Viễn đem tấm ảnh chụp lật lại, quả nhiên trên mặt tấm hình có lưu lại một hàng chữ nhỏ viết bằng bút máy, địa chỉ, Nếp Hề Viễn, điện thoại liên lạc ……
“ Họ Đào a…..” Nếp Hề Viễn nhỏ giọng thắc mắc, chính là vẫn như trước không có chút ấn tượng, anh không nhớ rõ trong nhận thức của bản thân có biết cô gái nào mang họ Đào.
Cô rốt cuộc là ai? Trong lòng đầy nghi vấn khiến Nếp Hề Viễn ngồi đứng không yên nhìn nhân viên hậu cần mặt đất nói: “Vậy làm phiền anh điện thoại thông báo cho cô ấy, nói đã tìm được tôi……”
Nhân viên hậu cần mặt đất tuy rằng bất mãn với phản ứng của Nếp Hề Viễn, nhưng là muốn làm người tốt cho tới cùng, vẫn rút điện thoại di động ra bấm lên một dãy số, chính là đầu dây bên kia không có ai bắt máy.
“Điện thoại không ai tiếp”. Người nhân viên sân bay thở dài, “Tôi cũng chưa từng gặp lại Đào tiểu thư ba năm nay, có lẽ cô ấy đã thay đổi số điện thoại, mặc kệ chuyện như thế nào, hiện tại tôi rốt cục cũng có thể đem tấm ảnh này trả về nguyên chủ, cũng coi như giải quyết xong một cọc tâm sự”.
Nếp Hề Viễn trong lòng không khỏi có chút thất vọng, anh thật sự rất muốn biết cô gái trong ảnh chụp là ai, càng muốn biết vì cái gì khiến anh không thể nhớ rõ cô.
Nắm lấy một góc ảnh chụp, anh tự đưa ra lý do: “Nếu chúng tôi thật sự hữu duyên, khẳng định sẽ có ngày gặp mặt”.
Nếp Hề Viễn cũng không biết lời này có đúng là do cô gái trong ảnh chụp nói hay không, anh ngẩng đầu, trên mặt khôi phục vẻ tươi cười ấm áp như trước, đối với anh nhân viên kia mà nói: “Nhưng mà tôi vẫn muốn cám ơn anh”.
Anh mở ví tiền lấy ra tấm danh thiếp, “Đây là phương thức liên lạc cho tôi, về sau anh có gì cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm tôi; nếu trong tương lai có gặp lại vị Đào tiểu thư, cũng phiền anh liên lạc thông báo”.
“Nếp tiên sinh quá khách khí! Quả thật tôi bị thâm tình của Đào tiểu thư tác đông, vì cô ấy tìm kiếm anh, tôi chẳng qua cũng chỉ giúp một tay thôi”. Người nhân viên tiếp nhận danh thiếp, đứng dậy cáo từ.
Nếp Hề Viễn mang vẻ mặt có chút mất mát đi ra cửa chính sân bay, đã thấy Lí Kì ở đó, “Tổng giám đốc, hành lý đã chuyển hết lên xe”.
Nếp Hề Viễn gật nhẹ, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuống khiến người ta chói mắt, trong lòng anh có chút nặng nề, cô gái trong ảnh chụp tựa như bàn ủi được đốt đỏ rực, hung hăng đâm thẳng vào tâm anh, dấu vết để lại chỉ là một khoảng trống mờ mịt, dù có cố gắng muốn nhớ ra điều gì thì tất cả đều trở nên vô ích.
Lăn qua lộn lại suy nghĩ một lần, Nếp Hề Viễn trong lòng thập phần khó chịu…
Lí Kì một bên quan sát biểu tình của Nếp Hề Viễn, chỉ thấy khoé miệng Nếp Hề Viễn tuy vẫn đọng lại nét tươi cười, bất quá ý tứ cảm xúc tựa hồ có chút dở khóc dở cười. Nhưng anh ta thân là trợ lý của Nếp Hề Viễn cũng không dưới ba năm, đương nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
“Lí Kì….” Nếp Hề Viễn nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Tôi ba năm trước đây đã từng tới Đài Loan rồi sao?”
“Theo tôi được biết, cũng chưa có”. Lí Kì không dám nhiều lời.
Nếp Hề Viễn gật đầu, trí nhớ của anh về ba năm trước đây vẫn rõ ràng, khi đó anh vừa tốt nghiệp không lâu, sau đó có xảy ra một tai nạn xe, sau này làm việc trong tập đoàn, trong trí nhớ anh, cô gái trẻ này hoàn toàn chưa từng xuất hiện qua.
Chính là anh không hề mất trí nhớ, như vậy tấm ảnh chụp này là từ đâu tới?
Nếp Hề Viễn trầm tư không thể giải thích, cuối cùng đem chuyện này chôn sâu trong lòng,tựa như lời nói lúc trước, nếu còn có duyên, anh có thể cùng cô gái kia gặp mặt.
“Tổng giám đốc, chúng ta hiện tại nên đi khách sạn Kim Lợi, hay là….” Ánh nắng mặt trời chói chang làm cho trán Lí Kì đã lấm tấm mồ hôi, anh ta nhịn không được cắt ngang bầu suy tư của Nếp Hề Viễn.
Nếp Hề Viễn hoàn hồn, thở dài, nói: "Trực tiếp đi Kim Lợi."
Kim Lợi khách sạn này là do Nếp Tánh Hoa – cha của Nếp Hề Viễn một tay gây dựng, lúc trước là chi nhánh đầu tiên của tập đoàn.
Nếp tánh Hoa phái con trai của mình đảm nhiệm chức tổng giám đốc Kim Lợi khách sạn ý đồ thực rõ ràng, Ông hy vọng Nếp Hề Viễn có thể tự mình quản lý tốt công việc của khách sạn, như vây trong tương lai tiếp tục đảm đương tổng tài tập đoàn.
Lúc này ở khách sạn lại thực náo nhiệt, cô gái mặc áo đỏ đứng trong đại sảnh đang khẩn trương phân phó công tác cho toàn bộ nhân viên chung quanh.
“Người kia, mau đi bố trí thật nhiều hoa bách hợp tại cửa chính”.
“Những người kia, các người cùng ra cửa chính chuẩn bị nghênh đón tổng giám đốc”.
Người đang nói chuyện chính là quản lí đại sảnh của Kim Lợi khách sạn lớn Nguỵ Di Nhiên, Cô ta liên tục cất cao giọng chỉ huy: “Các ngươi động tác mau lẹ một chút! Tôi nói cho các ngươi, tân tổng giám đốc vừa nhận chức chính là con trai duy nhất của tổng tài, các ngươi nếu không tập trung công tác, cẩn thận công việc của chính bản thân đi!”. Lời nói vừa dứt, cô ta từ sau thang máy đi ra, Nguỵ Di Nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người ở bên trong liền lập tức hô: “Cô ra đây ngay cho tôi”.
Đào Tử An vốn nghĩ muốn lần theo mép tường để trốn, lại nghe mệnh lệnh của Nguỵ Di Nhiên, chỉ có thể âm thầm kêu khổ, đến trước mặt cô, “Nguỵ quản lí”.
Nguỵ Di Nhiên nhìn cô gật đầu, sau đó dúng ánh mắt thẩm định, cơ hồ đem toàn thân Đào Tử An ra đánh giá một phen.
Cô gái này bộ dạng cũng không thực xuất chúng, ngũ quan đoan chính, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa tựa như chiếc bánh bao,đôi mắt tròn to đen láy, thoạt nhìn mang vẻ đáng thương vô tội; Mà công việc của cô cũng coi như làm tròn bổn phận, chưa bao giờ phạm sai lầm, cũng chưa từng làm ra chuyện không tuân thủ quy định.
Duy chỉ có điều trọng yếu là Đào Tử An đã từng ly hôn, nếu phân phó cho cô làm quản gia cho tổng giám đốc, hẳn là chủ ý không tồi.