Mùa hè ở Vu Thành rất dài, dài đến nỗi Dịch Trần Lương từng cho rằng nó sẽ mãi không kết thúc.

Đó là những gì Dịch Trần Lương-người từng bị đưa vào trại giáo dưỡng vì tội giết người đã nghĩ.

Con đường ở trường học được tráng mới, nơi ánh mặt trời chiếu đến một mùi hương lạ kỳ thoang thoảng lượn lờ trong nắng.

Hai bên đường những hàng ngô đồng xanh mướt kéo dài đến tận cổng sân trường, nhìn từ xa giống như một khu rừng kỳ ảo trong truyện cổ tích.

Vân Phương hơi nghiêng đầu nhìn sườn mặt thanh tú của thiếu niên đi bên cạnh.

Dịch Trần Lương đang mặc chiếc áo đồng phục màu xanh trắng có tay áo, quần đồng phục xanh biển và một đôi giày vải sắp bung chỉ, đôi giày vải ban đầu giờ đây đã không còn nhìn ra màu trắng như trước.

Vân Phương nhớ rõ mình trước kia vô cùng thích đôi giày này, đi rất lâu, thẳng đến khi không thể mang được nữa mới ném đi.

Anh dời mắt khỏi đôi giày của cậu, thì thấy Dịch Trần Lương đang nhìn lại mình bằng ánh mắt nghi ngờ cảnh giác.

Như thể đang nhìn một tên biến thái.

Vân Phương hờ hững thu hồi ánh mắt.

Sân thể dục của trường rất lớn, bọn Ngô Hà, Trương Trạch Hải và học sinh ban ba tụ họp ở phía tây sân chơi bóng, nên Vân Phương muốn tới đó phải băng qua nữa cái sân thể dục.

Nhưng cả sân đều không có một tẹo bóng râm nào, đứng dưới bóng cây bên ngoài sân thể dục, không muốn di chuyển.

"Đi thôi".

Dịch Trần Lương nhìn gương mặt trắng trẻo mềm mại trước mặt, trong lòng có chút hả hê, thằng nhóc này một chút khí lực cũng không có.

Loại khinh bỉ cùng đắc ý của cậu làm sao qua mắt được anh, nhưng hôm nay đúng là anh rất mệt mỏi, dứt khoát chỉ hướng đám Ngô Hà, "Làm phiền rồi, ở bên đó"

Dịch Trần Lương cười lạnh một tiếng, kéo một bạn học nam đi ngang qua.

Bạn nam đó chớp mắt nhìn cậu, "Dịch ca?"

"Đưa qua cho bọn ban ba đang chơi bóng rổ, nói của Vân Phương mua".

Dịch Trần Lương hất cằm nhìn anh.

"Dạ được".

Cậu nhóc không biết bản thân bị sai vặt còn vui vẻ hớn hở, ôm nước nhảy nhót về phía khu sân phía tây.

Vân Phương có chút không nhớ rõ cấp 3 mình có từng đi bắt nạt bạn bè không, nhưng chắc rằng, Dịch Trần Lương hiện tại thì có.

Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm vào bàn tay được băng như cái bánh chưng của anh, "Mà này, tay mày có sao không?"

Vân Phương vô thức di chuyển tay trái, nghiêm túc nói: "Bác sĩ nói thiếu chút nữa là cắt trúng dây thần kinh, cắt sâu thêm một chút nữa là phế luôn"

"À".

Dịch Trần Lương thu hồi ánh mắt khỏi bàn tay của anh, nhìn lên mặt Vân Phương, sắc mặt có chút rối rấm, "À thì -- có ảnh hưởng gì đến việc học của mày không?"

Vân Phương vỗn dĩ đang đứng một bên quan sát, bất chợt chạm phải ánh mắt của cậu, có chút sửng sốt.

Anh ngày thường rất ít khi soi gương, khi người khác khen anh đẹp, anh cũng chỉ cười cho qua, đẹp trai thì có ích gì, cũng không đem nấu cơm ăn được.

Anh chỉ soi gương khi cần xử lý vết thương, người trong gương mang ánh mắt ảm đạm tàn nhẫn, quanh thân tản ra đầy mùi máu.

Nhưng Dịch Trần Lương trước mắt thì không giống như thế.

Đứng dưới ánh mặt trời, Dịch Trần Lương nhìn thẳng vào anh, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Giống như thật sự lo lắng Vân Phương bởi vì bị thương mà ảnh hưởng đến việc học.

Sau khi sửng sờ, Vân Phương bỗng nhớ ra rằng thời niên thiếu anh thật sự rất ghen tỵ với những bạn học có thể tiếp tục đến trường, anh cũng từng nghĩ đến việc nỗ lực thi đậu đại học để có thể nhìn ra thế giới bên ngoài.

Chỉ là, cuộc đời anh đã bị nhát dao kia chém đứt.

Tất cả những vọng tưởng đó đều đột ngột dừng lại vào mùa hè năm ấy, đã quên đi bỗng dưng lại nhớ lại khiến anh cảm thấy thật mỉa mai.

"Đờ mờ mày khóc à?" Giọng nói mang theo sự hoang mang của Dịch Trần Lương khiến Vân Phương tỉnh lại.

Vân Phương vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm cậu, "Cậu nói cái gì?"

Dịch Trần Lương bị ánh mắt nhìn như muốn giết người làm lạnh sóng lưng, có chút không giải thích được, không tự tin nói: "Tao sẽ trả mày tiền thuốc men"

Vân Phương lạnh nhạt mà cự tuyệt, "Không cần."

Dịch Trần Lương nhíu mày, "Mày——"

Khi đưa Dịch Trần Lương về nhà, Vân Phương đã xem xét qua "Tài sản" của cậu, chỉ có một nghìn tệ để sinh hoạt trong học kỳ này.

Với cả chưa chắc học kỳ sau cậu ta có đủ tiền bù vào phần học phí không.

Vân Phương nghĩ tới đó thì lạnh mặt, nhưng nhìn sang bộ dạng rối rắm của Dịch Trần Lương, lại nhịn không được cười ra tiếng.

Đây là đang sợ anh không đủ tiền để trả tiền thuốc men sao.

Vân Phương đã từng trải qua một khoảng thời gian dài nghèo khổ và khó khăn, tuy không hề tự ti mặc cảm khi đối mặt với người khác, nhưng anh nhìn Dịch Trần Lương ở trước mặt, không hiểu sao lại thấy đau lòng.

Lúc này, cũng chỉ có mình đau lòng cho chính mình.

Tiếc rằng, người Dịch Trần Lương gặp được không phải Vân Phương thật sự, nếu họ gặp nhau thì anh đã không cần bận tâm lo lắng.

Là một "Người trưởng thành" anh có nghĩa vụ "Nuôi nấng" chính mình thời niên thiếu, và có trách nhiệm kéo bản thân về đúng con đường mà một thiếu niên nên đi.

Chỉ cần coi nó như một vòng lặp lại, hoàn thành những gì chính mình tiếc nuối.

Có lẽ Dịch Trần Lương sẽ mở ra một nhân sinh hoàn toàn khác.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến anh máu chảy sục sôi.

Dịch Trần Lương bị ánh mắt nóng bỏng của Vân Phương nhìn chằm chằm, cảm giác như bản thân biến thành miếng thịt mỡ, mà phía trước là con sói đuôi to đang nhâm nhe rục rịch muốn đem cậu nuốt vào bụng.

Dịch Trần Lương theo bản năng mà lùi lại một bước, lại bị đối phương không nặng không nhẹ mà vỗ vào đầu cậu, để lại một tiếng cười không rõ ý vị.

Vân Phương vỗ vỗ đầu cậu nhóc, tâm tình sung sướng mà rời đi.

"Đệt mẹ! Lần sau còn dám đụng vào đầu ông đây thì coi chừng!" Dịch Trần Lương ở phía sau tức giận mắng.

Mèo nhỏ xù lông.

Nụ cười trên mặt Vân Phương càng tươi hơn.

__________end chương 6______

Ùi ui, Đại Dịch chọc Tiểu Dịch xù lông rồi:))))

Làm tui nhớ 2 con mèo bỏ nhà ra đi của mình quá à ;-;

Đáng lẽ tuần sau tui sẽ đi học lại đó, (sắm áo dài chuẩn bị mặc luôn rồi ;-;) nên tuần vừa rồi chạy bài quá trời luôn:(((((

Không có thời gian edit luôn á, nhưng ai ngờ giờ nhà trường lại thông báo học on đến tết luôn, nên là tui có thời gian edit nè.

Chắc 1 tuần/ 1c quá, thi học kì đi tới mông rồi huhuhu.