Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, Thịnh Diễn chỉ lạnh mặt ấn đối phương lên tường, ngón tay dài mảnh khảnh nắm cổ áo từng chút từng chút siết chặt lại, cổ áo sơ mi càng lúc càng dán sát vào cổ đối phương, khiến cậu ta muốn giãy dụa lại chẳng thể nào động đậy, chỉ có thể bất lực nhìn sang phía người bên cạnh cầu xin giúp đỡ.

Mà tên bên cạnh cũng bị biến cố bất thình lình ập đến này dọa cho choáng váng, chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Tuy rằng dù ít dù nhiều bọn họ từng nghe qua tin đồn về Thịnh Diễn ở bên ngoài hay đánh nhau này kia, nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa một lần nhìn thấy cậu ra tay ở trong trường, cũng chưa có một ai từng nhìn qua giáo bá trong truyền thuyết lúc bình thường thì coi như hiền hòa dễ nói chuyện lại có thể lạnh lùng vô tình như thế.

Giống như con báo ngày thường lười biếng nằm sấp đột nhiên bị giẫm lên đuôi, trong nháy mắt tỉnh dậy săn mồi.

Nhưng bọn họ làm gì giẫm lên đuôi của cậu đâu?

Không phải nãy giờ bọn họ vẫn luôn nói về Tần Tử Quy sao?

Không phải Tần Tử Quy với Thịnh Diễn ghét nhau lắm à?

Lúc bình thường chẳng phải Thịnh Diễn vẫn luôn mồm nói là ghét Tần Tử Quy nhất mà?

Theo logic kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Thịnh Diễn không gia nhập cùng bọn họ thì thôi đi, đằng này lại còn ra tay với họ?!

Excuse me?

Tên bên cạnh rốt cuộc cũng phản ứng lại, xông lên chuẩn bị khuyên can: "Đừng đánh đừng đánh, đều là người một nhà cả mà..."

Thế là bị Thịnh Diễn trừng mắt một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thịnh Diễn thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn tên nào đó trên tường đã sợ đến mức mặt cũng sắp thành màu gan heo, buông tay ra.

Tên kia ngay lập tức dựa vào tường, mất hết sức mà trượt người xuống, đặt mông ngồi lên trên mặt đất dính đầy nước của nhà vệ sinh, che cổ, hít từng hơi một, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi không thôi.

Thịnh Diễn đút hai tay vào túi, nhìn tên kia: "Phó Uân, mày ghen tị với Tần Tử Quy nhiều năm như vậy, có ý nghĩa gì không?"

Nam sinh tên Phó Uân nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, đỏ bừng mặt, căm giận nói: "Ai ghen tị cậu ta? Mấy lời tao vừa nói có câu nào không phải là thật không? Có phải cậu ta không cha không mẹ không? Có phải cậu ta lúc nào cũng ăn nhờ ở đậu nhìn sắc mặt người khác mà sống không? Có phải cậu ta từ sáng tới tối cứ giả vờ tinh tướng không? Có phải cậu ta ở bên ngoài ghen tuông đánh nhau không? Làm sao, dám làm mà không dám cho người khác nói à?"

"Ừm, mày nói đúng", Thịnh Diễn gật gật đầu, "Cho nên mới nói mày ngu."

Phó Uân: "???"

Thịnh Diễn nhướng mày, đáp: "Làm sao, mày ngu ngốc còn không cho người khác nói à? Khi còn bé mỗi ngày đều theo sau tên Hổ mập kia cười nhạo Tần Tử Quy không cha không mẹ, cười nhạo nhiều năm như vậy, chẳng phải Tần Tử Quy người ta cái gì cũng giỏi hơn người có cha có mẹ là mày hay sao? Hay tại vì cha mẹ mày, hai người có gen Aa trội IQ cao, lại bất hạnh rút trúng xác suất một phần tư sinh ra đứa con gen aa, kém thông minh là mày đây?"

[Nói một chút đoạn này nhé, đây là kiến thức sinh học lớp 9 á, gen Aa kết hợp với nhau thì có 4 xác suất: 1 AA – 2 Aa – 1 aa, mà aa chính là kết hợp của gen lặn, tức là kế thừa toàn những đặc điểm xấu, còn AA là gen siêu trội]

Con người Thịnh Diễn cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng vẫn thừa sức trào phúng tên Phó Uân này.

Khi còn nhỏ, Phó Uân, Thịnh Diễn với Tần Tử Quy ở cùng một khu. Bởi vì thành tích từ nhỏ của tên này cũng không tệ, nhưng cố tình lại kém hơn một chút với Tần Tử Quy, nên lúc nào cũng muốn bắt chước Tần Tử Quy nhưng mà không được, cứ thế một đường từ tiểu học cho đến tận cấp ba vẫn luôn bị chèn ép, chẳng bao giờ vượt qua được hắn.

Kết quả học được một kỳ, Tần Tử Quy vào lớp 1, Phó Uân vì thành tích dần dần không theo kịp mà tụt xuống lớp 4. Tần Tử Quy trở thành nam thần áo trắng, Phó Uân cũng bắt chước mà thích mặc sơ mi trắng theo.

Thịnh Diễn chẳng thấy buồn cười tẹo nào.

Cậu liếc mắt nhìn Phó Uân đang đeo một gọng kính viền bạc giống như của Tần Tử Quy, cười lạnh một tiếng: "Có ai nói cho mày biết lúc mày đeo cái gọng kính này, mũi mày chẳng khác nào hạ lưu sông Trường Giang chưa?"

[mình không hiểu chỗ này lắm, raw là "有没有人给你说过鼻梁塌的人戴大框眼镜看上去会很像长江中下游平原", chắc đại khái là chê Phó Uân mũi tẹt chăng? Cầu cao nhân giúp ạ!!!]

"..."

Mày mới giống hạ lưu sông Trường Giang!

Phó Uân không nhịn được, nói: "Thịnh Diễn, rốt cuộc mày muốn gì? Bình thường chẳng phải mày ghét Tần Tử Quy nhất sao? Mỗi ngày tìm cậu ta gây phiền phức chẳng phải là mày à? Bây giờ mày ở đây giả vờ làm người tốt cái éo gì?"

"Ai nói tao giả vờ làm người tốt? Tao với Tần Tử Quy có quan hệ gì, mày với Tần Tử Quy lại có quan hệ gì, sao chúng ta có thể giống nhau được? Hơn nữa Tần Tử Quy là người tao bảo kê, tao chán anh ấy ghét anh ấy phiền anh ấy mắng anh ấy là chuyện của tao, nhưng mà mày thì không được. Cho nên mấy lời hôm nay mày nói, về sau tao nghe được một lần sẽ đánh mày một lần, đánh đến khi nào mày biết điều mới thôi. Hiểu chưa?"

Thịnh Diễn từ trên cao nhìn xuống hắn, ngũ quan sắc bén cực kỳ có tính công kích, cả người nhìn qua kiêu ngạo vô cùng.

Mà Phó Uân vốn dĩ đang nắm chặt cổ áo ngồi bệt ở góc tường, lúc nhìn về phía Thịnh Diễn biểu cảm lại đột nhiên biến thành bộ dạng bị bắt nạt mà không dám nói gì chỉ có thể uất ức không cam tâm: "Thịnh Diễn, cậu lúc nào cũng bắt nạt bạn học như vậy sao? Tôi mới nói vài câu cậu không thích nghe mà cậu đã một hai muốn đánh chết tôi sao?"

Thịnh Diễn nhíu mày.

Ý gì đây, vừa rồi hắn ta có nói như vậy à?

Phó Uân khẽ sụt sịt mũi, nhìn qua cứ như đang khóc: "Tôi biết lời nói của tôi không đúng, nhưng tôi đã xin lỗi rồi cậu còn muốn thế nào nữa? Còn muốn gặp một lần đánh một lần ư? Cậu ỷ vào nhà có tiền liền muốn làm xằng làm bậy bắt nạt bạn học đúng không?"

Thịnh Diễn: "???"

Hắn vừa mới nói gặp một lần đánh một lần á?

Hơn nữa tên Phó Uân này đang có biểu tình gì đây?

Sao lại giống như Khả Vân tình cảm sâu đậm tìm con dưới mưa thế này? [Khả Vân là tên nhân vật trong phim, cảnh tìm con dưới mưa trông rất xúc động, rất đáng thương]

Chẳng lẽ vừa rồi cậu đập mạnh quá làm đầu óc Phó Uân hỏng luôn rồi à?

Không có mà, trong lòng cậu nắm rõ, vẫn luôn thu lực mà.

Còn có ánh mắt của tên bên cạnh này là thế nào đây, làm sao mà mặt dại ra nhìn về phía sau cậu, miệng thì run lẩy bẩy, cứ như muốn nói "Hoàng..."

Hoàng?!

Thịnh Diễn phản ứng kịp, trong nháy mắt quay đầu lại.

Quả nhiên nhìn thấy Hoàng Thư Lương đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, ngực phập phồng, há mồm thở dốc, đỉnh đầu bốc khói, nhìn qua giống như là đang rất nỗ lực kìm nén lửa giận, không để cho bản thân bộc phát ra ngoài, nhưng mà cuối cùng vẫn không kiềm nén được, gầm lên giận dữ: "Thịnh Diễn! Cậu lại còn dám bắt nạt bạn học?! Trong mắt cậu đến cùng còn có kỷ luật hay không?! Cậu nhìn xem Phó Uân đáng thương như thế mà cậu nhẫn tâm ra tay được à?!"

Thịnh Diễn: "???"

Phó Uân đáng thương chỗ nào cơ?

Mấy lời hắn ta vừa nói còn chưa đủ độc ác cay nghiệt sao?

Thịnh Diễn vừa muốn mở miệng, Phó Uân bên cạnh đã dựa vào tường đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Thầy, việc này cũng không thể trách Thịnh Diễn được, là em nói năng không chú ý..."

"Nói năng không chú ý cũng không thể tùy ý đánh người được!" Hoàng Thư Lương giận không nhịn được.

Giọng nói Phó Uân rất thấp: "Không đánh nhiều đâu ạ, em không thấy đau."

"Không thấy đau thì không phải là đánh à?! Phó Uân, em quá tốt tính quá thành thật rồi, cho nên mới bị người ta bắt nạt!" Hoàng Thư Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

[tiếc rèn sắt không thành thép: tiếc nói mãi cũng không nghe theo, không tiến bộ]

Thịnh Diễn: "???"

Cái gì gọi là không đánh nhiều?

Cậu vốn dĩ có đánh tên kia đâu?

Chỉ hù dọa một chút mà thôi, hơn nữa còn rất chú ý lực tay nữa kìa.

Cậu không nói nên lời: "Căn bản không phải như tên này nói..."

"Không phải như em ấy nói thì như thế nào?" Không chờ Thịnh Diễn nói xong, Hoàng Thư Lương đã quát: "Tôi chính mắt nhìn thấy, cậu chặn Phó Uân ở góc tường, làm cho một nam sinh đang yên đang lành cũng sắp khóc đến nơi rồi, cậu còn muốn ngụy biện cái gì?!"

Trước khi thầy tới hắn cũng không có khóc.

Cả đời Thịnh Diễn là thẳng nam, trước giờ đều là có việc thì nói, cùng lắm thì là dùng nắm đấm giải quyết, ai thắng nghe người đấy, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện một đứa con trai giả vờ đáng thương.

Quả thực chính là trai thẳng gặp kĩ nữ như nướng trên bếp lửa mà! [ý câu này là tình ngay lí gian á]

Hơn nữa Hoàng Thư Lương vốn dĩ đã có thành kiến với cậu, trong nhà vệ sinh lại không có camera theo dõi, nam sinh bên cạnh rõ ràng cũng đứng về phe Phó Uân, bởi vậy đúng là trăm miệng một lời cũng không thể bào chữa.

Chẳng qua cậu cũng không có hứng thú tranh luận với loại người này, vô cùng lãng phí thời gian, đang chuẩn bị nói ra một câu "Thầy nghĩ thế nào kệ thầy" phủi tay chạy lấy người, thì ngoài cửa có người gõ gõ hai tiếng.

Tần Tử Quy đứng ở cửa, nhìn về phía Hoàng Thư Lương, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm, chuyện này không trách Thịnh Diễn, là do em."

Giọng điệu nghe có chút sa sầm, vẻ mặt cũng không tính là quá tốt.

Hoàng Thư Lương chưa từng nhìn thấy Tần Tử Quy như vậy bao giờ, vội vàng hỏi: "Việc này thì liên quan gì đến em?"

Tần Tử Quy thản nhiên nói: "Cũng không có gì, chỉ là vừa rồi em đang đứng ở bên ngoài học thuộc bài thì nghe được tiếng động bên trong, nhưng bởi vì... vì một số lý do cá nhân nên em không ngăn chặn kịp thời, cho nên là do em."

Nhà vệ sinh tầm một nằm ở chỗ ngoặt, một bên là hành lang, cùng một đường với sáu lớp 12 ban tự nhiên, cũng chính là hướng mà Thịnh Diễn và Hoàng Thư Lương đi tới, còn một bên khác rẽ sang chính là một đoạn cây ngô đồng, rất yên tĩnh, thường xuyên có học sinh tới đây học thuộc bài.

Cho nên Tần Tử Quy ở đây cũng rất bình thường.

Không bình thường chính là vì nguyên nhân cá nhân gì mà khiến cho hội trưởng hội học sinh như Tần Tử Quy gặp phải chuyện bạn học ở bên trong bị đánh cũng mặc kệ?

Hoàng Thư Lương cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày: "Tần Tử Quy, em nghe được cái gì, nói rõ ra cho thầy biết."

Phó Uân ở bên cạnh không biết là anh có phải nghe được cái gì rồi hay không, bàn tay nắm chặt lại, nín thở.

Tần Tử Quy khẽ ngước mắt nhìn hắn ta, sau đó lại thu tầm mắt về, yên lặng không nói.

Hoàng Thư Lương vốn là người nóng tính, bị anh nhìn nhìn như vậy, gấp đến độ muốn nổi bong bóng nước: "Có chuyện gì em nói ra xem nào! Thầy mới có thể chủ trì công đạo cho các em được chứ!"

Tần Tử Quy thu lại khí chất cao lãnh ngày thường, cúi thấp đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ yếu ớt cùng chút đáng thương, hơn nữa vẻ ngoài của anh cũng gây thiện cảm cực kỳ, ngay cả lời nói cũng vậy: "Em chỉ là lo lắng thầy nghe xong sẽ mất hứng."

"Sao thầy lại mất hứng được?"

Hoàng Thư Lương ngẩn người, ông thì có gì phải mất hứng?

Tần Tử Quy há miệng, giống như là đang lựa chọn vô cùng khó khăn, cuối cùng vẫn nói: "Phó Uân cậu ấy nói em không cha không mẹ, ăn nhờ ở đậu, nói thầy thiên vị em, có khi em còn là con riêng của thầy. Thịnh Diễn nghe vậy mới tức giận, cảm thấy cậu ấy không tôn trọng thầy nên mới không nhịn được mà nắm cổ áo cậu ấy. Cụ thể sau đó xảy ra chuyện gì em cũng không biết, nhưng em không nghe được tiếng đánh nhau, chỉ nghe thấy Thịnh Diễn dường như vẫn luôn nói đạo lý với cậu ấy."

"???"

Hoàng Thư Lương ngàn suy vạn nghĩ cũng không ngờ tới Phó Uân lại có thể nói ra những lời như thế này.

Hơn nữa cũng không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện chỉ đơn thuần mắng chửi khiêu khích lẫn nhau nữa, đây rõ ràng chính là ác ý, chuyên môn nhằm vào chỗ yếu ớt nhất của người khác mà công kích!

Hoàng Thư Lương trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía hai người Phó Uân: "Chuyện này là thật sao?"

Sao hắn ta có thể thừa nhận được?

Hơn nữa đây là lời nói miệng, không có bằng chứng gì hết.

Phó Uân vội vàng phủ nhận: "Không phải đâu thầy, bọn em tuyệt đối chưa từng nói như vậy, thật sự không có, thầy phải tin..."

Không đợi hắn ta nói xong, Tần Tử Quy đã cởi vòng tay thông minh của mình, đưa cho Hoàng Thư Lương, bình thản nói: "Bởi vì muốn sửa lại phát âm cho nên bình thường khi em học thuộc lòng đều ghi âm lại. Có thể ghi không rõ lắm, nhưng có thể chứng minh Thịnh Diễn không thực sự đánh người, cũng không có nói đánh chết hay là gặp một lần đánh một lần kia."

Ngón tay hắn ấn một cái, những lời chửi bới của Phó Uân cùng đồng bọn vang lên thưa thớt.

Mặt bị vả bôm bốp.

Sắc mặt hai người kia cùng với vẻ mặt lão Chồn nhất thời không nói rõ ra được là của ai khó coi hơn.

Mà Tần Tử Quy cầm vòng tay nghe xong những lời đả thương người khác vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khổ sở bi thương nhàn nhạt dưới vẻ ngoài lí trí ấy.

Nghĩ đến đứa nhỏ Tần Tử Quy thân thế nhấp nhô như vậy mà vẫn có thể trưởng thành nên người, còn phải nghe những lời chửi bới, Hoàng Thư Lương vừa đau lòng vừa tức giận.

Đừng nói Thịnh Diễn là một đứa nhỏ tính tình thẳng thắn, dù cho là ông nghe được Phó Uân nói mấy lời này cũng muốn chỉnh đốn tử tế một phen, cho nên hiếm thấy ông không xử lý Thịnh Diễn mà lớn tiếng với Phó Uân: "Hai người các cậu bây giờ cút đến phòng giáo vụ ngay lập tức cho tôi! Hôm nay tôi không dạy dỗ các cậu cái gì gọi là phẩm chất đạo đức làm người cơ bản thì tôi thực có lỗi với danh hiệu giáo viên này!"

Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy cúi mắt, trả lời rất nhanh: "Thầy, em không sao. Thầy đừng quá tức giận, em tin là họ cũng không phải cố ý, thầy nói chuyện với bọn họ là được. Em chỗ này cũng không có chuyện gì."

Hắn càng nói vậy, Hoàng Thư Lương càng đau lòng.

Quả nhiên, đứa nhỏ càng hiểu chuyện càng dễ chịu tổn thương.

Ông thiếu chút nữa còn bị hai tên vương bát đản kia lừa gạt! [vương bát đản: từ lóng chỉ những người hèn nhát, khốn nạn]

Cần phải nghiêm trị! Nghiêm trị thật nặng!

Nghĩ như vậy, Hoàng Thư Lương lại nhìn đến hai tên lớp 4 đang sợ hãi rụt rè kia, càng tức mình, trực tiếp lớn tiếng nói: "Đi nhanh một chút cho tôi!"

Sau đó liền nhìn về phía Thịnh Diễn: "Được rồi, lần này tuy rằng là có nguyên nhân, nhưng hành vi của em vẫn là không đúng. Không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng bạo lực được, phải dùng trí óc, trí óc, em hiểu không?"

Vốn dĩ Thịnh Diễn nhìn Phó Uân giả vờ đáng thương là đã đủ lắm rồi, giờ xem Tần Tử Quy diễn đến xuất thần nhập hóa xong cũng ngây người luôn.

Người mở miệng nói "chỉ cần nói chuyện tử tế với họ là được" là Tần Tử Quy sao?

Là anh ta diễn xuất so với trà xanh lại càng thảo mai hơn?

Thật sự khổ sở như vậy sao?

Nhưng mặc kệ thế nào, tóm lại trong lòng Thịnh Diễn vẫn không thoải mái, vì mấy lời khó coi này Tần Tử Quy đã nghe được.

Cho nên Hoàng Thư Lương nói cái gì cậu căn bản không nghe thấy.

Đến tận khi Hoàng Thư Lương lại nói: "Trí óc, Thịnh Diễn, trí óc của em đâu? Bề ngoài của em cũng không đến nỗi nào mà đầu óc để đi đâu rồi?" cậu mới lấy lại tinh thần.

Giọng điệu Hoàng Thư Lương cũng tốt hơn một chút: "Chỉ là không nhìn ra đứa nhỏ này bản tính cũng không tệ lắm, biết phân rõ phải trái trắng đen, chưa đến mức không cứu được. Cho nên sau khi cùng họp thống nhất, chúng tôi quyết định, sẽ cho em một phần thưởng."

Thịnh Diễn nhướng mày.

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?

Hoàng Thư Lương còn muốn thưởng cho cậu?

Đang nghĩ, Hoàng Thư Lương đã lấy ra một cái sơ đồ lớp, giơ lên trước mặt cậu: "Em biết cái này không?"

Thịnh Diễn gật đầu: "Em biết, không phải là sơ đồ lớp sao? Nhưng đây là lớp 1 mà?"

Hoàng Thư Lương lấy bút đỏ khoanh tròn vị trí gần cuối cạnh cửa sổ: "Em có biết chỗ này là ai ngồi không?"

Thịnh Diễn lắc đầu.

Hoàng Thư Lương: "Đứng thứ ba kỳ thi lần này, trưởng ban kỷ luật của hội học sinh, Trần Du Bạch."

Thịnh Diễn: "?"

Hoàng Thư Lương lại khoanh tròn một vị trí khác ở tổ hai cuối lớp: "Thế còn chỗ này?"

Thịnh Diễn lắc đầu.

Hoàng Thư Lương: "Đứng thứ hai kỳ thi lần này, cán sự môn ngữ văn, Lâm Khiển."

Thịnh Diễn: "???"

Hoàng Thư Lương lại vẽ một vòng tròn nữa ở vị trí cuối cùng cạnh cửa sổ: "Vậy em có biết ai ngồi đây không?"

Cái này thì Thịnh Diễn biết: "Tần Tử Quy."

Hoàng Thư Lương gật đầu: "Đúng, đây là người đứng đầu kì thi lần này, hội trưởng hội học sinh Tần Tử Quy."

Thịnh Diễn không hiểu: "Cho nên sao ạ?"

"Cho nên tôi dự định kê thêm một cái bàn nữa ở sau Tần Tử Quy, để Tần Tử Quy chuyển xuống đó."

Thịnh Diễn có dự cảm không tốt: "Sau đấy thì sao ạ?"

Hoàng Thư Lương mỉm cười: "Sau đấy tôi sẽ để cậu ngồi ở vị trí ba mặt dựa núi một mặt nhìn sông cực kỳ phong thủy này."

Thịnh Diễn: "??!!"

Đằng trước là người đứng thứ ba kiêm trưởng ban kỷ luật, bên trái là người đứng thứ hai kiêm cán sự môn ngữ văn, đằng sau là người đứng đầu kiêm hội trưởng hội học sinh, bên phải là cửa sổ hướng ra hành lang, các thầy cô đi qua tùy lúc đều có thể quan sát cậu mà không có trở ngại gì.

Loại phong thủy bảo địa này rốt cuộc là do vị thần tiên nào nghĩ ra muốn xếp cho cậu thế?!

Cậu đã gây thù chuốc oán gì với người ta sao?

Thịnh Diễn nói không chút suy nghĩ: "Thầy ơi, không được đâu, thật sự không được, em khẳng định không thể theo kịp tiến độ của lớp 1 được đâu."

Hoàng Thư Lương cười rất chi là hiền lành: "Không sao, dù sao thì cậu cũng không theo kịp lớp 6. Cho nên đều là không theo kịp, xếp cậu chỗ này ít nhất còn có thể cam đoan không ai nói chuyện chơi game với cậu, cậu trốn học nghịch điện thoại cũng đều có người báo cáo. Như vậy, cậu không muốn học cũng phải học, cho dù thành tích không nâng lên được thì cũng có thể hình thành thói quen học tập."

Sao thầy không nói luôn là huyết áp cũng tăng luôn đi!

Thịnh Diễn đổi cách nói khác: "Thành tích của em là bét khối, bây giờ vào lớp 1 thể nào các bạn khác cũng sẽ cảm thấy không công bằng đâu ạ."

Hoàng Thư Lương vẫn cười hiền lành như trước: "Không, nếu cậu ở lớp 2 lớp 3 mà được chuyển vào đây thì mới gọi là không công bằng. Còn với thành tích này của cậu mà tới lớp 1, mọi người đều biết đây là tra tấn, họ sẽ chỉ thấy đồng tình với cậu thôi."

Thịnh Diễn: "..."

Sao bọn họ lại không hiểu chuyện như thế?

Cậu còn muốn cự tuyệt, Hoàng Thư Lương đã chốt: "Được rồi, đừng nói nữa, mẹ cậu cũng đã đồng ý rồi, điểm của cậu đang là điểm thấp nhất ban tự nhiên của trường trong năm năm qua, tất cả các giáo viên trong tổ họp cả đêm mới nghĩ ra đãi ngộ đặc biệt này, cậu phải quý trọng chứ. Hơn nữa không phải sau này đều ở lớp 1, cứ học 1 tháng trước xem hiệu quả thế nào, có gì lại nói sau. Cho nên, Tần Tử Quy, em đi kê bàn cho cậu ấy, tôi về giáo dục hai tên vô liêm sỉ lớp 4 trước."

Nói xong Hoàng Thư Lương nghênh ngang rời đi.

Để lại Thịnh Diễn cô độc đứng ở cửa nhà vệ sinh, tuyệt vọng trong gió.

Sau đấy cậu lại nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Tần Tử Quy, tức giận nói: "Tôi không chuyển chỗ đâu!"

Tần Tử Quy đã khôi phục từ bộ dạng đáng thương vừa rồi thành bộ dạng lạnh lùng thiếu đánh ngày thường, hai tay đút vào túi: "Cậu nói gì?"

Thịnh Diễn nhíu mày, biểu tình như nói đến bí mật gì to tát lắm: "Vốn là anh ngồi một hàng với Lâm Khiển, bây giờ tôi chuyển qua không phải là Vương Mẫu nương nương dùng gậy đánh uyên ương sao. Tôi là vé tàu nho nhỏ kia, anh ở đầu này, Lâm Khiển ở đầu kia, tôi mỗi ngày đều phải ở giữa hai người, nhìn anh ghen chắc?"

"?" Tần Tử Quy hơi sững người một lúc lâu, giống như đang thông suốt mạch não của cậu, nhìn nhìn, híp mắt nói: "Cậu cảm thấy tôi thích Lâm Khiển?"

Thịnh Diễn ném cho hắn một ánh mắt khinh thường: "Nhảm nhí, bây giờ có khi cả trường đều biết anh thích Lâm Khiển, bằng không anh đi tìm đám Tóc Vàng đánh nhau làm gì?"

Tần Tử Quy nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.

Bảo sao lần này tiểu thiếu gia lại tức giận như thế.

Thì ra là cho rằng nguyên nhân mình với cậu chiến tranh lạnh là vì mình thích Lâm Khiển.

Cho nên hình tượng của mình trong lòng người này có khi đã trở thành một tên khốn nạn trọng sắc khinh bạn rồi.

Vấn đề là ở chỗ này.

Mà chuyện Tần Tử Quy am hiểu nhất chính là giải quyết những vấn đề đã rõ.

Hắn nhìn Thịnh Diễn, thản nhiên nói: "Tôi đi tìm tên Tóc Vàng đánh nhau không phải vì Lâm Khiển."

Thịnh Diễn khẽ nhìn hắn.

Hắn nghênh đón tầm mắt kia, giọng điệu nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi: "Là vì em."

-

Hết chương 9.

Soft zcl á cíu!!!