Tiếng chuông báo thức vang lên, bàn tay trong chăn với ra sờ trúng chuông báo thức rồi đập nó xuống.

Âu Dương Nhất Nhất mở cửa đi vào phòng, cô nhíu mày nhìn cái tên đang còn nằm trong chăn mặc dù tiếng chuông báo thức kêu cũng không thức dậy.

Bước chân của cô ngày càng gần giường Tư Kiêu, khi Âu Dương Nhất Nhất đã đứng phía dưới giường Tư Kiêu, cô giơ tay lên cầm cái chăn đang đắp trên người cậu.

Vụt một cái, cái chăn trên người cậu biến mất, Tư Kiêu mắt lim dim với đầu tóc rối bời ngồi dậy.

Do hôm qua uống say mà sáng sớm tỉnh dậy cơn đau đầu ập tới khiến Tư Kiêu phải lấy hai tay đập đầu cho bớt đau.

Âu Dương Nhất Nhất sau khi đã đánh thức xong được Tư Kiêu thì quay người rời đi, trước khi đi cô nói với cậu.

“ Canh giải rượu cùng đồ ăn sáng tôi để dưới phòng bếp, lát cậu xuống hâm lại ăn là được.

Tôi đi trước.”

Vài phút sau, Tư Kiêu xốc chăn lên bước xuống giường.

Cậu cầm điện thoại trên bàn bên gốc đầu giường nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, đôi mày Tư Kiêu nhíu lại.

Hôm nay là ngày cuối để hoàn thành lập trình, suýt nữa thì cậu quên mất.

Tư Kiêu đi ra phòng ngủ tới phòng bếp uống canh giải rượu rồi ăn vài món xong thì đi thẳng lên thư phòng làm việc.

Âu Dương Nhất Nhất vừa ra về ở nhà Tư Kiêu thì nhận được điện thoại từ ông Âu Dương là cha cô.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Âu Dương Nhất Nhất có chút muộn lòng.

Sau khi cô muốn ra ngoài làm nghề luật sư, cả nhà cô đều không đồng ý còn phản đối cực kì gay gắt nữa chứ.

Anh hai Âu Dương Nhất Nhất là Âu Dương Tề Minh, từ bé đến lớn cô muốn cái gì cũng chiều theo nói đúng hơn là cưng chiều hết mực.

Nhưng khi anh nghe ba Âu Dương và mẹ Âu Dương kể lại nói rằng cô muốn làm luật sư thì đứng về phe họ phản đối cô.

Âu Dương Nhất Nhất chuẩn bị nghe máy thì bên kia đã ngắt máy trước rồi.

Vài giây sau, cô lại thấy Âu Dương Tề Minh gọi tới, trong lòng tự hỏi chuyện gì quan trọng mà hết ba lại đến anh hai gọi nhỉ?

Cô nghe máy, đầu giây bên kia truyền ra tiếng trầm ấm của Âu Dương Tề Minh, mặc dù giọng nói của anh vẫn như thường ngày nhưng Âu Dương Nhất Nhất nghe ra có tia lo lắng trong đấy.

“ Nhất Nhất, lần này mày có về nhà hay không?”

Nghe giọng nói bất thường của anh, cô đã cảm thấy có điều bất thường rồi hỏi lại.

“ Anh hai, rốt cuộc ở nhà có chuyện gì đúng không?”

Giọng nói của Âu Dương Tề Minh xuyên qua điện thoại toát ra một chút hàn khí trả lời Âu Dương Nhất Nhất.

“ Mày về nhà sẽ biết, nói qua điện thoại không tiện.”

Sau khi Âu Dương Tề Minh cúp điện thoại, cô xuống gara khu chung cư lấy xe lái tới Âu Dương gia.

Đi cả chặng đường, không hiểu sao trong lòng cô cứ thấp thỏm lo lắng không thôi.

Trước cổng Âu Dương gia, Âu Dương Nhất Nhất lái xe chậm rãi vào sân, cánh cửa xe oto mở ra, cô vừa bước xuống xe thì lão quản gia đi tới.

Âu Dương Nhất Nhất ném chìa khoá cho vệ sĩ đang đứng bên cánh cửa xong thì lão quản gia gấp gáp nói với cô.

“ Tiểu thư, cuối cùng cô cũng về, cô mau vào đại sảnh thiếu gia cùng lão gia có điều gấp nói với cô.”

Bước chân của cô chập chừng nặng nề tiến vào đại sảnh.

Lúc nhìn Âu Dương Tề Minh cùng ba Âu Dương đang ngồi trên sô pha với khuôn mặt nghiêm trọng, trong lòng cô có chút lo lắng vì chỉ có liên quan đến mẹ Âu Dương thì hai người đàn ông trụ cột trong nhà mới nghiêm trọng như vậy.

Bây giờ nhìn kĩ lại, Âu Dương Nhất Nhất thấy hai người râu dưới cằm là li ti từng cái như nhiều ngày chưa cạo rồi, mặc dù vẫn không mất vẻ phong độ từ hai người này nhưng nếu người ngoài nhìn vào sẽ kinh ngạc không thôi vì rất hiếm khi Âu Dương Tề Minh cùng ba Âu Dương mới có chút “ luộm thuộm” như thế này.

Ba Âu Dương sau khi thấy Âu Dương Nhất Nhất đã tới thì kêu cô lại, nếu như giống hồi trước sẽ ngoắc tay kêu cô nhưng lần này có vẻ ba Âu Dương chỉ cần một ngọn gió là có thể cuốn bay, yếu đuối chưa bao giờ có.

“ Ba, mẹ bị gì đúng không?”

Khi ba Âu Dương cùng Âu Dương Tề Minh nghe câu hỏi của cô thì sắc mặt hai người cùng lúc nghiêm lại, Âu Dương Nhất Nhất nhìn tia xẹt qua khổ sở từ hai người.

“ Bệnh tim của mẹ con tái phát, cần gấp người có tim phù hợp, ba cùng anh hai con đều thử nhưng chúng ta đều không phù hợp.”

Âu Dương Nhất Nhất thật sự không ngờ bệnh tim của mẹ Âu Dương lại tái phát nhanh như vậy, rõ

ràng tuần trước cô cùng mẹ Âu Dương đi kiểm tra mà có bị sao đâu, nhưng khi cô nhớ kĩ lại lời bác sĩ thì nghĩ “ không lẽ mẹ vì mình mới tái phát nhanh hơn dự kiến?”

Cô ngồi xuống ghế sô pha gần hai người, nhìn nét mặt của hai người đã nhiều đêm không ngủ.

Đưa ra ý kiến của mình.

“ Để con thử xem tim của con có phù hợp với mẹ không nhé?”

Hai người đàn ông đang âm trầm cúi gầm mặt xuống lúc này bỗng ngẩng mặt lên nhìn cô.

Âu Dương Nhất Nhất hỏi tiếp vấn đề cô đang thắc mắc.

“ Thời gian của mẹ còn lại bao nhiêu ngày ạ?”

Âu Dương Tề Minh từ nãy đến giờ im lặng thì lúc này mới lên tiếng: “ Bốn ngày.

Thời gian rất ít.”

Lời nói của anh vừa dứt thì đồng loạt cả ba trầm mặc.

Vài phút sau Âu Dương Nhất Nhất lên tiếng.

“ Đi bệnh viện.”

Ba Âu Dương cùng Âu Dương Tề Minh cũng không phải người ngốc mà không hiểu ý cô, thế là ba người đồng loạt đứng dậy đi thẳng tới bệnh viện.