Trộm liếc sang khuôn mặt cười như không cười của Lý Quý.

Tuyết Nhi có chút khó chịu.

- Trước giờ chỉ có Tuyết Nhi ta làm người khác xấu hổ chứ chưa hề có chuyện ngược lại.

- Ngay cả tông chủ cũng trúng độc chiêu của ta.

Còn tiểu tử ngươi……muốn làm ta mất mặt ?.

.

.

Còn non lắm a.

Tuyết Nhi nhanh chóng định thần, nhìn hắn cười yêu mị từ từ bước đến.

Hắn chợt có một dự cảm không lành.

Tiếp xúc với nữ tử Hợp Hoan Tông không lâu nhưng hắn đã rút ra được một kết luận.

Đó là.

.

.

.

.

mỗi khi các nàng bộ dạng thế kia hẳn là không có gì tốt.

Chưa kịp phản ứng đã thấy Tuyết Nhi ngồi xuống, ngọc thủ khẽ vuốt ve hạ thân đang sun lại của hắn.

Ánh mắt chăm chú nhìn Lý Quý khẽ nói.

- Cảm giác ở phía sau cũng không tệ như các tỷ muội khác nói.

- Thiếu chủ ngươi có muốn thử nữa chăng ?Vừa nói xong nàng khẽ liếm môi, nháy mắt với hắn một cái.

Lý Quý chẳng biết nàng ta nói thật hay giả, nhưng chỉ thấy cơ thể vô thức run lên mấy cái.

Đừng đùa a.

Đang suy nhược như thế này, không khéo bị nàng ta vờn chết thật.

Nhìn khuôn mặt ấp úng của hắn, Tuyết Nhi trong đầu không khỏi đắc ý, khuôn mặt tỏ vẻ u oán.

- Thế nào, người ta chịu nhiều thiệt thòi hơn ngươi a.

Lý Quý khuôn mặt méo mó, nhất thời tiến không được mà thoái cũng không xong, đành thành thật.

- Cô nương.

.

.

thật ra ta cũng cảm thấy không tệ…nhưng.

.

.

.

.

.

cơ thể có chút suy nhược, để khi khác a.

Đối diện, Tuyết Nhi choáng váng.

Hắn tưởng thật a.

Nhưng nàng ta chợt thất thần, nghĩ đến khoái cảm đau đớn xen lẫn sung sướng kì lạ kia.

Khuôn mặt khẽ đỏ lên.

- Thì ra hắn cũng thích.

.

.

cảm giác kia a.

Tim chợt đập nhanh hơn, thầm cười bản thân.

- Tại sao bên cạnh ngốc tiểu tử này, ta lại có chút biến thái nhỉ ?Rốt cuộc, nàng cũng không có giải thích.

Đang miên man đã nghe phía đối diện nói.

- Tuyết Nhi cô nương, không dấu gì ngươi, ngoại trừ Bổ Dương Đan.

.

.

.

.

.

.

Ta còn muốn mượn xem qua một ít ngọc giản của bản tông a.

Nàng ta nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng định thần, khẽ gật đầu.

Cước bộ chầm chậm, dẫn hắn đến mấy kệ gỗ chứa ngọc giản kia.

Ngọc thủ liên tục chỉ trỏ giải thích.

- Ở đây là các ngọc giản về sơ lược về bản tông từ trước đến giờ.

- Trên này là ngọc giản về công pháp nữ tử Hợp Hoan Tông tu luyện, dù không có ích với ngươi nhưng rãnh rỗi cũng nên xem qua một chút.

- Đây là các pháp môn công kích tinh thần.

- Còn ở đây là các ngọc giản cổ, hướng dẫn…Tuyết Nhi chợt liếc sang, nhìn biểu tình của hắn.

…các công pháp giao hoan của nữ đệ tử.

Thấy khuôn mặt bỗng chốc sáng rỡ của Lý Quý.

Nàng cũng không thể nhịn được cười.

- Các công pháp ngươi nếm qua lúc ở dưới suối đa phần đều nằm ở đây.

Nhanh chóng khuôn mặt hắn đã trở lại bình thường, gật đầu mấy cái.

- Còn đây là các ngọc giản sơ lược về tu chân giới hơn 500 năm trở lại đây.

Sau khi giới thiệu sơ lược qua một hồi.

Khuôn mặt nàng ta có chút trầm tư.

- Vốn dĩ ngọc giản của bản tông số lượng rất lớn.

Nhưng khi đỉnh Dục Hoan Sơn bị công phá.

- Toàn bộ số ngọc giản mỗi loại trong bảo khố, được ba vị trưởng lão chia đều thành ba phần mang đi.

- Ta đoán chừng để tránh việc bổn tông bị truy đuổi tận diệt.

Nghe vậy, Lý Quý nhìn nàng ta tò mò.

- Dục Hoan Sơn ?Tuyết Nhi có chút bất ngờ, sau đó khuôn mặt hoài niệm.

- Dục Hoan Sơn chính là cứ địa của bản tông ở phương Nam.

Một nơi mát mẻ, phong thuỷ hữu tình, không lạnh lẽo như ở đây.

Chợt nàng ta nhu miệng, mặt đầy đắc ý.

- Nhưng sao bằng được nơi ở của bản cô nương a.

Nghe vậy, Lý Quý trố mắt.

- Ngươi không ở tổng đàn ?Khuôn mặt nàng ta lộ vẻ khinh miệt.

- Tổng đàn có gì vui a, gò bó chết đi được.

- Khi nào trở về phương Nam, bổn cô nương dẫn ngươi đến chỗ ta mở mang một chút.

Tuyết Nhi khẽ liếc sang, chỉ thấy hắn gật đầu, cũng không có làm phiền hắn nữa.

- Ngươi cứ từ từ nghiên cứu.

Bổn cô nương không rãnh ngồi đây tiếp ngươi a.

Lý Quý đang miên man, chưa kịp đa tạ đã thấy bóng dáng nàng khuất sau dược viên.

Hắn khẽ đảo mắt một vòng các ngọc giản, ánh mắt loé sáng.

--------------------------------Không biết qua bao lâu.

Chỉ thấy Lý Quý lúc này đang ngồi xếp bằng.

Khuôn mặt lúc thì tập trung cực độ, lúc thì thích thú, lúc thì trầm tư.

Đôi lúc thì khuôn mặt cười muốn chảy dải, đầy đê tiện…cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

Cũng chẳng trách được.

Lý Quý vốn chỉ là một phàm nhân, tiến nhập tu chân giới không lâu, một năm ở Thần Kiếm tông, hắn chỉ biết được những thứ linh tinh, vặt vãnh qua miệng các sư tỷ kể.

Dạo trước hắn không có linh căn, không có tu vi.

Vì vậy cũng không có tư cách tiến vào thư khố của Thần Kiếm tông.

Cho dù Mặc Long có cho hắn tiến vào đi nữa, thì cũng chẳng thể phóng xuất linh lực mà xem được.

Lần này, được tiếp xúc với một số lượng lớn ngọc giản mà Hợp Hoan tông sưu tầm không biết bao nhiêu năm.

Lý Quý mới chân chính biết được thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào.

Muôn vàn kiến thức đầy đủ tất cả các chủng loại.

Một số mô tả tình hình tu chân giới mấy trăm năm trở lại ở nhiều góc nhìn khác nhau.

Lý Quý thầm suy đoán.

Các ngọc giản này hẳn một số là của người chính phái, một số thì của tà phái.

Vô tình được Hợp Hoan tông thu thập lại một chỗ.

Thậm chí còn có một vài ngọc giản ghi lại những cuộc đại chiến đầy khốc liệt của chính tà Mãn Hoang giới.

Cũng không thiếu ngọc giản giới thiệu sơ lược vị trí địa lý của các tông phái lớn, số lượng nhân khẩu, thậm chí còn mô tả một các công pháp đặc trưng đầy chi tiết.

Hắn dù chưa tận mắt thấy các môn phái kia bao giờ, nhưng từ các ngọc giản, Lý Quý cũng có một cái nhìn sơ lược khái quát.

Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy a !Một vài ngọc giản khiến hắn không khỏi bất ngờ.

Mãn Hoang giới, không chỉ tồn tại có hai thế lực chính tà.

Mà còn một thế lực lớn khác nữa.

Chính là các thế lực trung gian.

Không chính không tà và cũng không tham gia vào cuộc phân tranh của hai thế lực kia.

Tỷ như:- Đan Tông, Phù Tông, Trận Tông, Vương triều Đại Viêm, Bảo Các Hội, Thiền Tông…Các thế lực này yên yên ổn ổn sống ở Mãn Hoang giới hơn mấy trăm năm qua.

Thậm chí còn lợi dụng các cuộc chiến chính tà để kiếm lợi lộc cho mình.

Cứ như vậy.

.

.

Không biết qua bao lâu.

--------------------------------------------------Bên ngoài trời đã dần về khuya.

Các đám mây xám đục lẫn sương mù lượn lờ cũng không thể che khuất ánh trăng sáng rực kia.

Vô Không Am lúc này chìm trong tĩnh mịch.

Đom đóm bay lượn lập lờ.

Bên trong am chỉ còn lác đác một vài gian phòng ánh đèn dầu yếu ớt.

Trong Đan Phòng lúc này cũng có một ánh đèn dầu dập dìu như vậy.

Chiếc bóng của một nam tử ngồi xếp bằng kéo dài trên các kệ gỗ, khẽ đung đưa theo ánh đèn yếu ớt kia.

Cách đó mấy bước chân còn có nhân ảnh một ni cô nằm dài ngay góc tường.

Phía trước có một đan lô, miệng nàng ta ngậm một cành cây nhỏ, ánh mắt linh động như đang nghiên cứu gì đó.

Chỉ thấy nam tử kia ánh mắt nhắm nghiền.

Thỉnh thoảng đầu còn gật gật mấy cái.

Ánh mắt y nhắm chặt, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.

Thoáng nhìn.

.

.

có chút không bình thường.

Bất chợt, ni cô trong góc phòng khuôn mặt có chút bực bội.

- Ngươi cái tên điên này, lẩm bẩm liên tiếp mười mấy canh giờ.

- Chán chết đi được a.

Lý Quý đang ngưng thần tập trung, bất chợt nghe tiếng nói kia bên tai, liền giật mình.

Ánh mắt mở ra trợn tròn.

- Mười…mười mấy canh giờ ?Chỉ thấy bên kia, ni cô có chút khó chịu.

- Đã canh 3 rồi a !( Canh 3: 23h đêm đến 1h sáng )Lý Quý cả kinh, nhanh chóng đứng choàng dậy, cúi nhẹ xuống phủi phủi y phục, giọng nói có chút áy náy.

- Cô nương thông cảm a, ta có chút không chú ý giờ giấc a.

- Ta trở về a !Bất giác.

Một khuôn mặt không chút báo trước đã xuất hiện, đối diện chỉ cách mặt hắn một xích.

Đôi mắt kia mở to nhìn lên hắn, miệng chất vấn có chút khó chịu.

- Ngươi đi đâu ?- Tên điên ngươi lẩm bẩm cả nữa ngày, báo hại bản cô nương luyện đan thất bại liên tiếp a.

Lý Quý dù có chút thư sinh nhưng cũng có thể gọi là cao ráo, đứng đối diện, hắn cao hơn Tuyết Nhi hẳn một cái đầu.

Hắn nhìn khuôn mặt kia có chút khó xử.

- Ta…ta…- Ta ta cái gì.

Đền đan cho bản cô nương a.

Tuyết Nhi trừng mắt có chút tức giận.

Lý Quý cười khổ, tay gãi gãi đầu.

- Làm sao đền a.

Ta nào biết luyện đan a.

Lúc này ánh mắt nàng ta đảo đảo mấy vòng.

Sắc mặt có chút dịu lại, miệng lẩm bẩm.

- Cũng đúng a.

Chợt ánh mắt loé sáng, chợt nheo lại gật gật đầu mấy cái.

Khiến Lý Quý lại vô thức rùng mình.

---------------------------------------------Lúc này, bên ngoài một mảng tối đen.

Từ dược viên nhìn vào chỉ thấy 2 thân ảnh mập mờ đang nói gì đó với nhau.

Thân ảnh nữ tử trọc đầu kia như đang thuyết phục gì đó.

Thân ảnh nam tử kia phân vân một hồi lâu rồi gật đầu.

Dưới ánh đèn dầu mập mờ.

Chỉ thấy thân ảnh nam tử, không biết từ đâu lấy ra một bình sứ màu trắng vàng.

Nhanh chóng mở ra lấy một viên đan dược màu vàng, khẽ bóp nát cho vào miệng.

Một lúc sau, nữ tử kia áp sát mặt tới, dường như có chút khó chịu nói gì đó.

Thân ảnh nam tử kia cúi xuống, ngửi lấy y phục của mình, bộ dạng có chút xấu hổ.

Phút chốc cả hai nhân ảnh rời khỏi phòng.

Chìm vào màn đêm.

.

.

.

Vô Không Am đã chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy yên tĩnh không một tiếng động.

Càng về khuya trời càng trở lạnh.

Ánh trăng soi lên con suối gần đó đung đưa theo làn nước như đang nhảy múa.

Bên trên dòng nước, làn sương trắng bay lập lờ.

Cảnh sắc như muốn làm say mê lòng người.

Nếu lúc này có người ở đây, cảnh sắc mĩ lệ kia cũng không đáng chú ý bằng cảnh xuân sắc ở giữa suối.

Một đôi nam nữ đang loã lồ đùa giỡn ở giữa dòng suối.

Thỉnh thoảng còn dính chặt lấy nhau phát ra những tiếng động “ư ư” khe khẽ.

Càng về khuya, làn sương bay trên suối càng lúc càng thấp, như đang khéo léo che đậy cho đôi nam nữ kia, thỉnh thoảng tiếng cười nói, trêu trọc phát ra như xé tan màn đêm.

Nhìn qua làn sương, chỉ thấy người nữ đầu trọc, hai tay chống lên gối khẽ cúi người.

Ánh trăng ánh lên lưng chỉ thấy dáng người cực kì vưu vật.

Đằng sau, người nam dáng người khôi ngô, cơ thể khẽ cúi tới trước, hai tay đang vươn tới nhào nắn nhũ phong của người nữ kia.

Hạ thân cả hai dính chặt lấy nhau, khẽ cùng đung đưa không theo nhịp điệu nào.

Cũng lúc này, tiếng nói chuyện vọng ra.

“Nhẹ một chút…đằng sau ta vẫn còn đau a…”“Cũng chính ngươi là người đề xuất a…cũng chính ngươi nói cảm giác không tệ ”“Đồ ngốc…dù gì ban đầu ngươi cũng nên nhẹ nhàng một chút”“Biết rồi”“Dù sao có ngươi…tháng ngày bản cô nương làm ni cô cũng không buồn chán a ”“….

”“Ngươi được trưởng lão cho nghỉ ngơi 3 ngày…ở mãi trong Am không thấy chán chết à…a…đã nói nhẹ một chút…”“…”“Nữa năm trước bản cô nương có bắt được một tiểu tử người của Bảo Các Hội…sau khi hút khô hắn…ngươi…nhẹ nhàng thêm một chút nữa a.

.

”“…”“Ta phát hiện nhẫn trữ vật hắn có một Lệnh Bài thân phận tiến nhập thương hội cách đây 60 dặm, mai cũng là ngày cuối cùng thương hội kia mở.

.

.

”“….

”“ Bản cô nương dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt một chút”“ Được…sáng mai ta báo với Liễu Thanh một tiếng ”“ Hừ…lại là xú bà bà kia ”“ Á…nhẹ một chút.

.

thông báo thì thông báo…cần gì mạnh bạo như vậy a”

.