Bộ phim hài giải trí này quay chụp cũng không gấp gáp, bầu không khí lúc quay phim vô cùng thoải mái, tâm tình mọi người cũng rất vui vẻ sung sướng.

Buổi tối kết thúc cảnh quay, trở lại khách sạn cũng không có chuyện gì làm, Minh Tinh liền rủ rê mọi người đi hát karaoke.

Bốn người khác đều đồng ý, vì vậy đoàn người tìm đến phòng KTV to nhất ở đây để tụ tập.

Ảnh đế vốn tưởng rằng đêm nay sẽ là sân khấu solo của ca sĩ hoặc tiểu thịt tươi, dù sao thì một người là ca hát chuyên nghiệp, người còn lại thì tuổi trẻ vô địch.

Nhưng hắn vạn vạn không ngờ tới chính Minh Tinh cùng danh hài mới là hai kẻ độc chiếm phòng bao. Nhạc thịnh hành, nhạc kinh điển bài này nối tiếp bài kia, gặp bài nào lsong ca là hai người liền hợp xướng, phối hợp nhuần nhuyễn, mất khống chế mà say sưa trong tiếng hát của bản thân.

Tiểu thịt tươi ngược lại từ đầu đến đuôi rất yên lặng, không hề có ý định đi lên giành mic.

Ảnh đế ghé sát vào bên tai hắn hỏi: "Cậu không hát à?"

Tiểu thịt tươi hút tới đáy ly coca, lắc lắc đầu: "Em hát không hay."

Minh Tinh cùng danh hài đã hát đến Phượng hoàng truyền kỳ, Minh Tinh giọng nữ, danh hài đọc rap theo sát cực high.

"Ta đang ngước nhìn mặt trăng trên cao, có bao nhiêu giấc mộng đang tự do bay lượn..."

Ảnh đế nói to hơn: "Tý nữa cũng hát một bài đi!"

"Ố yê!"

Tiểu thịt tươi: "Em thật sự hát không hay, anh, anh hát đi, em ở bên nghe là tốt rồi."

Ảnh đế: "Nhưng..."

Minh Tinh gào thét: "Cho một ánh mắt ôn nhu, cho một đêm đen xán lanh!!"

Ảnh đế nhắm mắt lại, trong nền nhạc điên cuồng lặng lẽ nuốt lại lời muốn nói.

Bầu không khí dần nóng lên, ca sĩ bắt đầu biểu diễn bài hát kinh điển của chính mình, Minh Tinh và danh hài vừa điên cuồng lắc lư vừa lẩm nhẩm hát theo điệp khúc, ánh mắt đầy sùng bái, mê muội đánh mất bản thân.

Tiểu thịt tươi đi nhà xí còn chưa trở lại. Ảnh đế uống nhiều rượu cũng hơi mắc tè.

"Tôi đi WC." Hắn nói với mọi người xong đẩy cửa đi ra ngoài.

KTV này chỉ có một WC duy nhất, ảnh đế đi vào lại không thấy bóng dáng tiểu thịt tươi, mang theo nghi hoặc tè xong liền tìm trái tìm phải trong toilet.

Đúng lúc này, hắn nghe được một giọng hát mơ hồ, giai điệu rất quen thuộc, âm thanh cũng rất quen thuộc.

Giai điệu chậm rãi, giọng hát sạch sẽ, trong đêm mùa hè tựa như một ly bạc hà ngọt ngào mát mẻ, thấm vào tâm có thể.

Ảnh đế theo tiếng hát đi đến, phát hiện một cánh cửa mở ra ban công.

Hành Nhất Duệ hai khuỷu tay song song chống lên hàng rào, một tay nâng cằm, một tay kẹp điếu thuốc, khói mờ quanh quẩn bên cạnh hắn khiến cho nét mặt hắn cũng mơ hồ.

Ảnh đế đột nhiên nhớ ra bài hát mà hắn đang ngâm nga là ca khúc cuối phim điện ảnh của mình thu lúc trước.

Tiếng hát tuy rằng rời rạc nhưng không hề ngừng, ảnh đế đứng nghe một lúc, không làm kinh động đối phương, quay người rời đi.

Đi ra xa một chút, hắn buồn cười lắc đầu một cái,

Thằng nhóc này, rõ ràng hát hay như vậy!

Lời editor: Rõ ràng ảnh đế cũng rất quan tâm em nó, xem kìa chưa gì đã lấy thuốc cho uống, hỏi han đỡ đần, thấy em im lặng không hát là hỏi thăm, thấy em đi một lúc không về là tìm kiếm, ối dời ơi tình trong như đã mặt ngoài còn e...