Ảnh đế bị tiểu thịt tươi chiếm WC, không thể đi rửa mặt, quan trọng nhất là hắn sợ tiểu thịt tươi đột nhiên bất ngờ xông ra cho nên cũng không dám thay quần áo.

Hắn lo lắng đi qua đi lại trước cửa WC, dáng vẻ không khác gì một ông bố đang đợi đứa con đầu lòng ra đời.

Tiểu thịt tươi vô cùng khốn khổ "sinh nở" trong WC, đây là lần đầu tiên hắn ăn cay như vậy.

Hắn lần đầu tiên hiểu rõ được quá trình du hành của đồ ăn từ lúc vào miệng đến trong cơ thể rồi đến bài tiết ra ngoài.

Ngày hôm qua lúc ăn hắn không cay đến phun lửa, nhưng lúc này lại đang phun lửa đây này.

"Tiểu Duệ, cậu sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?" Ảnh đế gõ gõ cửa.

Một lát sau người bên trong hô lên hai chữ: "Không có chuyện gì!"

Giọng của cậu có chỗ nào giống người không có việc gì chứ...

Ảnh đế thở dài, đun một ấm nước nóng, lại đi tìm tìm thuốc đau bụng trong hòm thuốc.

Mười phút sau WC vọng ra âm thanh xả nước, tiểu thịt tươi thân thể tàn tạ từ bên trong bước ra, ảnh đế lập tức dâng lên nước ấm và thuốc cho hắn uống.

Tiểu thịt tươi: "Cảm ơn anh, vậy em về trước đây."

Ảnh đế tự mình đỡ hắn ra cửa, sau đó, ngay lúc hắn mở cửa, cánh cửa phòng Minh Tinh phía đối diện cũng mở ra.

Minh Tinh đang muốn đi ăn sáng, nào ngờ vừa mở cửa đã thấy ảnh đế mặc áo ngủ vô cùng "trìu mến" nửa đỡ nửa ôm tiểu thịt tươi cũng đang mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, vừa đi còn vừa hỏi hắn có đau hay không. Mà tiểu thịt tươi một bộ dáng thận hư mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch, vừa đi vừa trấn an ảnh đế không sao không có đau lắm đâu!

Ai yooooo! Minh Tinh đột nhiên cảm thấy mình đã biết một bí mật lớn!!

Hắn vừa lúng túng, vừa khiếp sợ, vừa luống cuống. Đồng thời nội tâm hắn lại đang rít gào, đang gầm thét chỉ muốn đưa cái tin bát quái kinh hãi này kể ngay với Đường Hâm Thành, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mình cái gì cũng không biết, ngày hôm nay trời thật là đẹp, có muốn cùng nhau đi ăn bát mì không, thong dong trấn tĩnh.

"Chào buổi sáng!" Sau ba giây nhìn nhau bằng ánh mắt quỷ dị, Minh Tinh tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra lên tiếng.

Ánh đế trong lòng bỗng cảm thấy không ổn: "Chào buổi sáng..."

Tiểu thịt tươi lại thản nhiên hơn: "Chào buổi sáng, anh." Hắn giải thích, "Sáng nay em bị đau bụng, sang phòng anh Trịnh đi nhờ WC..."

"Anh hiểu mà hiểu mà!"

Minh Tinh giơ tay ngăn hắn nói tiếp, nét mặt tỏ vẻ anh đều rõ cả rồi chú không cần giải thích nữa.

Một năm trước có lẽ hắn sẽ tin cái lý do kia, thế nhưng hắn của ngày hôm nay, hừ hừ!

Tiểu thịt tươi không biết tâm tư phức tạp nhạy cảm của hắn, chào hỏi xong liền về phòng mình, ảnh đế nhìn thấy hắn đóng cửa phòng mới liếc sang chỗ Minh Tinh.

"Cậu thật sự hiểu?"

Minh Tinh đi tới trước mặt hắn, nghiêm chỉnh chỉnh lại vạt áo, thì thà thì thầm: "Chú ý chừng mực."

Lưu lại một câu nửa thật nửa giả, Minh Tinh tựa như cao nhân ẩn sĩ thời xưa phất vạt áo nhẹ nhàng mà đi.

Ảnh đế: "..."

Hiểu hiểu cái rắm!