Nhân dịp rảnh rỗi giữa lúc quay phim, ảnh đế mời mọi người cùng nhau đi ăn lẩu.

Quán lẩu này mùi cay quá nồng, tiểu thịt tươi vừa đi vào đã hắt hơi không ngừng được.

Chờ mọi người ngồi xuống hết, ảnh đế để ý đến những người không ăn cay liền gọi một nồi lẩu uyên ương.

Lúc nồi lẩu được mang lên, tất cả mọi người đều ăn bên nước dùng đỏ lòm, duy chỉ có tiểu thịt tươi là ăn bên trắng,

Ngay cả Chu Mary cũng ăn bên nồi cay!

Chu Mary: "Thập Nhất, cậu thật sự không ăn tiết vịt sao? Ăn ngon cực kỳ."

Minh Tinh tiếp tục gạ gẫm: "Tiết vịt ở đây là ngon nhất đấy, vừa non vừa mềm, cậu mau nếm thử xem!"

Tiết vịt trong tiệm này đã được xử lý đặc biệt, không giống với những nơi khác, cắn một cái là hương vị tươi ngon tràn ra, nhưng chỉ có thể nhúng trong nước dùng cay thì mới khử được mùi tanh.

Tiểu thịt tươi có chút do dự, thành thật mà nói thì hắn không giỏi ăn cay.

Ảnh đế lúc này gắp lên một miếng tiết vịt thả vào trong bát của hắn.

"Chấm dầu vừng ăn sẽ không cay."

Thần tượng chính tay gắp cho có lý nào lại không ăn? Tiểu thịt tươi nhìn nhìn miếng tiết vịt quyến rũ trong bát, cuối cùng cũng vẫn cầm đũa lên.

Vừa nhai một cái, hắn đã trợn mắt há mồm, vị ngon trong miệng nổ tung, hương vị tươi mới vẫn còn lưu luyến nơi đầu lưỡi.

Hơn nữa thực sự không cay chút nào! Ăn ngon quá đi mất!

Giống như đã phát hiện ra châu lục mới, hắn bắt đầu không sợ cay nữa, bên này một miếng, bên kia một miếng, hai bên đều ăn. Đến cuối cùng chính là miệng dính đầy mỡ, vô cùng sung sướng.

Thế nhưng hắn không biết là, ngay lập tức hắn sẽ phải trả một cái giá lớn vì tội tham ăn, đau đớn thê thảm.

Trở lại khách sạn tiểu thịt tươi liền cảm thấy dạ dày như bị thiêu đốt, nhưng hắn nghĩ đây là phản ứng bình thường sau khi ăn cay nên không thèm để ý, uống đại một cốc nước lạnh rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hắn từ trong một cơn đau đớn vi diệu tỉnh lại,

Một nỗi đau không kịch liệt nhưng âm ỉ, ẩn nhẫn, dây dưa.

Hắn ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, nhưng cửa đã bị khóa, bên trong đang có người.

"Mary! Mary cháu xong chưa!"

Chu Mary ngồi trên bồn cầu chơi iPad, không hề ngẩng đầu lên nói: "Chưa xong, cháu táo bón!"

Tiểu thịt tươi cảm thấy cục ị đang dần dần trôi ra khỏi mông: "Cháu một đứa trẻ con thì có cái gì mà bón!"

Chu Mary: "Đúng vậy, trẻ con thì biết thế nào là táo bón cơ chứ? Trẻ con chúng cháu với người lớn các người hoàn toàn là hai loài khác nhau mà."

Tiểu thịt tươi đã không còn tâm trạng cùng nó cãi nhau nữa, hắn kẹp chặt mông, dứt khoát mở cửa hướng đến cửa phòng đối diện.

Mồ hôi thấm ướt hai bên thái dương, tiểu thịt tươi trong 1s hai lần ấn chuông cửa, hai phút sau, ảnh đế mặc áo ngủ ra mở cửa.

Ảnh đế tóc tai bù xù cảnh giác nhìn hắn: "Có việc gì?"

Tiểu thịt tươi đã nhịn hết nổi, cố chen vào, vừa chạy vào phòng vệ sinh vừa hét: "Đau bụng!"