Chương 7: Chăm sóc

Ôn Dư không để tâm cười lên: "Không trở ngại."

Diệp Kì Trăn không biết nói gì tiếp với Ôn Dư, khi che ô chung với người khác, cô luôn có thói quen để bản thân ướt một bên vai. Mà hiện tại trùng hợp lại tương phản, cô nhìn Ôn Dư, tâm tình vi diệu. Hôm nay Ôn Dư mặc chiếc sơ mi lanh mỏng, bị nước mưa làm ướt một mảng lớn, dính lên cánh tay thon gầy.

Cho dù Ôn Dư đã nói không trở ngại, Diệp Kì Trăn vẫn cố chấp nghiêng ô về bên Ôn Dư, cô áy náy, nguyện để người bị ướt là bản thân.

Ôn Dư thu hết vào trong mắt, không còn cách nào với Diệp Kì Trăn, tiếp tục đi về phía trước.

Dưới cơn mưa rả rích, bước chân của hai người không nhanh không chậm, trên đường cũng không nói với nhau câu nào. Quãng đường từ thư viện tới tòa nhà kí túc xá Đông Viện mất chừng năm sáu phút, không tính là xa xôi.

Thỉnh thoảng Diệp Kì Trăn cảm thấy ngứa mặt, là sợi tóc của Ôn Dư bị gió thổi quét qua gò má cô, mang theo mùi hương nhàn nhạt dễ gửi. Diệp Kì Trăn có nằm mơ cũng không ngờ được, bản thân và Ôn Dư lại có lúc hòa bình như thế, hai cơ thể đứng gần nhau che chung một chiếc ô, cùng vượt qua mưa gió, đi về chung một hướng.

Đợi khi gần tới tòa nhà kí túc xá Đông Viện, mưa cũng nhỏ đi, như sợi tơ, gió cũng đã thổi tan mây mù, thậm chí còn có hiện tượng quang đãng.

"Tới rồi."

Tòa 9 Đông Viện, Ôn Dư nhìn tên tòa nhà một cái, nói với Diệp Kì Trăn: "Tôi đi đây."

"Ừm, cảm ơn cậu." Diệp Kì Trăn quy củ nói cảm ơn.

Ôn Dư đứng nguyên tại chỗ, nhìn Diệp Kì Trăn thêm đôi cái, thấy đối phương dường như không còn lời nào muốn nói, cô ấy tiện tay vuốt tóc, cười lên, ngữ điệu bình thản: "Quay về tắm rửa đi."

Giơ tay nhấc chân đều đẹp, Diệp Kì Trăn cũng hiểu ra, tại sao nhiều người ghét Ôn Dư như thế, và cả nhiều người muốn theo đuổi Ôn Dư như vậy.

"Ừm." Diệp Kì Trăn đáp ứng.

Ôn Dư quay người, che ô đi vào màn mưa, rất nhanh, bóng lưng cao ráo xinh đẹp biến mất ở ngã rẽ.

Diệp Kì Trăn leo lên tầng ba, có chút mất tập trung, vẫn đang nghĩ về chuyện Ôn Dư đưa bản thân về kí túc xá. Liệu có phải lời cảm ơn ban nãy của cô quá qua loa? Thật ra bản thân đã nghĩ có nên mời Ôn Dư lên phòng ngồi chơi hoặc là cùng nhau ăn tối hay không... nhưng không biết tại sao, cô lại không nói ra. Nếu đổi lại là người khác, nhất định cô sẽ nói.

Ôn Dư không hề ghét cô, giống như cô không hề ghét Ôn Dư, hiện tại Diệp Kì Trăn xác định được chuyện này. Cho dù người ngoài có đồn đại quan hệ của hai người tới độ có tôi thì không có cậu.

Nghĩ mà xem, cho dù có thích cùng một nam sinh, cũng không tới mức trở thành tình địch như nước với lửa đúng không? Huống hồ bản thân cũng không thích nam sinh kia, chỉ là một phen hiểu lầm mà thôi. Diệp Kì Trăn đứng soi gương, phồng má thổi tóc mái ướt nhẹp trước trán, đột nhiên cảm thấy, nhất định phải làm rõ hiểu lầm này với Ôn Dư...

Diệp Kì Trăn nắm lấy tóc mình, đi tắm rửa trước.

Máy nước nóng trong kí túc xá là loại cũ, phải xả nước một lúc lâu mới có nước nóng. Đợi điều chỉnh xong nhiệt độ nước, Diệp Kì Trăn mới đứng dưới vòi hoa sen, híp mắt ngửa đầu, để nước nóng giội từ đỉnh đầu xuống, cô không chịu nổi cơ thể dính dính, đặc biệt ghét mùi mồ hôi, khoảng thời gian trước còn trong học kì quân sự, mỗi ngày đổ rất nhiều mồ hôi, đối với Diệp Kì Trăn mà nói thật sự là giày vò hàng thật giá thật.

Từng tầng hơi nước mỏng manh bốc lên trong nhà tắm, động tác tắm rửa của Diệp Kì Trăn chậm chạp, còn thích nghĩ ngợi một số chuyện lung tung. Tắm mãi tắm mãi, vô thức nhớ tới Ôn Dư.

Bình thường nhìn Ôn Dư kiêu căng lại thờ ơ, cho dù cười lên cũng cho người ta cảm giác xa cách, hồi cấp ba, mọi người đều đồn đại tính cách và nhan sắc của Ôn Dư tương phản với nhau, cách nhau một trời một vực. Nhưng hôm nay sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Diệp Kì Trăn cảm thấy Ôn Dư không hề giống biểu hiện bên ngoài của cô ấy, càng không giống dáng vẻ trong miệng người ta.

Ôn Dư là người thế nào? Diệp Kì Trăn không khỏi nhớ tới cảnh tượng khi Ôn Dư bị người khác nhục mạ trong phòng vẽ, trên mặt là biểu cảm không thèm để tâm. Ấn tượng quá sâu sắc.

Ngẫm nghĩ rất lâu, Diệp Kì Trăn lau tóc ra khỏi nhà tắm, sau khi tắm nước nóng cả người thư thái, Sấy khô tóc xong, cô lười biếng ngồi trước bàn học, cầm điện thoại ở một bên đọc tin nhắn.

Vừa nhấp vào Wechat, Diệp Kì Trăn liền nhìn thấy ảnh chụp phong cảnh Đường Đường gửi cho mình, còn cả ảnh du lịch chụp cùng bạn trai, nhìn có vẻ chơi rất vui, sau đó kéo xuống, Đường Tiêu vẫn đang hăm hở nhắn tin trong nhóm chat nào đó, từng tin nhắn nối tiếp nhau.

Mọi người trong nhóm chat đang thảo luận chuyện tụ tập trong kì nghỉ.

... Tôi biết bên đường ven sông có một nhà hàng hương vị ổn lắm.

... Có thể đi thì gõ 1

... Tôi thống kê chút, dễ hẹn.

Nhóm chat này được Đường Tiêu hăm hở tạo mấy ngày trước, là nhóm chat của hội đồng hương, bên trong đa phần là tân sinh viên khóa 18, đều là người Bắc Lâm. Đường Tiêu nói tạo nhóm chat này vì để tiện cho đồng hương ăn uống kết bạn, Diệp Kì Trăn cũng không lạ lẫm, từ nhỏ Đường Tiêu đã là chuyên gia giao tiếp, nhân duyên cũng tốt, thích sắp xếp những chuyện này.

Lúc này Diệp Kì Trăn nghĩ tới điều gì đó, nhấp vào danh sách thành viên nhóm chat, tìm từ đầu tới cuối, nhưng không hề nhìn thấy tài khoản nghi là Wechat của Ôn Dư, cũng đúng, nhìn Ôn Dư có vẻ sẽ không tham dự những hoạt động này.

Có lẽ Đường Tiêu có tài khoản Wechat của Ôn Dư chăng?

Diệp Kì Trăn mềm nhũn bò ra bàn giống như con mèo nhỏ, chần chừ, cuối cùng quyết định: Nếu bản thân và Ôn Dư gặp lại, tới thời cơ thích hợp sẽ mặt đối mặt giải thích.

Ngày hôm sau, Nam Thành có mưa. Trong phòng vẽ trống trải, tiếng mưa tí tách, khiến căn phòng càng trở nên tĩnh lặng.

Một mình Ôn Dư ngồi trước giá vẽ, cúi đầu điều chỉnh khay pha màu, bức vẽ màu nước đã hoàn thành hơn nửa. Ôn Dư không tham gia hoạt động giải trí, hoặc là ở lì trong phòng vẽ hoặc là tới thư viện, cô ấy thích những nơi yên tĩnh, không có những âm thanh ồn ào.

Khi chuyên tâm làm một việc gì đó, Ôn Dư sẽ tập trung toàn bộ tinh thần, thậm chí không quá lưu tâm tới tiếng bước chân sau lưng, mãi tới khi đôi ba tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Dư mới lười biếng quay đầu.

Có một cậu nam sinh đứng trước cửa phòng vẽ, Ôn Dư nhìn một cái, không nói gì, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

Đường Tiêu nghe những người khác trong khoa nói, phần lớn thời gian rảnh rỗi Ôn Dư đều ở phòng vẽ, quả thật như thế, mấy lần cậu lướt qua phòng vẽ bên này, đều có thể nhìn thấy Ôn Dư.

"Ôn Dư." Đường Tiêu đi về phía trước, có chút căng thẳng.

Ôn Dư lại quay đầu, nhìn người xa lạ trước mắt, như có như không cười lên.

Nhịp tim Đường Tiêu chầm chậm tăng nhanh, kết quả...

Ôn Dư hỏi: "Chúng ta quen nhau à?"

Đường Tiêu: "..."

Không tới mức vậy chứ, Đường Tiêu có chút nghi ngờ nhân sinh, bản thân là khuôn mặt qua đường sao? Tốt xấu gì cũng là bạn học cùng lớp, hơn nữa trong học kì quân sự cậu cũng từng ra mặt hát giúp Ôn Dư, ngay cả ấn tượng này cũng không có sao?

"Tôi là Đường Tiêu, chúng ta là bạn học cùng lớp." Đường Tiêu bất chấp khó khăn, bất đắc dĩ giới thiệu một lần.

Ôn Dư không quan tâm tới những người xung quanh, cũng không nhớ mặt cùng tên của những người khác, nghe Đường Tiêu giới thiệu xong, cô ấy cũng không có phản ứng.

"Ngày đầu tiên nhập học chúng ta từng gặp ở nhà ăn." Đường Tiêu gợi chuyện.

Ôn Dư đã ghét bỏ người bên cạnh quá ồn, cách bắt chuyện như thế bản thân đã gặp nhiều, không có hứng thú.

"Tôi là bạn của Diệp Kì Trăn, bạn và Diệp Kì Trăn là bạn học à?" Đường Tiêu đang cố gắng tìm mọi điểm giao cắt, ý định kéo chút quan hệ với Ôn Dư.

Khi Đường Tiêu nhắc nhở như thế, Ôn Dư nhớ ra ngày đó có một nam sinh đi cùng Diệp Kì Trăn, cô ấy gật đầu, "Nhớ ra rồi."

"Đúng không, tôi còn nghe Diệp Kì Trăn nhắc tới bạn, chúng ta cũng coi như người quen rồi."

"Cậu ta từng nhắc tới tôi?" Ôn Dư hiếu kì, "Nói gì về tôi?"

Đường Tiêu rất khâm phục năng lực xã giao của bản thân trong lòng, khen con gái là thế mạnh của cậu, cậu không chút mơ hồ, "Nói bạn rất xinh."

"Thật à?" Ôn Dư nghiêng đầu.

"Thật, không chỉ nói một lần." Thấy Ôn Dư chịu để ý tới bản thân, nụ cười của Đường Tiêu trở nên tự tin, đối đáp lưu loát, lời giả dối có thể nói hệt như thật.

Có lẽ người này không biết bản thân và Diệp Kì Trăn có duyên phận thế nào, Ôn Dư cong khóe môi cười cười, vô thức nghĩ tới dáng vẻ lạnh nhạt khó chịu mỗi lần Diệp Kì Trăn gặp bản thân... có ma quỷ mới tin sẽ khen cô ấy.

Đường Tiêu nhân lúc sắt đương nóng: "Ôn Dư, bạn cũng là người Bắc Lâm đúng không, tối ngày kia chúng tôi có một buổi tụ họp đồng hương, có thời gian tới góp vui không? Diệp Kì Trăn cũng đi."

Ôn Dư nghĩ ngợi giây lát, không nói gì khác, trả lời: "Được."

"Vậy kết bạn Wechat nhé, tiện liên lạc, tôi thêm bạn vào nhóm chat." Đường Tiêu lấy ra điện thoại của mình, cậu thừa nhận bản thân dốc sức tạo ra nhóm chat đồng hương này, phần lớn nguyên nhân là để dùng làm cái cớ kết bạn với Wechat của Ôn Dư. Nghe nói trong khoa có nam sinh trực tiếp hỏi xin phương thức liên lạc với Ôn Dư, bị từ chối một cách dứt khoát.

Ôn Dư cũng cầm điện thoại ở một bên lên, nhấp vào mã quét của mình, đưa tới.

Sau khi kết bạn xong, Đường Tiêu cười nói: "Tôi không làm phiền bạn nữa, liên lạc qua Wechat nhé."

"Ừm." Ôn Dư cúi đầu, đồng thời đồng ý yêu cầu kết bạn, đầu ngón tay khẽ chạm lên, tiện tay cài đặt quyền xem trang cá nhân: Không để người kia xem, không xem của người kia.

Có khoảng mười mấy người tham gia buổi tụ tập của hội đồng hương.

Diệp Kì Trăn không quá thích ồn ào, nhưng thỉnh thoảng tham gia tụ họp quen biết vài người bạn mới cũng không tệ. Ở một mình quá lâu, cũng sẽ khó chịu.

Khoảng sáu giờ, Diệp Kì Trăn cùng phần lớn mọi người đã tập hợp trước cổng trường, nhưng tới lúc gần xuất phát vẫn không thấy bóng dáng Đường Tiêu, không lâu sau, Diệp Kì Trăn nhận được điện thoại của Đường Tiêu, nói bản thân có chút chuyện chậm trễ, sẽ tới muộn một chút.

"Người phụ trách như cậu có thể đáng tin chút không hả? Đã nói sáu giờ tập hợp ở cửa tây cơ mà." Diệp Kì Trăn không nhịn được oán thán.

"Chẳng phải là đột nhiên có chuyện sao? Tôi gửi cậu địa chỉ với tin nhắn đặt chỗ trước cho cậu rồi đấy, các cậu đến đó trước đi, tôi cũng tới nhanh thôi." Đường Tiêu có tính toán của bản thân, để những người kia đi trước, cậu sẽ đi riêng cùng Ôn Dư qua đó. Cậu không nói những chuyện này với Diệp Kì Trăn, nói ra chắc chắn Diệp Kì Trăn sẽ cười cậu.

Diệp Kì Trăn: "Được rồi, cậu tới sớm đấy."

Địa điểm ăn uống cũng là Đường Tiêu chọn, là con đường ven sông nổi tiếng của Nam Thành, nhà hàng với hương vị đặc sắc của bản địa, rất nổi tiếng ở Nam Thành, vị trí vừa hay ở đầu sông, cảnh đêm rất đẹp. Đường Tiêu rất thạo việc ăn chơi nhảy múa, bình thường sẽ không phạm lỗi.

Ánh đèn sáng lên, ngắm cảnh sông từ phòng ăn tầng hai sẽ tuyệt đẹp.

Cả nhóm người ngồi vây quanh bàn tròn, vẫn chưa đông đủ, ngoài Đường Tiêu nói sẽ tới sau, còn có mấy người nữa cũng chưa tới, Tuy mọi người đều là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trước kia từng nói chuyện trong nhóm chat, lại học cùng trường rồi cùng quen, tự nhiên mang theo một loại cảm giác thân thiết, ban đầu có chút dè dặt ngượng ngùng, nhưng nói mãi nói mãi cũng trở nên cởi mở.

Tiếng cười nói vang lên trong phòng ăn, rất náo nhiệt.

Diệp Kì Trăn vừa ngồi xuống, liền có một nam sinh da dẻ trắng trẻo ngồi bên trái cô, tiến tới bắt chuyện, "Chào cậu, tôi là Từ Khai Minh, khoa Truyền thông."

"Diệp Kì Trăn, tôi khoa Báo chí." Diệp Kì Trăn lịch sự cởi mở cười cười.

"Chúng ta học chung một học viện, thêm Wechat không?"

"Ừm, được." Diệp Kì Trăn nghĩ sau này có thể tới học lỏm khoa Truyền thông, có thêm người quen cũng tốt. Đang nói chuyện với người ta, đột nhiên, phòng ăn trở nên yên tĩnh một cách kì lạ, Diệp Kì Trăn không rõ chuyện gì liền ngẩng đầu lên.

Tất cả mọi người đều giống Diệp Kì Trăn, quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau khi nhìn thấy Ôn Dư đứng trước cửa, Diệp Kì Trăn lập tức hiểu ra, tại sao Đường Tiêu lại tích cực nhiệt tình sắp xếp buổi tụ tập này. Chỉ là cô rất bất ngờ, vì Ôn Dự lại tham gia loại hoạt động mang tính tập thể như vậy.

Ôn Dư đứng ở đó, cho dù bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, cũng đều thản nhiên. Ánh mắt cô ấy lướt một vòng quanh bàn tròn, tự nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

"Bạn học, cậu tới tham gia buổi tụ tập của hội đồng hương à?" Bên cạnh có người hỏi.

"Ừm." Ôn Dư cười.

"Ngồi tự nhiên đi."

Diệp Kì Trăn lặng lẽ ngồi ở đó, chỉ nhìn thấy dường như Ôn Dư đi về phía mình... Hôm nay Ôn Dư giống cô, mặc chiếc áo phông trắng rộng rãi cùng quần ngắn, rất thảnh thơi tùy ý, có chút bối rối là, cô phát hiện bên cạnh có nam sinh không ngừng liếc nhìn chân Ôn Dư.

Bên phải Diệp Kì Trăn còn vị trí trống, có một nam sinh hơi béo cũng đi tới, đang chuẩn bị ngồi vào chỗ, nhìn thấy Ôn Dư cũng đi tới, thế là cười khà khà nói một câu: "Ưu tiên phụ nữ, ưu tiên phụ nữ."

Nhường chỗ ngồi sang bên cạnh.

Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, không lập tức ngồi xuống, mà là hỏi cô trước: "Có để ý tôi ngồi đây không?"

"Không để ý." Diệp Kì Trăn mím môi cười, cô cảm nhận được, bản thân và Ôn Dư đang xóa bỏ giới hạn quan hệ tình địch.

Đồ ăn sắp lên, Đường Tiêu vẫn chưa thấy đâu, Diệp Kì Trăn vừa định gọi điện cho Đường Tiêu, kết quả Đường Tiêu đã chủ động gọi cho cô, cô không nghe rõ Đường Tiêu nói gì, thế là đứng dậy đi ra bên cửa sổ.

"Cậu vừa nói cái gì?" Diệp Kì Trăn hỏi lại một lần.

"Tối nay tôi không tới được rồi."

Diệp Kì Trăn nhớ tới tình bạn, tốt bụng nhắc nhở một câu: "Ôn Dư cũng tới rồi."

Đường Tiêu: "Tôi biết, là tôi bảo bạn ấy tới."

"Cơ hội tốt thế này mà cậu lại không tới à?" Diệp Kì Trăn khó hiểu, với tính cách của Đường Tiêu có lẽ còn ước có thể ngồi tên lửa tới.

"Tôi cũng muốn chứ, nhưng người anh em của tôi chơi bóng bị gãy chân, tôi phải đưa cậu ta đi bệnh viện." Đường Tiêu rất hối hận, mồm miệng thật đen đủi, nói có chuyện thì thật sự có chuyện, hết cách, người như cậu coi trọng nghĩa khí, không thể bỏ mặc anh em không quan tâm.

Diệp Kì Trăn nghe được sự bất đắc dĩ của Đường Tiêu, an ủi cậu: "Không sao, lần sau cố gắng."

"Cậu chăm sóc Ôn Dư giúp tôi một chút." Đường Tiêu lại nói.

"Một người lớn tướng như thế, còn cần chăm sóc gì hả?"

"Trông chừng bạn ấy, đừng để bạn ấy uống quá nhiều rượu, cũng đừng uống quá nhiều đồ lạnh, nếu mọi người chơi tới khuya, cậu đưa bạn ấy về kí túc xá..." Đường Tiêu không ngừng dặn dò.

Diệp Kì Trăn nghe xong, ngắt lời đối phương, lạnh lùng đáp lại một câu: "Có cần tôi đút cơm cho cậu ta luôn không?"