Tác giả: Mặc Kì Lân

Dịch: QT

Edit: Đại Đạo Tự Tri Thế

Y dùng vài năm thời gian xử lý chuyện bang nội, căn bản không có thời gian nhìn thấy con trai mình, liền ngay cả con trai y trông như thế nào, y cũng không biết.

Sau hai mươi lăm tuổi, chuyện trong bang đã muốn toàn bộ ổn định, người hắc bạch lưỡng đạo đều cho y mặt mũi, sinh ý tự nhiên tăng lên, y chơi đùa rất nhiều mỹ nữ, có ngôi sao, có người mẫu, thậm chí là nhân vật nổi tiếng, rượu trì thịt lâm (rượu vang thịt rừng) lâu ngày, thân thể y trở nên thật không tốt, hơn nữa trước đó phải xử lý tàn dư do nội loạn lúc trước lưu lại, làm cho y thân thể càng ngày càng kém…… Cho tới bây giờ y đã muốn ba mươi lăm tuổi, bởi vì ăn ngon, hưởng thụ đầy đủ, y nhìn qua không già, nhưng có vẻ có chút tiều tụy, bộ dáng giống như miệt mài quá độ, y không xấu, thời điểm còn trẻ y thực anh tuấn, tuy rằng tuổi lớn chút, nhưng vẫn là lưu lại vài phần ảnh xưa, bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời, da y toàn thân thực trắng, mà y khi tuổi trẻ thường xuyên tập thể hình, hiện tại dáng người cũng rất tuyệt.

Y trên người mặc áo ngủ bằng vải sa tanh màu xanh đen, lười biếng bán nằm trên ghế mát xa, trong tay bưng nửa ly rượu vang đỏ, nhắm mắt thực hưởng thụ nghỉ ngơi, lông mi y nhẹ nhàng run run, trong phòng trôi đi một khúc nhạc xưa ……

Hạ Vân Phong rất truyền thống, y thích những thứ lỗi thời, y thực thích cổ vật, thị trường đồ cổ của y là lớn nhất xa hoa nhất toàn diện nhất Bắc khu, những kẻ muốn nịnh bợ y, đều đưa một ít đồ cổ tinh mỹ cho y.

Hạ Vân Phong ở trên lầu nghỉ ngơi, thuộc hạ kiêm vệ sĩ của y đi lên hội báo tình huống:“Vân gia, hôm nay bên Nam khu trường ngựa của Thanh bang khai trương, ngài có đi tham gia lễ khai trương hay không?” Nam nhân đem rượu vang đỏ đưa cho người vệ sĩ, lười biếng tỏ vẻ:“Không đi, thay ta tặng một phần đại lễ cho hậu bối, không thể mất lịch sự, nói cho Thanh Dương nói ta ngày khác thỉnh hắn uống trà.” Hai tay của y mười ngón đan vào nhau đặt ở trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng mà đánh nhịp, từ thủy tới chung y đều nhắm mắt.

Vệ sĩ dựa theo phân phó sau khi rời khỏi, Hạ Vân Phong gọi trợ thủ tới, an bài bữa tiệc tối nay, y cũng không phải vô duyên vô cớ không đi tham gia trường ngựa cắt băng khánh thành, y cùng bang chủ Thanh bang kia giao tình không tệ, cũng không phải không cho Thanh bang mặt mũi, y là có chuyện quan trong hơn phải làm, đứa con mà y nhiều năm không gặp, hôm nay về nước.

Trở về nhà của bọn họ……

Y là kẻ làm cha, ngày thường lại không tròn trách nghiệm làm cha, lần này, vô luận như thế nào y cũng muốn bỏ xuống hết thảy, an bài cho con trai một buổi đón tiếp long trọng.

Hạ Vân Phong chỉ nhớ đứa con thứ ba của mình gọi, Tần Diễm.

Bởi vì Tần Diễm thừ nhỏ đến lớn không ở bên y, y không biết tướng mạo của con trai mình, cho dù từng có ảnh chụp của hắn, y cũng không thời gian xem, thời điểm y còn trẻ không quan tâm con cái, chỉ quan tâm chuyện bang hội, y đã vì Bắc Đường mà xem nhẹ người nhà, cho nên hiện tại y tưởng bù lại một chút thân tình đã bị thiếu mất.