Du Nhiên Mạt Thế

Chương 77: Đại kết cục – Hồi sinh (Hạ)

Trong phòng thí nghiệm một mảnh hắc ám, Lâm Phàm bật lên đèn, sau khi chứng kiến những thứ bên trong, thiếu chút nữa nôn ra. Chỉ thấy những cơ thể con người bị mở phanh ra lộ đủ loại bộ phận bị ngâm trong bình dung dịch, này cũng chưa là gì, nhưng tiền đề những khối cơ thể kia đừng có giống hắn như đúc a?! Cảm giác này như đang xem chính mình bị phân thây ý.

Lâm Phàm lặng yên phun tào vài câu, đi đến ngăn tủ để số lớn đĩa quang cùng con chip, đơn giản nhìn qua liền thu cả tủ vào không gian, còn có những dụng cụ thí nghiệm có thể mang đi cũng bị Lâm Phàm vơ vét toàn bộ, tới lượt những cơ thể cùng chân tay, khí quan giống Lâm Phàm mà Lâm Vĩ Thanh thí nghiệm ra kia, tất cả hắn ném hết vào không gian hư vô, tiêu diệt triệt triệt để để.

“Đã xong!” Lâm Phàm chui ra ngoài, hướng Lôi Khê gật gật đầu.

“Tốt! Còn có 4 phút! Đi!” Lôi Khê không hề keo kiệt mà vận chuyển dị năng, chế tạo một tấm chắn chứa mũi nhọn, cùng Đại Hắc đi trước mở đường.

Bởi vì trước đã chọn tốt đường lui, nên dọc đường chỉ gặp ít tang thi cùng cảnh vệ, đại đa số đều bị nhốt ở khu vực khác. Bọn họ chạy ra tốc độ đã rất nhanh, thế nhưng lúc sắp đến cửa, bom vẫn hoàn toàn khởi động.

“ĐM!” Lôi Khê nhịn không được chửi thô tục, lối ra bị đám người Cố Bang chắn kín, “Các ngươi không muốn sống sao?”

Nổ mạnh dẫn theo động đất, bên ngoài căn cứ vọng đến tiếng băng tuyết ào ào trút xuống, phía sau các mảnh vụn do bị nổ bắt đầu rơi xuống, Cố Bang lại ung dung thưởng thức súng trong tay, còn tán gẫu nhàn tản, “Các ngươi có biết ta chờ nghiên cứu của Lâm giáo sư hoàn thành, đã bao lâu rồi không? Các ngươi đều có được dị năng, được trời xanh chiếu cố, có thể hiểu được ta có bao nhiêu khát vọng sức mạnh sao?! Nhất là ngươi!” Cố Bang mặt hướng Đại Hắc, “Ngươi là Bán Thú nhân thành công nhất, ngay cả Lâm giáo sư cũng không thể hoàn toàn biến thân thành cự thú Huyền Minh! Lâm giáo sư đã đáp ứng ta, đem thân thể của ngươi tặng cho ta! Nhưng các ngươi thế nhưng lại giết hắn! Lâm Phàm, hắn là ông nội của ngươi a! Ngươi lại có thể giết chết người nhà của mình!”

Lâm Phàm đối lên án chẳng nói gì, cũng không thèm để ý, cổ tay xoay xoay cầm đao lưng đen, “Giết!”

Tiểu đội Lôi Thần mỗi người đều dốc toàn lực, bọn hắn biết nếu không nắm chắc thời gian rời đi nơi này, cho dù tiến vào không gian Lâm Phàm cũng khó tránh khỏi bị vùi lấp, nhất định phải mau chóng thoát ra. Qua cửa này chính là một sân bay, trên đó có vài máy bay trực thăng, bọn hắn chỉ cần có thể đúng lúc lên trực thăng là an toàn!

Vây bọn họ đều là tang thi cấp cao bị xóa sạch trí nhớ, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Cố Bang, cho dù Liên Vĩnh Phong lợi dụng cấp bậc để áp chế cũng vô dụng. Lâm Phàm xông qua đám tang thi nhảy lên tường cao, ngón tay nắm chặt lấy đồ trang trí trên vách tường, “Đều đến tắm rửa đi! Miễn phí đó!” Nói xong đao lưng đen biến mất, nước suối không gian bị phóng ra ngoài!

Tang thi nháy mắt như bị rót axit sunfuric đậm đặc, thống khổ tru lên, không biết có phải do lúc trước Lâm Vĩ Thanh rút đi một nửa linh lực hay không, nước suối không gian lúc này không thể trực tiếp giết chết tang thi, nhưng tạo ra phiền toái vẫn là có thể, thừa dịp này tiểu đội Lôi Thần đã muốn xuyên qua vòng vây, Hứa Sách nhanh chóng ấn mật mã, cửa lớn từ từ mở ra.

Chờ cửa mở đủ cho người qua, tiểu đội Lôi Thần lập tức lăn qua, Hồng Tư nhanh chóng lao lên một cái trực thăng chưa bị phá hư, những người khác vừa đánh tang thi truy kích vừa vây quanh máy bay.

Cánh quạt trực thăng khởi động nổi lên gió cuồn cuộn, khiến chiến đấu càng thêm khó khăn, khối băng không ngừng vỡ vụn rơi xuống phá hỏng từng chiếc từng chiếc máy bay trực thăng, mà trực thăng bọn hắn chọn bởi có Đại Hắc hỗ trợ đá văng đất đá cùng băng tuyết, nên miễn cưỡng không tổn hao gì.

“Chúng ta đi!” Hồng Tư cuối cùng cũng khởi động xong trực thăng, vội vàng rống to, tiểu đội Lôi Thần sôi nổi nhảy lên.

Máy bay dần dần bay lên cao, trong núi sau những tiếng nổ liên miên nhanh chóng sụp đổ, đất đá băng khối rơi xuống đem căn cứ vùi lấp, không những thế tiếng nổ mạnh còn khiến tuyết lở, lúc máy bay trực thăng lên được độ cao vừa đủ thì căn cứ đã bị tuyết dày hoàn toàn vùi lấp.

Lâm Phàm lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn, “Không đi đâu nữa, chúng ta là thần hủy diệt sao? Đi đến nơi nào thì nơi đó lập tức bị hủy!”(câu này chả hiểu @ @)

“Chúng ta còn phải đi chỗ cha mẹ ngươi kia.” Hứa Sách miệng tiện nói tiếp, để Lâm Phàm quay sang nhìn chằm chằm.

Nhân lúc trên đường về, Lâm Phàm đơn giản tìm đọc một chút tư liệu của ông nội, tìm kiếm phần ghi chép thông tin, mở ra xem rồi đưa cho Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn. Hai người sau khi đọc xong đều trầm mặc một lúc, Lôi Khê hướng Hồng Tư dặn, “Bay thẳng đến Bắc Cực.”

Phần ghi chép này nói về Cố Bang cùng cao tầng quân khu Quỳnh Châu thông đồng nuôi cấy tang thi cùng báo cáo vấn đề vắc xin phòng bệnh, còn nhắc tới mấy lọ thuốc ông nội Đại Hắc trộm chế tạo kia kèm theo công thức, khó trách vắc xin phòng siêu vi rút SR được tìm ra sớm như vậy mà bệnh tình vẫn luôn phát triển mở rộng thêm, nguyên lai quân khu Quỳnh Châu cũng là nhóm người nối giáo cho giặc!

Công bằng mà nói, ông nội Lâm Phàm Lâm Vĩ Thanh là thiên tài, hắn lại có thể sau khi có được vắc xin phòng bệnh, nhanh chóng nghiên cứu ra phương pháp ứng đối, cũng không biết chủng vi rút kiểu mới đã khuếch tán ra ngoài chưa.

Nhờ trận tuyết lớn lúc trước để suy đoán, đoàn người tiểu đội Lôi Thần lựa chọn đến Bắc Cực tìm cha mẹ Lâm Phàm, ở ngày đầu tiên vào Bắc Cực bọn họ cũng có thể cảm giác được mình bị giám thị, vài ngày sau, địch ý càng ngày càng nhỏ, rốt cuộc vào một buổi sáng, lúc tiểu đội Lôi Thần đang chuẩn bị câu cá thì những người kia xuất hiện.

Bất ngờ là, người đầu tiên bọn họ nhìn thấy không phải cha mẹ Lâm Phàm, mà là một đám nhi đồng muốn đi học, những đứa trẻ này không có khờ dại như thời bình trước đó, cũng không tuyệt vọng chết lặng hay âm lãnh như sau khi trải qua mạt thế, mà là cẩn thận lại lạc quan, nhìn thấy một hàng người lạ Lâm Phàm, bọn họ cũng không sợ hãi né tránh, không tò mò nghỉ chân quan sát, mà nên đi học thì vẫn đi học, thân thể lại tự nhiên hình thành phòng ngự.

“Bọn họ là hy vọng cho tương lai.” Một đạo thanh âm ôn hòa bên cạnh vang lên, Lâm Phàm theo tiếng phát ra mà nhìn qua, mắt nhịn không được đỏ, “Mẹ…”

Người nói chuyện là nữ nhân mặc áo trắng thật dày, dấu vết năm tháng trên khuôn mặt nàng rất khó thấy, Lâm Phàm cho rằng mình cùng đối phương không thân mật, nhưng lúc thực sự nhìn thấy, trong lòng vẫn nhịn không được kích động, bước lên đến trước mặt nữ nhân, Lâm Phàm lại cúi đầu kêu, “Mẹ, ta tới rồi.”

Mẹ Lâm Phàm nâng tay lên, chạm nhẹ vào hai má đông cứng biến đỏ của hắn, nhìn kỹ nửa ngày mới nỉ non nói, “Trở về là tốt rồi !”

Căn cứ này không lấy tên Bắc Cực mà là “Sấm Xuân”, là căn cứ được các nước cùng nhau xây dựng sau khi xác định siêu vi rút  bùng nổ toàn diện, bên trong đào tạo nhiều nhân tài tại các lĩnh vực, nhất là phương diện chữa bệnh, chiếm hơn phân nửa.

Lúc cha mẹ Lâm Phàm phát hiện ông nội không thích hợp thì đã muộn, bọn họ dưới sự giúp đỡ của bà nội mới miễn cưỡng trốn ra ngoài, lại không may gặp phải người Tu Chân, cứ nghĩ mình xong đời rồi, ai biết những người Tu Chân này không giết bọn họ, còn đưa bọn họ tới Bắc Cực, khi đó cha mẹ Lâm Phàm mới biết được ở Bắc Cực thật sự có căn cứ người sống sót.

Tình huống đặc thù của bọn họ khiến mọi người chú ý, mà chuyên ngành bọn họ tinh thông làm bọn họ nhanh chóng đứng vững gót chân tại căn cứ Sấm Xuân, trở thành tồn tại đặc thù. Nghiên cứu phương pháp ứng phó siêu vi rút SR, đồng thời bọn họ vẫn luôn cầu nguyện, hy vọng Lâm Phàm đừng đem “Bắc Cực” cho rằng trò chơi ám hiệu thường dùng trước đây, hiện tại thấy Lâm Phàm bình an, vợ chồng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu đội Lôi Thần cứ như vậy ở tại căn cứ sinh sống, mỗi ngày giúp căn cứ chấp hành nhiệm vụ, tỷ như đi ra ngoài tìm kiếm những đứa bé có tư chất, thu thập các loại vật tư, cùng các căn cứ lớn trao đổi lương thực, vân vân. Một lần vấp ngã đám Lâm Phàm không còn dễ dàng tin tưởng căn cứ nào nữa, nhưng dần dần quen thuộc tình huống căn cứ Sấm Xuân cùng tìm hiểu sâu xa, bọn họ không thể che dấu được chấn động. Ở trong này, chẳng những có nhân loại bình thường, người Tu Chân, thậm chí bọn họ còn tiếp nhận cả tang thi có trí nhớ cùng trí tuệ, đối đãi đều ngang hàng.

Liên Vĩnh Phong sau khi phát hiện thể chất nửa tang thi của cha mẹ Lâm Phàm, liền ầm ĩ đòi hỏi, dùng câu nói nguyên văn của hắn chính là “kể cả bị lấy đi não tinh cũng muốn cùng một chỗ với Trữ Bằng”, khiến Trữ Bằng bị trêu chọc suốt nửa năm, mỗi lần mọi người cười đùa nói giỡn, tên gia hỏa mặt dày Liên Vĩnh Phong này còn làm bộ cực kỳ tự đắc.

Sau một năm sinh sống tại căn cứ, toàn bộ thành viên tiểu đội Lôi Thần biểu cảm túc mục tụ tập trong phòng Lâm Phàm, nhà này là dựa theo cách xây đặc biệt của người Eskimo, do Lâm Phàm, Lôi Khê, Đại Hắc, cùng giúp chỉ càng thêm phiền Nghiêm Hàn tự dựng nên, bởi tình huống bọn hắn đặc thù, không muốn ở trong căn cứ nhận ánh mắt tìm tòi của mọi người, trực tiếp ra căn cứ cách không xa tìm một nơi không hút gió làm nhà.

Loại nhà xây bằng gạch tuyết tạo thành mái vòm này bởi hơn nửa vùi dưới đất, nên thực thoải mái mà ấm áp, hơn nữa nếu ngoài trời có bão tuyết, từ bên trong nhìn ra cũng đem đến cảm giác thi vị.

Bên ngoài nhìn nhà băng đường kính chỉ tầm 7, 8m, nhưng đi qua cửa ra vào kiêm nơi để đồ, không gian bên trong cũng phải đến 50 m2, sâu bên trong nhà băng còn đắp một cái bệ lớn chiếm nửa căn nhà, bên trên phủ đệm chăn ấm áp, bốn người cùng ngủ cũng không sợ chật.

Bên trong còn có các loại đồ nội thất Lôi Khê rảnh rỗi mà làm ra, hơn nữa còn trang trí hai ngọn đèn băng tinh xảo, ban đêm bật lên, tăng không ít cảm giác ấm cúng cho gia đình, Lâm Phàm thấy cuộc sống như này thư thái cực kỳ, sau khi chuyển vào nhà băng này, Lâm Phàm đem Nghiêm Hàn cùng Lôi Khê chính thức vào không gian, hai người họ kinh ngạc đồng thời cực kỳ ghen tỵ Đại Hắc đã biết điều này từ lâu, đêm đó còn đặc biệt đem Đại Hắc gạt ra ngoài, làm hại không ít người bị tiếng sói tru quấy nhiễu giấc ngủ.

“Sống một năm rồi, các ngươi thấy căn cứ Sấm Xuân này có thể tin sao?” Lôi Khê nghiêm túc nhìn mọi người, chỉ vào đống tư liệu ở giữa, “Chúng ta có thể đem những tài liệu này giao cho bọn họ không? Cùng nói ra ý nghĩ của mọi người.”

Cả đội trầm mặc một lát, Liên Vĩnh Phong chần chờ lên tiếng, “Nếu căn cứ này là hình ảnh thu nhỏ cho tương lai, nói thực ta rất chờ mong…” Trữ Bằng nghe vậy cầm thật chặt tay Liên Vĩnh Phong, kiên định nhìn Lôi Khê, im lặng biểu đạt lập trường của mình.

Hứa Sách sờ cằm nhớ đến tình huống tìm hiểu được trong một năm này, “Bản thân ta thấy có thể thử xem sao, trước đưa một phần tư liệu, xem phản ứng bọn họ thế nào.”

“Ta đồng ý đề nghị của Hứa Sách, thời gian trước thấy được số liệu nghiên cứu của cha mẹ ta, bọn họ thật sự đang nghiên cứu vắc xin phòng bệnh cùng thuốc ức chế siêu vi rút SR, trong đó còn có nhân viên là tang thi sau khi lấy lại được trí nhớ cùng trí tuệ.” Lâm Phàm lấy ra bản nghiên cứu vắc xin phòng bệnh với số liệu biến chủng siêu vi rút SR của ông nội Đại Hắc, “Trước hết thử đưa những thứ này?”

Tiểu đội Lôi Thần nhất trí duyệt ý tưởng này, ngày hôm sau liền do Lâm Phàm tùy tiện lấy cớ giao cho cha mẹ hắn. Sau khi chính thức chọn lựa, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, có đôi khi trao đi tín nhiệm cũng là một loại hạnh phúc.

Căn cứ Sấm Xuân không để đám Lâm Phàm thất vọng, nhưng do siêu vi rút SR đã lần nữa biến dị, nên công thức vắc xin phòng bệnh của ông nội Đại Hắc trở nên vô dụng, thậm chí dựa theo phương pháp này nghiên cứu ra chủng vắc xin tiếp theo sẽ tạo tác dụng tẩm bổ cho siêu vi rút SR biến chủng.

Đầu sỏ lớn nhất gây nên nguy cơ tang thi là Lâm Vĩ Thanh đã bị quy tắc tiêu diệt, nhưng tang thi vẫn như cũ còn tồn tại, vị diện Địa Cầu liên tục chuyển biến xấu. Có điều nhờ người Tu Chân can thiệp, các nhà nghiên cứu căn cứ Sấm Xuân dự đoán, vị diện Địa Cầu chuyển biến xấu sẽ đến một mức mấu chốt nhất định nào đó thì ngưng lại, chỉ cần ngăn cản toàn bộ dị năng giả dựa vào não tinh tang thi thăng cấp hoặc người Tu Chân vượt qua Trúc Cơ kỳ, vị diện Địa Cầu có thể an toàn, không bị nổ tung.

Chậm rãi nhả ra ngụm khí, toàn thân Lâm Phàm lộ ra cỗ cảm giác mờ ảo, tại căn cứ Sấm Xuân hắn theo người Tu Chân học được một bộ công pháp Tu Chân tẩy tủy phạt mạch thích hợp với mình, ngày hôm nay vừa vặn đem số năng lượng trước đó hấp thu từ não tinh tang thi lọc sạch sẽ, lượng lớn tạp chất bị bài xuất. Đồng thời một viên tinh thạch trong suốt tự động bay ra từ ngực Lâm Phàm, dọa hắn nhảy dựng lên, đồ chơi này chính là để thay thế trái tim tổn hại của hắn, đột nhiên chạy ra tản bộ là muốn mạng người a.

Lâm Phàm sờ đi sờ lại nơi trái tim mình, tuần hoàn nảy lên vẫn chưa đình chỉ, đại lượng vật tư cùng tùy thân không gian cũng không có biến mất, như vậy viên tinh thạch trong suốt này là thế nào? Thử đem thần thức len vào tinh thạch, một thế giới trống trải hiện ra trong thức hải Lâm Phàm, không ngờ là tùy thân không gian hoàn toàn mới!

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trong không gian mới, Lâm Phàm cười híp mắt gọi tới Lôi Khê, “Giúp ra thả ra một tin tức giả về ốc đảo sinh mệnh ”Ô Nhã“, sau đó chọn một sa mạc thích hợp để biến nó thành sự thật.”

Nhiều năm sau, Lâm Phàm lại đứng trên sa mạc quen thuộc, ốc đảo giả tạo được nhiều biến dị thực vật dựng nên lừa gạt nhiều sinh linh đi qua, Lâm Phàm từ rất xa thấy được thân ảnh chính mình đã sắp lãng quên kia. Lịch sử chưa bao giờ thay đổi, mọi thứ như những đoạn phim phát lại, hoa thực vật biến dị đâm xuyên ngực trái đối phương, linh hồn kiên cường không muốn buông tha sinh  mệnh ngoan cố ngắt xuống kết tinh của thực vật biến dị, cắn lấy, Lâm Phàm vội vàng đem tinh thạch trong suốt trên tay ném ra, chuẩn xác phóng đến trên người đối phương, đem theo không gian tùy thân Lâm Phàm bài ra trước đó.

Còn biến dị thực vật bị lấy đi kết tinh kia dưới cái nhìn chằm chằm của Lâm Phàm mà sợ run.

Không chút lưu tình phất tay, biến dị thực vật mới cấp 3 nháy mắt héo khô tan thành cát bụi, Lâm Phàm nhún vai tự nhủ, “Người ngươi giết chính là ta a, đương nhiên không thể lưu ngươi.”

Cùng một vị diện không thể có hai linh hồn giống nhau tồn tại, đồng thời hai thần khí không gian giống nhau cũng thế, nhưng nó lại do quy tắc của vị diện cấp cao hơn chế tạo ra, quy tắc vị diện Địa Cầu chỉ có thể khổ bức mà nghĩ biện pháp bù lại. Khi linh hồn và thần khí dư thừa bị văng đi rồi, nguy cơ tan vỡ vị diện Địa Cầu hoàn toàn bị ngăn chặn, cân bằng một lần nữa trở về.

Bên kia, khe không gian bởi vì linh hồn hấp dẫn mà bị cưỡng chế mở ra, linh hồn giống nhau mà gặp nhau tất có một cái tiêu tán, linh hồn trẻ con nhỏ bé lại một lần nữa đầu thai, sinh ra tại một gia đình bình thường trong Thạch Thành, được đặt tên —— Lâm Phàm. (linh hồn đầu thai này chính là của đứa bé mà Lâm Phàm đầu truyện đã cướp thân thể, có nghĩa, tất cả đều cùng một người mà thôi, như vòng tuần hoàn)

_Hoàn_