Cậu nằm trên sa mạc cực nóng, toàn thân bị mặt trời độc ác nướng muốn tróc da bong thịt, ngay cả nước mắt cũng không lưu lại nổi, yết hầu khát cháy.

Rất khổ sở…

Cậu muốn động đậy nhưng lại không thể động đậy, thân thể như bị ghim lại. Cứ như thế này, cậu nhất định sẽ chết…

“Cứu tôi, ai tới cứu tôi…”

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng lục lạc trong trẻo, rồi rất nhanh, một cậu bé cưỡi lạc đà hiện ra trước mắt: “Người rất khó chịu?”

Cậu khó nhọc gật đầu, lại cảm thấy da mình nứt toác ra.

Cậu bé kia cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu.

“Cứu tôi…” Cậu mất rất nhiều sức mới nói nổi một câu như vậy, cậu muốn tới nơi mát mẻ, cậu sắp chịu không nổi loại đau đớn khiến người ta sợ hãi này nữa…

“Nhưng con không cứu Người đâu, mẹ à.”

Nằm ở trên cát như trên lò nướng đã muốn mụ mị đi rồi, cậu căn bản không có nghe thấy lời cậu bé nói, chỉ thều thào rên rỉ: Cứu tôi, cứu tôi… Cậu bé trong mắt dần hiện ra với vẻ độc ác không đúng với tuổi chút nào. Cậu ta nhảy xuống lạc đà, đi đến chỗ người đang sắp chết kia.

“Người không nhận ra con sao?”

Đáng tiếc người nọ đã sắp không chịu nổi, cậu cố giãy giụa, không nghe rõ người vừa tới nói gì.

Cậu bé lấy trong tay áo ra một cái roi dài, khi cái roi đen bóng đó sắp đánh vào người đang nằm kia thì đột nhiên dừng lại. Vẫn là không ra tay được. Cậu ta nhìn thân thể vô cùng thảm hại của người đó- toàn thân trần trụi dưới ánh mặt trời, làn da nứt nẻ, phần thịt lộ ra cơ hồ đã bị nướng chín, có nơi còn thấy cả gân trắng… Cậu bé cuối cùng hạ roi xuống, đưa người đó lên lạc đà.

Phía trước không xa chính là một cồn cỏ lớn, tới nơi đó là có thể sống. Cậu bé nắm tay người kia, đây là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cậu ta cảm nhận được sự ấm áp của người đã mang thai mình ba tháng.

Mẹ yêu dấu, xin Người hãy sống tốt.

Trình Gia Nhạc chậm rãi mở mắt. Khuôn mặt in vào mắt cậu tuy tiều tụy nhưng rất hạnh phúc, trong tay anh ta còn có một đứa bé đang gào khóc, cậu nhẹ nở nụ cười, người ấy cũng cười, hạnh phúc không nói lên lời.

Ngày mai hẳn là rất hạnh phúc!

~End~

***