Ánh sáng dần dần nhòe đi rồi tắt hẳn, mập mờ sau bụi và sương trắng là mặt đất đã lổm nhổm bê tông. Bên ngoài nhất mười tên chuẩn thánh đỉnh phong đã ngã xuống từ khi nào, tròng mắt Ametis co rụt lại khi nhận ra một người trong số đó bị một thanh kiếm đâm xuyên tim từ phía sau. Là Rito. Cậu còn nằm trong tay Hitomi nhưng một tay đương vươn ra như vừa thực hiện một cú ném. Ametis hiểu ra họ đã thua rồi, trận pháp chỉ có tác dụng mạnh nhất khi cả mười hai người cùng thi triển. 

Rito ban nãy chỉ là bộc phát trong giây lát khi cơ thể phục hồi được chút sức lực. Cậu đã tỉnh dậy từ lúc bị hai cô gái lôi kéo. 

- “Anh!” Katherine mừng rỡ hô to, nhưng còn một người mừng rỡ không kém.

- “Ngươi cái đồ gian xảo này, ngươi tỉnh dậy từ khi nào?”Hitomi vừa lo vừa xấu hổ thẩm vấn, nghĩ đến những lời mình vừa nói về mối quan hệ hai người, má cô đỏ rần.

Rito bình thường trong tình huống này nhất định sẽ trêu chọc cô nàng một phen nhưng hắn đã chẳng còn hơi sức nữa. Quan trọng hơn, Rito đang vui sướng. Cậu không ngờ rằng vào thời điểm này, tại nơi này và trong hoàn cảnh này gặp lại nàng. Ngày đó ở thánh địa, hắn đã để nàng bị đám quái vật xé thành từng mảnh ngay trước mặt, hắn thậm chí còn không dám quay trở lại tìm nàng. Thế mà, ngay trước khi hắn có đủ dũng khí để tìm cô, Hitomi đã trước một bước tìm thấy hắn. Lại còn cứu hắn nữa.

Mất mặt quá.

Mình trở thành người được bảo hộ từ lúc nào vậy? 

- “Xin lỗi”.

Cậu không thể tìm ra từ ngữ nào hơn. Nhưng vòng tay cậu đã siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Hitomi. 

Cậu thậm chí còn không thể giữ nổi hình tượng của mình. Đây chắc hẳn là giây phút kém cỏi nhất trong cuộc đời cậu khi yếu đuối đến mức rơi nước mắt trong lòng một cô gái. Tiếng khóc của cậu thút thít như một đứa trẻ, và Hitomi vuốt ve cậu như thể nàng là người mẹ bao dung nhất thế giới này.

- “Đồ ngốc, ngươi làm như ta để bụng chuyện nhỏ nhặt ấy vậy.”

Rito bật cười khẽ, bị xé xác đối với cô là chuyện nhỏ, không thể tin là câu nói ấy xuất phát từ cô nàng đỏng đảnh này. 

- “Cảm ơn.”

- “Ai cần ngươi cám ơn chứ, hứ.”

- “Anh sẽ không bao giờ để tuột tay em nữa.”

- “Ngươi…-----Được rồi, ta chấp nhận thỉnh cầu này của ngươi.”

- “Hì, đa tạ.”

Ôm chặt lấy nàng, cảm nhận hương thơm từ da thịt cô, Rito nổi hứng dâm trêu cô theo đúng bản chất của hắn.

- “Ngực em vẫn nhỏ như thế, chẳng lớn chút nào cả.”

“Bụp”, Hitomi cảm thấy máu trong người di chuyển với tốc độ cao lên não. Không khí lãng mạn cảm động ban nãy chỉ bằng một câu của hắn đã tan tành xé bẹ.

-“Ngươi…Ngươi…Ngươi đi chết đi đồ háo sắc này!”

- OÀNH!

Nàng ném mạnh Rito xuống mặt đất gây ra một trận rung lắc dữ dội. 

Đau quá!

Chết tiệt thật! Mà hình như là mình tự chuốc vào thân thì phải.

- “Anh!”

Katherine nãy giờ vẫn cố chịu đựng dành thời gian cho hai người. Cô nhận ra Rito và cô bé này có mối quan hệ mật thiết, thậm chí anh còn gục mặt vào nàng khóc. Katherine chưa bao giờ thấy mặt này của anh. Điểm này làm cơn ghen của cô nổi lên, nhưng Katherine vẫn cố gắng chịu đựng. Nàng dự định sẽ “tính sổ” với hắn sau đó, có thể là sẽ “chiến tranh lạnh” nếu như hắn không có lời giải thích. Hiển nhiên là còn vì cô không đủ sức tranh giành Rito với cô bé. 

Katherine vội vội kéo Rito dậy, mặt cô nàng nhăn nhó. Cô quên bẵng đi rằng mình vừa quyết định sẽ lạnh lùng với cậu nếu Rito không chịu chủ động thoát ra khỏi lòng Hitomi.

- “Có làm sao không?”

Được Katherine ôm vào lòng, hắn mới sực nhớ ra cô nàng có máu Hoạn Thư này. Rito không khỏi toát mồ hôi lạnh. “Làm sao bây giờ?”Hiện tại hắn đang bị thương nên chưa có gì, nếu như đợi đến khi hắn hồi phục, à không, chỉ cần đi lại được trừng phạt chắc chắn trốn không thoát. Thế mà vừa rồi hắn lại còn âu yếm với Hitomi như thế. Quả thực là muốn chết mà! Nhớ đến những lần nàng cảnh báo, hắn sợ hãi. Không được, phải tìm cách giảm tội trạng đã rồi tính sau.

- “Katherine à?---Cựa đầu vào lồng ngực nàng Rito hăng hái---Ân, anh vừa nhận ra ngực bự như vầy mới là chính đạo.” 

Một câu nói này truyền rõ ràng vào tai Hitomi, mặt cô nàng sạm lại. Katherine đương nhiên hiểu được hắn nói gì, thích thú dấn mặt hắn sâu hơn vào lồng ngực mình đắc ý nhìn “quả quýt” của cô bé. 

- Ngươi đưa hắn cho ta! 

- Đừng hòng!

Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi mọi thứ trở nên rõ ràng, người đàn ông kì dị xuất hiện với cơ thể không thương tổn, trong khi Darius đang chặn lại máu từ đoạn cánh tay cụt, biểu tình không cam lòng quỳ trước mặt ông.

- “Ha ha…hà…hà…”

Wiliam thở hổn hển, từ lúc trận chiến bắt đầu tới nay hắn còn chưa chân chính động thủ qua, bởi vì mặc dù là thái tử nhưng tu vi của y là yếu nhất trong những người này. Hắn nhận ra tình huống rất tồi tệ, dựa dẫm của hắn toàn bộ đều đã hao hết. Lựa chọn duy nhất là hòa giải.

- “Vị đại nhân này, chúng tôi đã thua rồi. Nhưng hi vọng ngài thả một con ngựa, trừ phi ngài muốn đối địch với toàn bộ Thần Quốc.”

- “Ngươi là ai?” 

Người đàn ông kì dị lần đầu mở miệng. Giọng ông rất phổ thông ở độ tuổi của mình, ít ra không thể lấy nó làm cơ sở để phân biệt cho dù là người thân cận. Wiliam thở dài, ít ra vị này còn có thể nói chuyện.

- “Ta là Wiliam Thomson, thái tử của Thần Quốc. Còn ngài là?” 

Người đàn ông nhíu mày cân nhắc một lát rồi quyết định. Nhưng Hitomi từ xa đã hô hoán. “Lão già, cấm ngươi phóng chúng đi đấy!”Có vẻ như trọng lượng lời nói của Hitomi đối với người lớn tuổi này là không nhỏ.

- “Ngươi có thể rời đi, nhưng những kẻ này phải nằm lại.”

Lời ông nói mang theo sự quả đoán không cho phép người làm trái. Nhưng đứng trước quyết định này của ông, Wiliam đương nhiên không thể chấp nhận.

- “Xin ngài hãy suy nghĩ lại, nếu ngài làm như vậy là đẩy hai bên đi đến nước không chết không thôi đấy! Nếu như ngài chấp nhận kết thúc mọi chuyện ở đây, Thần Quốc sẽ đồng ý trả bất kì cái giá nào.”

Lời Wiliam nói ẩn hàm uy hiếp, cho dù những người này mạnh nhưng nếu như Thần Quốc thực sự muốn thì vẫn có thể ép diệt. Nhưng hắn thất vọng rồi, lão già vẫn không đồng ý. Hắn đành quay mục tiêu sang Hitomi, rõ ràng cô nàng mới là người có quyền quyết định ở đây. 

- Vị tiểu thư mỹ lệ này…

Wiliam dùng một phong cách rất thân sĩ tiến lên bắt chuyện, thế nhưng đáp lại là sự thô lỗ.

- Cút!

Hitomi quát, nàng vẫn đang tranh giành Rito với Katherine. Wiliam mặt trầm như nước, hắn có loại xúc động muốn lạt thủ tồi hoa ngay bây giờ, thế nhưng hắn đương nhiên chỉ có thể nuốt cơn giận này vào lòng. Ông lão kì dị phỏng chừng cũng mong hắn thuyết phục cô bé nên vẫn cho y cơ hội, đây là điểm đáng mừng duy nhất. Ametis lúc này đã phục hồi, lão cũng nắm được tình hình bèn tiến lên thử thuyết phục cô.

- Cô bé, ngươi có biết đây là gì không?

Ametis lục ra một cái lọ nhỏ cỡ ngón cái, bên trong có chứa thứ dung dịch màu đỏ sậm, mỉm cười hỏi cô bé.

- Ai mà biết nó là thứ gì chứ? Ta không quan tâm! Hitomi phách lối trả lời nhưng Ametis cũng không giận.

- Vậy vị đồng nghiệp này, chắc cậu phải nhận ra chứ? Lần này ông không hướng về Hitomi nữa mà quay sang Rito. Mắt Wiliam sáng lên.

Rito nheo mắt nhìn thứ dung dịch trong lọ, hắn có thể cảm nhận được bên trong nội hàm một lượng mana rất lớn.

“Chủ nhân, người nhất định phải lấy được thứ này!”Đột nhiên Lilith reo lên, trong giọng nói của cô mang theo sự phấn khích.

“Đây là thứ gì?”Rito nhíu mày.

“Ma cà rồng chân huyết, thứ này có thể giúp em duy trì hình thái chiến đấu bên ngoài một thời gian.” Lilith không thể giấu được sự kích động của mình nhanh chóng giải thích. 

Rito mừng rỡ, thứ này thực sự hữu ích với hắn. Hiện tại bất luận cái gì đều không quan trọng bằng tăng lên sức mạnh, hắn cũng không muốn một lần nữa lâm vào tình thế bi đát như vậy nữa rồi. Hơn nữa (nhìn lên bầu trời)…hiện tại có vẻ như lại càng cần thiết rồi.

- “Khụ, thứ này cũng tạm được, nhưng còn chưa đủ chuộc mạng các ngươi.”

- “Này, ngươi định tha chúng thật à? Bọn chúng suýt giết ngươi đấy!” Hitomi nóng nảy, với những người dám làm tổn thương Rito nàng tuyệt đối là vô cùng phản cảm.

Wiliam thấy cơ hội đã tới, Ametis cũng phát hiện ra mình đánh trúng bảy tấc rắn rồi, nhao nhao nịnh nọt.

- “Ồ, vị tiểu thư này, ban nãy chỉ là một chút hiểu lầm thôi!”

- “Đúng, đúng, vừa rồi chỉ là hiểu lầm nhỏ. Ta có rất nhiều loại thuốc rất hiệu nghiệm có thể giúp vị thánh giả đây phục hồi nhanh chóng.”

Wiliam nói rồi móc ra từ bên trong lồng ngực một viên đan dược. Đan dược tỏa ra mùi hương thơm ngát, Rito cảm thấy chỉ ngửi không thôi cũng khỏe lên rồi. Nhưng Rito cũng không dễ dàng buông tha như vậy. 

- “Chưa đủ. Ta thấy trong áo ngươi còn nhiều thứ lắm đấy, móc hết ra.”

Câu này rất giống đám cướp đường, Rito không khỏi cảm khái có ngày mình cũng có cơ hội nói những lời này. Tuy nhiên hắn tuyệt không chút áy náy, cái đám không biết từ đâu chui ra bỗng nhiên đánh lén hắn, chắc chắn phải cho bọn chúng bài học nhớ đời. Thái tử hả? Thủ hộ giả hả? Chắc các ngươi giàu lắm đúng không? Ngày hôm nay không bỏ ra điểm huyết thì chớ có hi vọng rời khỏi đây.

Wiliam nghe Rito nói vậy thì cũng thành thật lấy hết ra đủ loại thuốc quý. Với hắn mà nói chỗ thuốc này giá trị thì giá trị thật, nhưng nếu so với sinh mệnh của hai vị thủ hộ giả thì chẳng là cái gì.

- “Ấy ấy, ta không chỉ nói thuốc không thôi, cái gì kia, đúng chính nó, viên ngọc ấy, ừm, cả chiếc nhẫn ấy nữa, lấy hết ra.”

- “Lộn túi ra ngoài nào, ngươi là thái tử mà chỉ có điểm tài sản tùy thân mang theo vậy sao?”

- “Để ở nhà? Tốt, cho người đi lấy, mà không, giờ ta bận rồi. Viết sổ nợ đi.”

- “Cả vị thủ hộ giả này nữa, ngươi cũng lấy hết ra đi.”

- “Cái gì? Một lọ máu ấy sao đủ? Nếu ta giết ngươi thì cũng lấy được không phải sao? Ngươi không những phải đưa hết cho ta, còn phải viết thêm giấy nợ nữa kìa.”

- “A, lão cụt kia, đừng chạy, ngươi cũng phải để đồ lại đây, viết giấy nợ nữa.”

- “Dọa ta? Uy, Hitomi, giết hắn được chứ?”

- “Tốt, cứ ngoan như vậy có phải dễ nói không?”

Một hồi như thế Rito đã lột sạch đồ của bọn chúng, ngoại trừ quần áo thì không tha cái gì. Dưới con mắt của Zoroa, những thứ này cũng khá, chà, được một bán thần đỉnh phong đánh giá như thế thì biết ngay giá trị của chúng không nhỏ. Thế nhưng ngay khi Rito hí hửng kiểm tra đống bảo vật, Hitomi đã vùi dập niềm vui của hắn ngay lập tức.

- “Chỗ này là của ta!”

Rito há hốc mồm. Đúng vậy, nãy giờ hắn đang dùng danh nghĩa của nàng để cướp giật. Mặc dù hắn là người bị đánh, nhưng người đánh chúng là lão già kia, mà lão già kia lại là cùng một bọn với Hitomi. Hắn là người ngoài, chẳng có quyền quái gì để sở hữu những thứ này cả. Rito hối hận rồi, đáng lẽ hắn nên tuyên bố ngực nhỏ mới là “RULES OF THE WORLD”! Đáng tiếc, giờ sửa chữa đã quá muộn.

- A ha ha…Hitomi à, thực ra anh cũng rất thích ngực nhỏ đấy.

Sau một hổi năn nỉ nài nỉ, Hitomi rốt cục cũng nhịn không được ném cho hắn thuốc và lọ vampire chân huyết. Bù lại là sự hằm hè của Katherine. Hắn dám cá cô nàng sắp bùng nổ rồi. Có khi nào kết thúc của bộ truyện này là “THE NICE BOAT” không?

- A ha ha…Rito à, tất cả chuyện này nghĩa là gì vậy? Anh không phải đã nói là anh có một cô hôn thê đã qua đời thôi sao? Katherine tủm tỉm tùm tìm hỏi.

- Chà, em biết đấy. Thế giới này có cái gọi là hồi sinh…

- A, vậy sao? Thế thì tốt hơn là anh cũng nên biết cách sống lại nhé, nếu không…biết đâu vào một đêm nào đó cô gái anh đang ôm sẽ móc ra một con dao và cắt tiết anh đấy, honey à.

- A ha ha ha…

Và điều đó đã trở thành nỗi ám ảnh mỗi đêm của Rito sau này.