Tuy là nói giúp làm bài tập, nhưng phảng phất giống như đối phương đã tức khắc xem mình là thầy giáo___ chuyện đùa như vậy, không cần quá chân thật đi?

Nhưng cho dù nói “Không”, Đoan Mộc Thanh Lỗi ở một bên cũng tỏ vẻ phản đối, nhưng mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn thuỷ chung bảo trì nhiệt tình với đề nghị này.

“Tiếng Anh của Lỗi Lỗi không tốt lắm, hôm nay cô giáo đã nói với chị, nhưng chị chỉ tốt nghiệp tiểu học, chưa từng học qua tiếng Anh nên không thể dạy nó, nhưng chú út chắc chắn không thành vấn đề. Một tuần đến đây chừng ba bốn buổi tối xem qua là được rồi. Chú út là tiểu thuyết gia, thời gian viết sách chắc cũng tự do đi? Nếu có thể đến đây viết cũng được…”

“Mẹ, con không cần gia sư.” Đoan Mộc Thanh Lỗi thuần thục bắt lấy khe hở giữa một tràng lời nói của mẹ cậu để chen vào, “Lần này thi Tiếng Anh không tốt, lần sau con sẽ chú ý luyện từ vựng. Hơn nữa chú út cũng phải đi làm, nơi làm việc ở gần vùng này cho nên chắc sẽ không có thời gian rãnh đâu.”

Lời vừa nói, mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi liền giật mình nhìn Chu Lâm, “Chú út không viết văn nữa sao? Sao vừa rồi không nghe cậu nói tới? Hiện tại đang làm gì, có bận hay không?”

___ Không phải, cho dù lúc nãy có muốn phủ nhận việc viết sách, cô cũng không cho tôi cơ hội mở miệng mà.

Chu Lâm kêu gào trong lòng, rồi mới bắt đầu lo lắng nên nói công việc gì thì tốt. Nhớ rõ phụ cận trừ khu dân cư cùng chợ rau cũng chỉ có một cái bệnh viện cùng trường trung học S, cũng chỉ có thể nói mình bán đồ ăn hay tộc SOHO (*) suốt ngày ở nhà. Thời này đã có cái nghề đó chưa nhỉ?

(*: bộ tộc SOHO (Small Office Home Office): Làm việc tại nhà, ý chỉ những người làm nghề tự do: tự do sáng tác, tự do thiết kế, người gia công đồ mỹ nghệ,. . . Không bị thời gian và địa điểm gò bó, không bị hạn chế không gian làm việc giống như những người làm trong công ty. SOHO bộ tộc là những người tự do, làm việc tùy hứng. Đây là một kiểu làm việc hấp dẫn ngày càng nhiều người tham gia.)

Lần trước nói dối mình đi làm ở gần đường Kế Quang, thật không bao giờ nghĩ tới tình huống này, vốn tưởng đó là câu trả lời tốt nhất ai ngờ lại có trăm ngàn chỗ hở.

Đành phải căng da đầu, dùng càng nhiều lời nói dối để che dấu:

“Tôi, tôi gần đây làm phục vụ, ví dụ quét tước vệ sinh sửa sang phòng ốc, thông ống dẫn nước linh tinh… Bởi vì tôi muốn thể nghiệm cuộc sống để có thể viết về công việc ngành dịch vụ, thực ra là tiểu thuyết… Hiện tại cũng không nổi tiếng lắm…”

___Aiz, không biết chính mình đang nói gì luôn.

Chu Lâm nói xong liền bắt đầu tự giễu, nghĩ lấy lý do này mà thoái thác thì vô cùng khó khăn. Kết quả mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi oa một tiếng, rất chân thành khen ngợi: “Chú út quả thật lợi hại! Là trải nghiệm cuộc sống sao? Quả thật có cảm giác của tác giả! Chú út quả thật rất giỏi, Lỗi Lỗi phải học tập chú út đó.”

“……..” Đoan Mộc Thanh Lỗi giương mắt không lên tiếng.

Bị ca ngợi trắng trợn như vậy, Chu Lâm chỉ có thể chột dạ “Ừm ừ” đáp trả, mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi không có phát hiện tâm tình phức tạp của Chu Lâm, sờ sờ nếp nhăn nơi khoé mắt tiếp tục nói:

“Nhưng mà làm phục vụ quả thực vất vả. Chị cũng coi như người trong ngành___ tuy rằng tự mình mở cửa hàng bán giày. Mùa ế hàng có chút nhàn nhã, nhưng lại không kiếm được tiền; lúc vội vàng thì không về được nhà, chỉ có thể để Lỗi Lỗi ở nhà một mình. Lỗi Lỗi lại hướng nội, sau giờ học không đi đâu chơi, trước kia chị còn lo lắng nó có bị người ta bắt nạt hay không, đêm cũng không ngủ được ngon giấc…”

Cảm giác áy náy khó hiểu tràn ngập trong lòng, Chu Lâm nhất thời nghẹn lời.

“Nhưng bây giờ có chú út thì không còn lo lắng nữa! Lúc không có chị cậu có thể bồi Lỗi Lỗi. Phương diện học tập đứa nhỏ này rất chăm chỉ nhưng cô giáo nói nó không bắt được trọng điểm, chú út là sinh viên, dạy bảo nó dùm chị với, tương lai Lỗi Lỗi có tiền đồ, sẽ không quên ân của chú út.”

Kết quả đề tài quanh co lại trở về chủ đề chính, hơn nữa có vẻ đã tiến thêm một bước, rất có ý tứ “Không cậu không thể”

“Tôi, cái đó… công việc…”

“Đúng vậy đúng vậy, dạy học cũng chính là một nghề phục vụ. Như vậy không phải vừa lúc sao. Về phần thù lao sẽ không bạc đãi chú út đâu, tuy là thân thích nên chú út sẽ không để ý chút tiền ấy, nhưng có là anh em cũng phải tính toán rõ ràng. Bình thường giờ cơm tối chị không có ở nhà, nhưng Lỗi Lỗi sẽ làm cơm, chú út nếu không ngại thì cùng Lỗi Lỗi dùng cơm đi. Đồ ăn chị sẽ mua sẵn để ở trong bếp, muốn ăn gì có thể nói trước một ngày cho chị biết …”

Bất giác, chuyện đã tiến triển đến bước lập kế hoạch cụ thể rõ ràng, mà Đoan Mộc Thanh Lỗi từ đầu tỏ vẻ phản đối không biết vì sao bây giờ lại không nói một lời, có vẻ đã quyết định phục tùng.

Chu Lâm cảm thấy đau đầu muốn tìm một lý do để khoái thác, lúc ngẩng đầu lại thấy đồng hồ trên màn hình TV – đã sắp 10 giờ!

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nhớ rõ lần này xuyên không đến hình như khoảng 7 giờ, ba tiếng đã sắp trôi qua rồi, nếu tiếp tục nán lại ở đây, có thể sẽ bị cưỡng chế trở về trước mặt mẹ con bọn họ – rõ ràng một người đang ngồi trước mắt lại đột nhiên biến mất, loại kích thích này thật quá sức chịu đựng rồi.

“Cái đó, thật xin lỗi, tôi đột nhiên mót quá, chuyện làm gia sư để nói sau đi, tôi có thể mượn phòng WC trước được không?”

Bởi vì không thể lập tức chấm dứt câu chuyện mà rời đi, chỉ có thể ra hạ sách này, Chu Lâm làm bộ dáng quá mót, ngăn lại mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi đang thao thao bất tuyệt.

“A, có thể có thể, thực xin lỗi chị không chú ý, chị mà nói liền dừng không được, Lỗi Lỗi cũng hay chê chị nói nhiều. WC ở bên kia, bên cạnh bồn rửa mặt, cậu đi vào sẽ thấy ngay.”

“Được, tôi đã biết.”

Chu Lâm gật đầu, vội vàng đi vào nhà vệ sinh kế phòng khách, đóng cửa lại, lúc vừa cài chốt xong, đồng hồ trên cổ tay liền cạch một tiếng rơi xuống.