Ở bên khác Khúc Yên không biết chuyện gì, cô thu xếp mền gối lại sau đó mới đi tới kéo một hộc tủ ở dưới tivi lôi lên vài bịch bánh bimbim cùng với những món ăn liền.

Bắt đầu chuẩn bị để xem một bộ phim dài tập ngay trên chiếc giường của mình.

Khúc Yên cười thỏa mãn, trên gương mặt như được trở lại là chính mình.

Cô…sẽ khắc chế lại khẩu phần ăn của mình sau, hiện giờ là cô không thể nhịn ăn được rồi.

Khúc Yên đã thay một chiếc áo hai dây và quần ngắn khác cho thoải mái, cô có thói quen là khóa cửa phòng mình.

Nên dù cô có thoát y trong phòng cũng chẳng sợ ai có thể vào mà nhìn thấy.

Làn da trắng nõn dưới cổ áo rộng khoe trọn xương vai xanh cùng bờ vai móc áo xinh đẹp, bộ ng ực phập phồng lên xuống rất dễ thu hút ánh mắt của nam giới.

Chiếc eo nhỏ ôm lấy cơ thể cô.

Xinh đẹp như nữ thần diễm lệ đã hạ phàm.

Rất dễ làm cho người khác cảm giác say mê.

Khúc Yên búi tóc, bước đến ban công kéo màn che chắn lại.

Bật đều hòa lên rồi yên phận ngồi lên giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào màn ảnh xem phim.

Sáu giờ tối.

Khúc Yên nhận cuộc gọi, trên màn hình hiện lên hai chữ “Mạc Hàn”

Khúc Yên khi thấy cuộc gọi ấy lập tức nhấc máy, gương mặt không giấu nổi sự vui vẻ.

Thanh âm có chút gấp gáp cùng khẩn trương.

Khúc Yên lên tiếng trước:“Mạc Hàn!”

Đầu dây bên kia với chất giọng trầm ấm, chậm rãi khẽ “Ừ” với cô một tiếng.

Khúc Yên nói tiếng:“Sao thế? Nhớ chị mày rồi à?”

Mạc Hàn là bạn thuở nhỏ, cũng là thanh mai trúc mã của cô.

Tuổi tác bằng nhau chỉ là khi bé Khúc Yên có chiều cao vượt trội, cao hơn Mạc Hàn hẳn một cái đầu.

Lấy luật rừng đặt “Ai cao người đó lớn hơn”.

Vì không muốn vai vế nhỏ hơn Khúc Yên mà thuở bé cả hai đã có nhiều lần đánh đấm cùng nhau, tình cảm cũng không vì thế mà sứt mẻ.

Khúc Yên và Mạc Hàn học cùng nhau đến cuối Trung Học, trong suốt quá trình học cũng có rất nhiều người nghi ngờ về mối quan hệ của họ và ngầm thừa nhận họ là một cặp đôi.

Cả hai đều là top đầu của trường, lại còn xinh đẹp học bá.

Cũng nổi tiếng trong trường thời điểm đó, cũng có rất nhiều người đẩy chiếc thuyền này ra khơi.

Nhưng mà đến cuối cấp hai, cả hai người đều chọn một ngôi trường trọng điểm của riêng mình.

Cũng không cùng nhau học một ngôi trường như những gì mà đám học sinh kia nghĩ, cũng kể từ đó họ đã ít khi liên lạc hơn.

Mạc Hàn tức tối:“Cậu mà là chị? Giờ cậu chỉ đứng tới cổ tớ thôi!”

Khúc Yên tắt tivi, mắng lại:“Mày ngon thì đến đây gặp bố mày.

Quá khứ vẫn là quá khứ.”

Bỗng nhiên đang sôi nóng, Mạc Hàn nghi hoặc hỏi:“Cậu về Trung Quốc ở với bố sao?”

Khúc Yên nhai xong miếng bánh trong miệng kinh ngạc hỏi ngược lại:“Đúng thế, sao cậu biết?”

Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu, Khúc Yên còn tưởng cậu đã tắt máy nào ngờ vẫn còn trong cuộc gọi điện.

Bên kia lên tiếng:“Nghe từ mẹ cậu.

Có quen chỗ không?”

Khúc Yên bật cười:“Chà, mày lo làm gì cho chị mày! Nghe cũng tình cảm phết đấy.”

Sau đó là trận cười rôm rả của Khúc Yên, truyền đến tai Mạc Hàn cậu ta khẽ cong môi, thật sự rất nhớ cô nhóc của mình.

Muốn lại được vô tư như trước mà ôm lấy dáng người của cô.

Chỉ có lúc thật sự xa cách, cậu ta mới thấy khó chịu thế này.

Mạc Hàn cất giọng trầm ấm:“Cậu xem tôi đã nhắn cậu bao nhiêu tin nhắn? Tại sao không trả lời?”

Khúc Yên ngơ ngác:“Xóa hết rồi, nhắn chi vô ích.

Cứ nhắn qua e-mail không phải là được rồi sao?”

Mạc Hàn tỏ vẻ đã hiểu, giọng nói lại trở về như cũ.

Đã dịu dàng và ấm áp hơn trước rất nhiều:“Có nhớ tớ không?”

Khúc Yên gật đầu, không thèm nghĩ ngợi:“Có chứ, rất nhớ luôn a~”

Mạc Hàn nghe xong không khỏi hài lòng, đôi mắt xinh đẹp có một chút điên cuồng ẩn náu trong đó.

Hàn Mạc nói:“Tớ cũng rất nhớ cậu, Tinh Tinh.”

Cái tên “Tinh Tinh” là tên gọi khác mà Hàn Mạc đặt cho Khúc Yên.

Tinh Tinh - nghĩa là ngôi sao nhỏ.

Khúc Yên nghe lại cảm thấy thật trẻ con:“Phải gọi là chị Khúc Yên.”

Mạc Hàn bật cười nhẹ:“Tớ sẽ tới gặp cậu.

Giờ tớ có chút việc bận.

Có gì nói sau nhá.”

Dứt câu, đầu dây bên kia lập tức ngắt máy để lại Khúc Yên với một khúc mắc lớn trong lòng.