Minh Minh từ nãy giờ chờ đợi thì nói rất nhiều, nhưng khi đối tượng xuất hiện thì chỉ biết ngồi nhìn.

-“ Chào, rất vui được biết bạn”- Hoàng Thiên lịch sự đứng lên giơ tay ra.

Hạo Trung mỉm cười sau đó cũng đáp lại cái bắt tay của Hoàng Thiên. Cả năm người ngồi xuống nói chuyện. Minh Minh lúc đầu không phản ứng kịp thì ngay sau đó đã tự nhiên trở lại, nói chuyện rất vui vẻ.

Hàn Dương vì tâm trạng không vui ở trường nên chỉ lặng lẽ ăn uống và nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng lên tiếng và nhìn Hạo Trung một vài lần.

Ba người kia cùng Hạo Trung nói chuyện rất ăn ý, tâm trạng của ai cũng vui vẻ.

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Dương, Minh Minh và Hoàng Thiên cùng nhau trở về. Khi vừa lên xe Minh Minh đột nhiên lên tiếng –“ Haizz, anh chàng Hạo Trung đó được ghê, tiếc là anh ta lại để ý Hàn Dương cậu rồi”- nói xong Minh Minh liếc về phía Hàn Dương, sau đó quay sang Hoàng Thiên –“ Hoàng Thiên à, cậu sắp có tình địch rồi, lo mà giữ cho chắc nhé”.

Nghe Minh Minh nói xong Hàn Dương thấy khó chịu –“ Sao cậu biết là anh ta để ý tới mình, mình có nói chuyện với anh ta đâu”.

-“ Bởi thế nên chỉ có cậu là không biết, trong suốt buổi nói chuyện anh ta chỉ nhìn cậu thôi, thỉnh thoảng hắn nhìn về phía mình cũng chỉ là nhìn cho qua. Số của Trần Minh Minh tôi đây sao mà khổ thế, cứ hễ gặp ai ưng ý là người ta chỉ để ý bạn của mình.”- Minh Minh than vãn.

Hàn Dương không nói nữa, im lặng trên suốt quãng đường dài. Vì nhà Minh Minh gần đây hơn nên Hoàng Thiên chở Minh Minh về sau đó đưa Hàn Dương về.

Tới cửa nhà Hàn Dương bước xuống chào tạm biệt Hoàng Thiên sau đó bước vào nhà. Vừa định cất bước đi thì Hoàng Thiên lên tiếng.

-“ Dương Dương”

Hàn Dương quay lại nhìn.

-“ Cậu thấy Hạo Trung thế nào?”- Hoàng Thiên cẩn thận dò xét.

Hàn Dương nhíu mày nhìn Hoàng Thiên, không biết anh chàng này đang nghĩ cái gì trong đầu mà lại hỏi như vậy –“ Tốt”- Hàn Dương trả lời sau đó kĩ càng dò xét từng diễn biến tâm trạng của Hoàng Thiên. Thoáng thấy anh chàng thất vọng Hàn Dương không khỏi buồn cười. Hàn Dương cũng biết Hoàng Thiên thích mình, nhưng Hàn Dương chỉ xem Hoàng Thiên là bạn thân nên cũng không nói nhiều tránh để lại hy vọng cho anh chàng.

-“ Thôi, cậu vào nhà đi, muộn rồi, ngủ ngon”- Hoàng Thiên nói sau đó phóng xe đi.

Hàn Dương đứng đó nhìn Hoàng Thiên đi xa rồi mới vào nhà. Sau một ngày hoạt động mệt mỏi nên Hàn Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cuộc sống của Hàn Dương từ lúc gặp phải Tử Kỳ thì đã không đi theo đúng vòng quỹ đạo do Hàn Dương đặt ra. Hàng ngày Tử Kỳ đều chờ cô tại cổng nhà sau đó chở đến trường. Đã nhiều lần Tử Kỳ đề nghị Hàn Dương dẫn vào nhà, nhưng Hàn Dương luôn tìm cớ để từ chối, làm cho Tử Kỳ sinh nghi ngờ, nhưng vì chưa có gì để khẳng định nên Tử Kỳ cũng im lặng.

Phần về Hàn Dương, khi ở cạnh Tử Kỳ thì luôn cảm thấy áp lực, nhưng đôi khi nàng cũng thấy có chút vui vẻ, ấm áp mà trước tới giờ nàng chưa trải qua, mặc dù Tử Kỳ là một tên bá đạo, luôn lấy bản hiệp ước ra bắt Hàn Dương làm theo yêu cầu của mình.

Kì thi học kì sắp đến nên mọi người đều cố gắng học tập để đạt kết quả cao trong kì thi, trong đó có Hàn Dương.

Hàng ngày Hàn Dương đều đến thư viện học, vì thế đề nghị Tử Kỳ cho mình một khoảng thời gian tự do, Tử Kỳ cũng đồng ý không bắt nàng mua đồ ăn cho mình trong thời gian này. Hàn Dương rất vui, nên thời gian ăn trưa nàng mua đồ ăn sau đó chạy đến thư viện vừa đọc sách vừa ăn. Nào ngờ tên Tử Kỳ kia cũng đến theo, điều kì lạ là hắn chỉ ngồi xem nàng học, còn mình thì vừa ăn vừa nghe nhạc. Điều này làm Hàn Dương cảm thấy bực bội –“ anh không có chỗ nào để đi sao mà lại đến đây ăn và xem tôi học hả?”.

-“Không” – Tử Kỳ trả lời một cách rất tiết kiệm sau đó tiếp tục ăn.

Ăn xong vẫn thấy Hàn Dương nhìn mình chằm chằm làm cho Tử Kỳ không khỏi muốn trêu đùa –“ Sao không học đi mà nhìn tôi? Thấy tôi đẹp trai nên bắt đầu yêu hả?”.

-“ Chỉ có ma mới yêu nổi tên ác quỷ như anh, anh cũng thi tại sao không đi học đi”- Hàn Dương hằn học trả lời.

-“ Tôi thông minh từ nhỏ, không cần học cũng biết”- Tử Kỳ tự tin.

Hàn Dương thấy hắn tự tin quá đáng, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận nhưng cũng không thèm so đo với hắn mà tiếp tục học.

Nhưng ai đó đâu có chịu để yên cho nàng –“Em học nhiều như thế này, trong các kì thi thường xếp thứ mấy?”- Tử Kỳ lên tiếng.

Hàn Dương dừng lại quan sát hắn, lực học của nàng tốt, nhưng cũng chỉ thường đứng nhất lớp và đứng khoảng thứ hai, thứ ba của toàn khối.

-“ Thứ nhất”.

-“ Nhất lớp hay nhất khối?”

-“ Nhất lớp”.

-“ Vậy còn kém lắm, phải học nhiều như thế này là phải.”- Tử Kỳ lắc đầu.

Câu nói của Tử Kỳ làm Hàn Dương tức giận nãy giờ bùng phát. Chưa có ai chê nàng học kém cả, hắn là người đầu tiên-“ Vậy anh xếp thứ mấy mà dám xem thường tôi? Chưa có ai nói tôi học kém cả”.

-“ Nhất khối, tính điểm trung bình thì nhất trường” – Tử Kỳ bỏ qua sự tức giận của Hàn Dương mà trả lời.

Sau khi nghe Tử Kỳ trả lời Hàn Dương không khỏi ngạc nhiên, tên ác ma này mà lại có khả năng như vậy sao?

-“ Tôi có thể tin được lời anh nói không vậy?”- Hàn Dương mỉa mai.

-“ Để kì thi này chứng minh, nếu tôi có khả năng như vậy thì em sẽ làm gì cho tôi?” – Tử Kỳ hào hứng vì Hàn Dương đã sập bẫy.

-“ Được, đến lúc đó tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu nhỏ của anh”.

Tử Kỳ rất vui, bởi vì sau kì thi mấy ngày, công ty của ba Tử Kỳ có tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi các đối tác, Tử Kỳ bị bắt buộc đi để tập làm quen sau này nối nghiệp cha. Tử Kỳ muốn dẫn Hàn Dương đi cùng. Nếu có Hàn Dương ở đó hắn sẽ không còn buồn chán, bởi vì mọi người ở đó đều mang chiếc mặt nạ giả dối, lịch sự, chỉ có Hàn Dương là luôn đối với hắn thành thật không xu nịnh giấu diếm. Đây cũng là một điểm mà Tử Kỳ phát hiện trong thời gian quen biết Hàn Dương, làm cho hắn càng ngày càng quý mến Hàn Dương. Bởi vì Hàn Dương khác những cô gái khác nên cũng thu hút được hắn, nàng không quan tâm tới gia cảnh của hắn, từ lúc biết nàng đã gần một học kì mà ngay một câu hỏi nhà anh làm gì? Hàn Dương cũng chưa từng hỏi hắn, trong khi các cô gái khác đều hỏi đầu tiên. Và sau khi nghe thấy hắn nói Lý thị là tập đoàn của nhà hắn thì mấy cô đeo bám hắn không ngớt làm cho hắn càng ngày càng khinh bỉ tụi con gái, chỉ sau khi gặp Hàn Dương hắn mới thấy được rằng không phải cô gái nào cũng giống nhau. Giúp hắn dần lấy lại niềm tin đối với con gái.