Độc Tôn Tam Giới

Chương 2502: Ngoài ý muốn thay nhau nổi lên (2)

Uy thế chiến đấu của Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, tuyệt đối là phi thường dọa người. Mỗi một công kích của bọn hắn, đều có loại đại thế vật đổi sao dời, uy mãnh tuyệt luân.

Thế nhưng mà, dưới loại tình huống này, tuy Hạ Hầu Kinh cố hết sức, lại như trước có thể thong dong bảo hộ bản thân không bị tổn thương trí mạng.

- Thực lực của Hạ Hầu Kinh này chưa hẳn mạnh hơn Bành lão Mặc lão, nhưng mà hắn vận dụng những bảo vật kia, tuyệt đối để cho lực chiến đấu của hắn, viễn siêu hai gã tộc lão này.

Giang Trần đối với thực lực của Hạ Hầu Kinh, cũng có nhận thức sơ bộ.

Nhưng mà Giang Trần không có tuyệt vọng, hắn biết rõ, loại chiến đấu dựa vào bảo vật chèo chống này, tuyệt đối không phải kế lâu dài.

Chỉ cần lực công kích của Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ một mực bảo trì, sớm muộn gì cũng có thể cầm xuống Hạ Hầu Kinh.

Mà bản thân Giang Trần, thì không ngừng thúc dục thần thức, kích phát thần thức.

Hắn đang tìm kiếm, tìm kiếm cảm giác lúc bắn chết Mặc lão. Nếu như mình và Thánh Long Cung tìm được cảm giác tâm hữu linh tê kia, một mũi tên này, so với mũi tên bắn chết Mặc lão kia còn đáng sợ hơn.

Bởi vì lúc bắn chết Mặc lão, tu vi của hắn không có đột phá, còn chưa tính là Hoàng cảnh thất trọng.

Mà giờ khắc này, hắn ở trên cảnh giới lấy được đột phá, cùng Thánh Long Cung dung hợp, cũng lấy được tăng lên thật lớn.

Song trọng lợi thế, một khi tìm được linh cảm trong nháy mắt đó.

Một mũi tên này, tuyệt đối sẽ siêu việt mũi tên trước kia.

Chỉ là, muốn tìm được linh cảm kia, nói dễ vậy sao?

Thần thức của Giang Trần không có đình trệ, phi tốc chuyển động. Đạo phong ấn trong thức hải ở dưới Giang Trần thúc dục, cũng xuất hiện phản ứng rất nhỏ.

Ngay lúc đó, trong phong ấn kia, bắn ra một đạo uy năng cường đại, uy năng cường đại này hóa thành ý chí không hiểu, trong nháy mắt, làm cho Giang Trần tâm hữu linh tê.

Hưu!

Mũi tên, nhanh như lưu tinh, đảo mắt bắn tới!

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.

Bắn ra một mũi tên này, Giang Trần cảm giác toàn thân bị lấy hết. Trong đầu lại dị thường phong phú, hắn có một loại dự cảm, một mũi tên này của hắn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tuyệt đối có thể bắn trúng Hạ Hầu Kinh.

Hơn nữa, tuyệt đối có thể phá vỡ phòng ngự trên người Hạ Hầu Kinh. Cũng chính bởi vì những phòng ngự này, mới khiến cho Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ công kích, lúc nào cũng mở không ra.

Dù người của Khổng Tước Thánh Sơn đang xem cuộc chiến, chứng kiến Giang Trần bắn ra một mũi tên đáng sợ như thế, cũng ngừng hô hấp lại rồi.

Cả đám biểu lộ vô cùng phong phú, có kinh ngạc, có cuồng hỉ, có không thể tưởng tượng nổi!

Chỉ là, sau một khắc, tất cả biểu lộ, toàn bộ hóa thành khiếp sợ.

Lúc mũi tên sắp sửa bắn vào vòng chiến, hư không bỗng nhiên xuất hiện từng tia chớp tử sắc, những tia chớp này, thật giống như điện xà dài hẹp ở trong tầng mây phiên cổn.

Những tử sắc thiểm điện này, phảng phất có hấp lực không hiểu, vậy mà lăng không chặn đứng mũi tên kia.

Mũi tên bị chặn đứng, còn ý đồ xông về phía trước, tử sắc thiểm điện thì ra sức kéo lấy, cũng đem hết toàn lực không cho mũi tên thoát ly khống chế của bọn nó.

Ngay thời điểm Giang Trần khiếp sợ, bỗng nhiên trong tầng mây, xuất hiện một cái đại thủ, lăng không vỗ xuống, một đạo lực lượng cường đại, vỗ vào ngoài Cự Thạch khí tràng.

Oanh!

Cự Thạch khí tràng cường đại, bị đạo lực lượng thần bí này vỗ, hư không cũng xuất hiện sụp đổ, trực tiếp móp méo vào.

Hạ Hầu Kinh phản ứng cũng cực nhanh, chứng kiến hư không sụp đổ, trường thương cuốn một cái, hóa thành một đạo lưu quang, xông qua ke hở.

Vọt ra.

Trong nội tâm Giang Trần trầm xuống, tuy mũi tên thứ hai đã khoác lên Thánh Long Cung. Thế nhưng mà sau khi bắn ra mũi tên đỉnh phong, mũi tên thứ hai lại tìm không được loại cảm giác kia nữa.

Lúc Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ kịp phản ứng, Hạ Hầu Kinh đã bóp nát một tấm thần phù, mượn độn quang, chạy trốn lên chín từng mây.

Mà cự thủ kia, cũng chậm rãi ở trong hư không hóa thành hư vô.

Biến cố mau lẹ này, cơ hồ là phát sinh ở mấy hơi thở tầm đó. Chờ tất cả mọi người kịp phản ứng, hiện trường đã không còn thân ảnh của Hạ Hầu Kinh, ngay cả bàn tay lớn xuất hiện không hiểu kia, cũng không biết là thủ bút của người phương nào.

Giang Trần vận dụng Tà Ác Kim Nhãn, tuần tra bốn phía, sắc mặt tái nhợt:

- Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ở địa bàn của Lưu Ly Vương Thành, lại làm hư chuyện tốt của Lưu Ly Vương Thành ta. Có thể hiện thân gặp mặt không?

Giang Trần đích thật là tức không chỗ đánh. Nếu như không phải bàn tay nọ chặn ngang một gạch, vừa rồi mũi tên kia, dù không giết chết Hạ Hầu Kinh, cũng đủ làm hắn bị trọng thương.

Chỉ cần bị thương nặng, Hạ Hầu Kinh tuyệt không có khả năng đào thoát khỏi tay Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ.

Tử sắc thiểm điện, bàn tay lớn kia, trên khí tức rõ ràng cho thấy đến từ một người. Nhìn thủ pháp, có lẽ không phải thủ đoạn của Ma tộc.

Người tới kia, sẽ là ai?

Không thể nào là cao thủ của Hạ Hầu nhất tộc, nếu như là cao thủ của Hạ Hầu nhất tộc, đã sớm lộ diện, còn chờ đến bây giờ?

Đã không phải người của Hạ Hầu nhất tộc, lại tự tiện can thiệp vào trận chiến này, Giang Trần làm sao có thể không tức giận?

Phải biết rằng, hắn và Hạ Hầu nhất tộc, bất cộng đái thiên. Trơ mắt nhìn Hạ Hầu Kinh chạy trốn, Giang Trần làm sao có thể thản nhiên tiếp nhận?

Thiên Địa im ắng, hư không không có xuất hiện bất kỳ thân ảnh nào.

Thời điểm Giang Trần phiền muộn, đột nhiên, hư không truyền đến một thanh âm già nua:

- Người trẻ tuổi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

Thanh âm này hùng hồn uy nghiêm, có một loại khí thế thượng vị giả.

Giang Trần lạnh lùng nói:

- Ngươi là người phương nào? Có biết trận chiến hôm nay, liên quan đến số mệnh tộc ta không? Ngươi cái gì cũng không biết, liền cường hoành nhúng tay, không thấy là có chút xen vào việc của người khác sao?

- Người trẻ tuổi, nóng tính không nên lớn như vậy. Ngươi đã quan tâm số mệnh Nhân tộc, thì phải biết, đối với người Vạn Uyên đảo, nếu như ngươi đuổi tận giết tuyệt, đó là đưa tới tai hoạ ngập đầu cho Nhân loại cương vực!

Thanh âm uy nghiêm này, ẩn ẩn mang theo một ít trách cứ. Nhìn về phía trên, tựa hồ là đứng ở trên lập trường Vạn Uyên đảo.

Giang Trần tức không chỗ đánh rồi.

Thanh âm này nghe đi lên, hẳn là có chút lớn tuổi. Nhưng mà, Giang Trần đối với loại khẩu khí cậy già lên mặt này, lại chán ghét nói không nên lời.

- Ta không giết hắn, chẳng lẽ những sài lang từ bên ngoài đến này, sẽ không mang đến tai hoạ ngập đầu cho Nhân loại cương vực sao? Phong Vân Giáo dã tâm bừng bừng, chẳng lẽ sẽ mang đến an bình cho Nhân loại cương vực?

Ngữ khí của Giang Trần xúc động phẫn nộ:

- Ngươi đã có năng lực can thiệp trận chiến này, tuyệt không phải người tầm thường. Sao không hiện thân gặp mặt? Để cho Bổn thiếu chủ biết rõ, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Tuy không rõ đối phương đến cùng có địa vị gì, nhưng Giang Trần không thể nghi ngờ là nóng tính rất lớn. Loại người xen vào việc của người khác này, Giang Trần là chán thấu rồi.

---------