Cự thạch nhất tộc chính là chủng tộc thái cổ, đối với loại "vãn bối" như Ma tộc, bản năng bọn họ đã có cảm giác khinh bỉ. Cảm thấy Ma tộc làm được như vậy là bởi vì hậu bối Thần Uyên đại lục sa sút chứ không phải Ma tộc mạnh mẽ tới cỡ nào.

Thần điểu Chu Tước đối với Cự thạch nhất tộc tương đối bội phục. Cũng biết dây là một loại tộc rất cường đại trong thời kỳ Thái cổ.

Nếu như những chủng tộc cường đại ở thời kỳ Thái Cổ kia không có bị diệt. Có lẽ ở thời kỳ thượng cổ, Ma tộc căn bản không có cơ hội xâm lấn.

(Chính là bởi vì sau khi thời kỳ Thái cổ tan vỡ, văn minh Thần uyên đại lục lần nữa chuyển hướng, mới tiến vào thời kỳ Thượng cổ.

Tổng thể mà nói, Thần Uyên đại lục thời kỳ Thái cổ, chủng tộc trong thời kỳ đó, cường giả thời kỳ đó, có lẽ đã vượt qua thời kỳ Thượng cổ rất nhiều.

Thời đại thượng cổ cũng giống như thời kỳ hiện tại, khác nhau rất nhiều.

Trở lại đỉnh núi, tâm tình Giang Trần cũng dần dần bình phục hơn rất nhiều. Nghiên cứu trận pháp thu hoạch không nhỏ, bởi vì thiếu tài nguyên, không có cách nào khôi phục lại trận pháp, thăng cấp trận pháp, chuyện này không phải là chuyện mà hắn có thể thay đổi.

Đúng như lời thần điểu Chu Tước nói, nói không chừng thánh địa Thánh Nhất tông này còn có bí mật khác còn chưa đào bới ra.

Ví dụ như Thiên đỉnh này, Giang Trần rõ ràng có thể cảm nhận được nơi này có một đạo sát khí như ẩn như hiện. Thần điểu Chu Tước đã từng đề cập twois, nơi này có một trong những bảo vật trấn tông, một cây thần cung thượng cổ.

Có lẽ, cơ hồ tất cả, tất cả bí mật đều ở dưới Thiên đỉnh này.

Thánh Nhất tông có ba bảo vật trấn tông, thần cung thượng cổ là thứ đầu tiên, Chân Linh Chuyên là thứ hai, còn có một kiện khác không có tin tức gì.

Cho dù là thần điểu Chu Tước cũng không biết một kiện bảo vật trấn tông khác còn lại là gì.

Thời gian lại trôi qua một ngày.

Giang Trần và ma chủ Thiên Ma hiện tại hiển nhiên đã tạo thành cục diện giằng co.

Ma chủ Thiên Ma mỗi ngày đều dùng ma thức cảm nhận khí tức của Giang Trần, hy vọng Giang Trần rời khỏi Trầm Hương cốc này.

Mà Giang Trần lại không chịu rời đi. Tuy rằng hắn bó tay với ma chủ Thiên Ma, thế nhưng lại không muốn nhận thua như vậy, rời khỏi như vậy.

Thời gian như vậy cực kỳ buồn tẻ.

Ngay cả Thiếu Dương đại đế kia, còn có Tử Yên tông lão đều có chút đứng ngồi không yên. Thời gian như vậy đối với bọn họ mà nói, quả thực quá dày vò.

- Thiếu Dương đạo hữu, ngươi muốn rời khỏi đây sao?

- Tử yên, ngươi cũng muốn rời khỏi sao?

Một ngày nọ, khi Thiếu Dương đại đế và Tử Yên tông lão mơ hồ tỏ ý tứ như vậy, Giang Trần có chút kinh ngạc hỏi.

- Giang Trần thiếu chủ, chuyện nơi này chúng ta cũng không giúp được gì. Hiện tại, bên ngoài đối với chuyện bên trong bí cảnh này hoàn toàn không biết gì cả. Ta lo lắng chúng ta ở đây lâu, bên ngoài sẽ lo lắng. Sẽ có thêm nữa những mạo hiểm giả tới dò xét, phải ngăn cản đám người thất thố này.

Giang Trần thấy ngữ khí của Thiếu Dương đại đế kiên quyết như vậy cũng không phản đối:

- Thiếu Dương đạo hữu muốn rời khỏi nơi này, ta vốn không nên phản đối. Cũng không thể phản đối. Nhưng mà trước khi đi, chúng ta vẫn nên thương nghị trước một chút. Có một số việc, sau khi các ngươi đi ra nên đối mặt thế nào.

Thiếu Dương đại đế kia nao nao:

- Đương nhiên là đại cáo thiên hạ, xé rách mặt mũi đám người phản bội này, đem việc bọn họ đầu nhập vào ma tộc nói cho khắp thiên hạ. Đồng thời cũng hiệu triệu mọi người đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị chống lại Ma tộc cho thật tốt, tuyệt đối không thể tê liệt, chủ quan.

Cách nghĩ của Thiếu Dương đại đế rất tốt.

Tử Yên tông lão sau khi nghe xong cũng gật đầu. Cách của hắn thậm chí còn không bằng Thiếu Dương đại đế, ít nhất Thiếu Dương đại đế vẫn còn cân nhắc vấn đề theo đại cục.

Giang Trần trầm ngâm một lát rồi thở dài nói:

- Thiếu Dương đạo hữu, bây giờ ngươi đi ra ngoài, nếu như xé rách bộ mặt của bọn chúng, đến lúc đó chưa chắc cục diện đã có lợi đối với ngươi. Thậm chí còn rất bất lợi với ngươi. Ngươi có biết, cho dù ngươi có nói thật, sẽ khiến cho rất nhiều tông môn phản cảm không? Bọn họ sẽ cho rằng ngươi vu oan những tông môn khác. Do đó sẽ liên hợp chống lại ngôn luận của ngươi. Thậm chí mượn cơ hội chèn ép tông môn ngươi, bới móc ngươi.

Những lời Giang Trần đang nói hiện tại tuyệt đối không phải là nói chuyện giật gân.

Một người hai người nếu như muốn nói một nhóm người nói điêu, chẳng những không có bao nhiêu người tin, ngược lại còn khiến cho cả đám người ngờ vực vô căn cứ.

Giang Trần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, nếu như hiện tại Thiếu Dương đại đế đi ra ngoài, đem chân tướng công bố rộng rãi, nói không chừng mọi người sẽ càng thêm hoài nghi... Không phải Vân Lan đại đế và những cường giả tông môn khác. Mà đầu tiên sẽ hoài nghi Thiếu Dương đại đế hắn.

Vì sao tất cả mọi người không có đi ra? Chỉ có một mình Thiếu Dương đại đế ngươi đi ra?

Thiếu Dương đại đế nghe Giang Trần phân tích, cũng đổ mồ hôi nói:

- Giang Trần thiếu chủ, may mà ngươi nhắc nhở. Như vậy xem ra ta không thể xúc động a.

- Không cần xúc động. Ma chủ Thiên Ma hiện tại còn chưa thoát khỏi phong ấn. Các ngươi trở về ít nhất phải chấn chỉnh trong tông môn mình, ít nhất phải chuẩn bị chống lại Ma tộc.

Giang Trần tiếp tục nói:

- Hiện tại cương vực nhân loại còn chưa nếm qua thiệt thòi trong tay Ma tộc, rất nhiều người còn chưa cảm nhận được bất luận nguy cơ nào. Cảm thấy Ma tộc chỉ là một thần thoại thượng cổ. Nhưng lại không biết, cái đao mổ Ma tộc này đã như ẩn như hiện trên đầu.

Thiếu Dương đại đế và Tử Yên tông lão đều rời khỏi. Nhưng mà bọn họ nhận được cảnh cáo của Giang Trần, sau khi ra ngoài, tuyệt đối không thể trắng trợn tuyên bố chuyện này. Để tránh cho nội bộ cương vực nhân loại náo loạn.

Cũng tránh lúc đó ma kiếp còn chưa bộc phát, nhân tộc bọn họ đã bắt đầu điên cuồng nội chiến giữa các thế lực lớn với nhau.

Đây là điểm mà hiện tại Giang Trần cực kỳ lo lắng. Đan Cực đại đế dã tâm bừng bừng kia còn đó, Giang Trần cảm thấy như có cái gai đâm trong cổ họng vậy.

Lần này hắn không cho hai người này sau khi rời khỏi trắng trợn nói tới chuyện này là vì hắn cũng không muốn bạo lộ hành tung. Ít nhất không muốn làm cho Đan Cực đại đế kia biết rõ mình không ở tại Lưu Ly vương thành, mà là đang ở Trầm Hương cốc này.

Nếu như để cho Đan Cực Đại đế kia biết rõ hắn ở trong Trầm Hương cốc, Đan Cực tuyệt đối sẽ không phái Vân Lan đại đế tới, tất nhiên hắn sẽ tự mình thân chinh tới.

Thần điểu Chu Tước nhìn qua Thiếu Dương đại đế và Tử Yên tông lão rời khỏi đây, thở dài nói:

- Ngươi để cho bọn họ rời khỏi? Như vậy một mình ngươi ở đây chẳng phải thực lực sẽ đơn bạc hay sao?

Giang Trần cười nói:

- Nếu như hiện tại bọn họ ở chỗ này, cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nếu như ma chủ Thiên Ma thực sự thoát khỏi phong ấn, có thêm hai người bọn họ căn bản cũng không làm nên chuyện gì. Đừng nói là ma chủ Thiên Ma, cho dù là liều chết với đám Ma bộc kia, hai người bọn họ căn bản không đối kháng được.