Bất quá tình thế hiện tại, cũng không phải thời điểm hắn vui thú gia đình, lập tức xụ mặt hỏi:

- Tuyết Nhi, ngươi còn có ấn tượng, những năm gần đây, ngươi có từ ngoại giới bắt người nào hay không? Nhất là một đôi phụ tử? Ngươi đừng vội trả lời gia gia, suy nghĩ thật kỹ.

Tiêu Vân cười lạnh nói:

- Cái này xem như ám chỉ sao? Không cần vội vã trả lời? Là muốn nàng biên lời nói dối tốt, lại đến “thẳng thắn” sao?

Tuy Doãn Thiên Cừu nói không cần vội vã trả lời, nhưng trong lòng của hắn so với ai khác còn lo lắng.

Bởi vì, hắn hiểu rất rõ cháu gái mình tùy hứng.

Doãn Hồng Tuyết lại đùa nghịch câu chuyện, dịu dàng nói:

- Gia gia, những năm này, Tuyết Nhi từ bên ngoài bắt một ít người, nhưng đều là một ít tán tu, hoặc là tu sĩ xuất thân tiềm lực không cao. Bắt bọn họ đến, cũng là vì luyện công, cho bọn hắn cơ hội tiến vào tông môn...

Doãn Hồng Tuyết này, là kẻ rất dối trá, trả lời vô cùng kỹ càng, nhưng nội dung thực chất, lại không có nói tới phụ tử gì.

Nàng hiển nhiên là cố ý lách qua phụ tử gì đó. Đồng thời còn muốn tô son trát phấn thoáng một phát, làm mình chính nghĩa thoáng một phát.

- Thiên Cừu trưởng lão, cái này là cháu gái của ngươi?

Ánh mắt của Tử Yên Tông lão tổ có chút lãnh đạm, đánh giá Doãn Hồng Tuyết một chút.

- Ngươi gọi Doãn Hồng Tuyết? Thành thật trả lời vấn đề, mấy năm trước, đến cùng ngươi có bắt một đôi phụ tử hay không? Nhớ kỹ, nhất định phải là lời nói thật.

Tử Yên Tông lão tổ, cũng không có kiên nhẫn tốt như vậy. Hắn đã cảm nhận được lửa giận của vị Đế cảnh ở đối diện đang chậm rãi thiêu đốt.

Nếu không cho ra một chút thái độ, chỉ sợ sẽ lập tức tao ngộ Lôi Đình Chi Nộ.

Doãn Hồng Tuyết ở Tử Yên Tông, là nổi danh ngang ngược càn rỡ, nhưng mà cái ngang ngược càn rỡ này, cũng phân đối tượng a. Ở toàn bộ Tử Yên Tông, có ít người, nhất định là tồn tại mà Doãn Hồng Tuyết không dám làm càn.

Ví dụ như vị lão giả trước mắt này, đây chính là Tử Yên Tông lão tổ. Địa vị còn cao hơn Tử Yên Tông tông chủ, nghe nói niên kỷ đã tiếp cận 2000 tuổi.

Loại nhân vật khiêng đỉnh tông môn này, Doãn Hồng Tuyết tự nhiên không dám đắc tội. Huống chi, Tử Yên Tông lão tổ đang dùng một loại uy áp vô hình, chậm rãi tạo áp lực cho nàng.

Lão tổ ra tay, dù là tổ phụ Doãn Thiên Cừu, cũng không dám ra tay đánh gãy.

Doãn Hồng Tuyết ấp úng, rất muốn tìm lời nói dối qua loa tắc trách. Nhưng mà lão tổ uy áp, giống vậy từng tòa núi, không ngừng áp tới, làm cho nàng căn bản không chịu nổi.

Trong lúc nhất thời, toàn thân Doãn Hồng Tuyết run rẩy, hàm răng khanh khách đụng nhau.

- Có, hay không có.

Lão tổ dĩ nhiên có chút tức giận, trong mắt hiện lên một tia lệ mang.

Nói thật, cho dù là cháu ruột của Thái Thượng trưởng lão Doãn Thiên Cừu, hắn cũng thấy rất chán ghét. Nếu như từng đệ tử trong tông môn đều biết gây rắc rối như vậy, cơ nghiệp của Tử Yên Tông, một phút đồng hồ cũng có thể bại sạch.

Vừa lúc đó, tên thân vệ kia của Doãn Thiên Cừu, đã mang theo phụ tử Giang Đồng tới hiện trường.

Doãn Hồng Tuyết nhìn thấy thân vệ kia mang theo phụ tử Giang Đồng tới, mặt xám như tro, ngập ngừng nói:

- Hai nô tài này, là... là rất nhiều năm trước vãn bối chộp tới. Bất quá bọn hắn xuất thân thấp hèn, lai lịch bình thường. Khẳng định không phải người tiền bối Đế cảnh muốn tìm a...

Doãn Hồng Tuyết lã chã dục khóc, nàng cảm giác mình rất ủy khuất. Qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng có người hung qua với nàng như vậy.

Dù bây giờ hung với nàng là tông môn lão tổ, nàng cũng thấy rất ủy khuất. Cảm giác mình đường đường Đại tiểu thư của Thái Thượng trưởng lão, lại bị người khinh thị.

Ánh mắt của Tiêu Vân liếc nhìn phụ tử Giang Đồng, thoáng dò xét một lát, trong mắt liền bắn ra một đạo tinh mang.

Tuy hắn không nhận biết phụ tử Giang Đồng, nhưng Giang Trần đã miêu tả qua hình dạng đặc thù. Quan trọng nhất là đôi phụ tử này, lờ mờ có chút giống Giang Trần và Giang Phong.

Nhất là Giang Đồng cùng Giang Phong, hai người là thân huynh đệ, càng giống tới ba bốn thành.

Đối với võ giả cường đại mà nói, ba bốn thành tương tự, cơ hồ không cần chăm chú công nhận nữa.

Tại thời khắc này, Tiêu Vân cơ hồ có thể khẳng định, đôi phụ tử này, là thúc thúc cùng đường đệ của Giang Trần Thiếu chủ.

Tiêu Vân bất động thanh sắc, truyền âm nói:

- Hai người các ngươi, là Giang Đồng cùng Giang Vũ? Không nên lộ ra, cũng không nên ngạc nhiên. Ta là Giang Trần Thiếu chủ phái tới tiếp các ngươi. Nếu các ngươi là Giang Đồng cùng Giang Vũ, chỉ cần nháy mắt một cái là xong.

Sở dĩ Tiêu Vân không muốn công khai nói, là vì Giang Trần dặn dò qua, hết thảy phải cẩn thận làm việc, không cần gióng trống khua chiêng, bị người tìm được thời cơ lợi dụng.

Hiện tại, người của Đan Hỏa Thành khắp nơi sưu tầm thân nhân của Giang Trần, muốn bắt bọn họ làm tay cầm đến áp chế Giang Trần, trao đổi Thiên Lân Công Tử.

Cho nên, Giang Trần mới phái Tiêu Vân đến, mà không phải tự mình đến. Hơn nữa, còn cố ý dặn dò, bảo Tiêu Vân không gây ra thanh thế quá lớn.

Động tĩnh càng lớn, khả năng ngoài ý muốn nổi lên lại càng cao.

Phụ tử Giang Đồng nghe được truyền âm, đều nao nao, liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng rung động vô hạn.

Cường giả Đế cảnh, chịu Giang Trần Thiếu chủ ủy thác?

Trong lúc nhất thời, bọn hắn cơ hồ là hoài nghi không phải mình nghe lầm chứ, là có người cố ý trêu đùa hí lộng bọn hắn?

Một cường giả Đế cảnh, vậy mà tự xưng là bị Giang Trần nhờ vả?

Phụ tử bọn hắn biết Giang Trần là thiên tài, thế nhưng mà mới mười năm, dù Giang Trần không có gặp ngoài ý muốn, tốc độ phát triển cực nhanh, chỉ sợ cũng không có nhanh đến loại tình trạng này, có thể tùy tiện chỉ huy một cường giả Đế cảnh a.

Phải biết rằng, cường giả Đế cảnh, ở toàn bộ Phượng Minh Hạ Vực cũng không có một cái.

Loại cường giả cấp bậc này, ở Nhân loại cương vực là tồn tại số ít, là phượng mao lân giác.

Loại cường giả này, làm sao có thể bị Giang Trần ủy thác?

Tiêu Vân thấy ánh mắt phụ tử Giang Đồng có chút phiêu hốt bất định, tựa hồ bán tín bán nghi. Trong nội tâm nhịn không được cười lên.

Bất quá hắn cũng biết, đôi phụ tử này bị bắt tới Tử Yên Tông, chỉ sợ đối với sự tình ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên sau khi nghe được tin tức này, mới phản ứng như thế.

Nên nhẫn nại truyền âm:

- Các ngươi không cần chần chờ, hôm nay Giang Trần Thiếu chủ danh khắp thiên hạ, chính là Thiếu chủ của Thượng Bát Vực Lưu Ly Vương Thành. Hắn từ trong miệng Diệp Trọng Lâu, biết nơi đi của các ngươi. Cố ý phái người đến đây điều tra, sau khi xác định, mới phái bổn đế đến đây nghênh đón các ngươi. Nếu các ngươi nghi thần nghi quỷ, bổn đế đành phải quay trở về, bảo Thiếu chủ mời cao minh khác.

Phụ tử Giang Đồng nghe hắn nói đến Diệp Trọng Lâu, rốt cục đã tin.

Hai người nhao nhao nháy nhìn, xác định thân phận.

Tiêu Vân thấy tình hình này, trong nội tâm đại định.

Quay người nhàn nhạt nhìn về phía Tử Yên Tông lão tổ kia:

- Ngươi không cần lại cố làm ra vẻ, người bổn đế muốn tìm, đúng là bọn hắn.