Độc Tôn Tam Giới

Chương 2038: Hắc Dực Long lão (2)

́c Dực Long lão. (2)

Sau khi đột phá Hoàng cảnh, thực lực của Long Tiểu Huyền đại tăng, trí nhớ truyền thừa của long tộc không ngừng thức tỉnh, thực lực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.

Loại tình huống, loại tính cách không an phận của Long tộc tất nhiên cũng bạo phát ra.

Để cho tử tôn Chân Long nhất tộc trải qua cuộc sống giống như con chuột, không thấy ánh mặt trời, khiến cho trong lòng Long Tiểu Huyền có lẽ đã sớm chán chường.

Nếu như vậy thì tới đi.

Trong lòng Giang Trần cũng tràn ngập hào hùng.

- Chân thiếu chủ, nếu như ngươi e ngại, thì sớm nhận thua đi. Bổn đế đã đợi ngươi lâu rồi.

Thanh âm hung hăng càn quấy của Tu La đại đế từ phía xa truyền tới.

Mà sau lưng Tu La đại đế, một đầu hung thú như chim cực lớn, hình dáng hung mãnh, toàn thân đen kịt, giống như từ trong địa ngục chui ra vậy.

HUng thú này chẳng lẽ có tứ chi mạnh mẽ có lực, còn có một đôi cách bằng xương thị. Đôi cánh bằng xương thị kia một khi mở ra che khuất bầu trời, diện tích bao phủ kinh người.

Đầu hung thú này vừa mới đứng trên lôi đài, cơ hồ che khuất nửa bầu trời của lôi đài.

Đầu hung thú này toàn thân đen kịt, trên trán lại có đôi mắt màu xanh lá, tròng mắt xanh ngắt, giống như ác quỷ ở địa ngục, hung hãn cực kỳ.

Ngao.

Đầu hung thú này đột nhiên lại mở đôi cánh bằng xương thịt này ra, lập tức trên lôi đài cát bay đá chạy, mây đen ảm đạm, giống như trong nháy mắt phiến thiên địa này đều biến sắc.

Thanh âm bén nhọn kia hình thành khí thế đáng sợ, giống như có thể đâm thủng linh hồn của võ giả.

Bất kể là từ khí chất hay là từ khí thế, đầu khí thế này đều khiến cho người ta có cảm giác sởn hết gai ốc.

Ánh mắt Giang Trần khẽ động, nhìn qua đầu quái vật màu đen này, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.

- Đây là Hắc Dực Long liêu?

Hắc Dực Long liêu cũng không phải là linh chủng thuần túy, mà là huyết mạch hỗn tạp ở thời đại thượng cổ, có người nói đây là kết hợp của long tộc thượng cổ và liêu tộc hung tàn nhất mặt đất.

Mặc kệ tin đồn là thật hay giả, nhưng mà Hắc Dực Long liêu này quả thực vô cùng, hung ác giống như trong truyền thuyết.

Loại quái vật này võ giả bình thường căn bản không có khả năng thu phục, chiếm được nó. Cũng may là Tu La đại đế, cường giả tu luyện Tu La sát đạo mới có biện pháp trấn áp hung vật bực này.

Từ khí chất này có thể nói Hắc Dực Long liêu vô cùng phù hợp với Tu La đại đế. Cũng khó trách đầu hung thú này từ sau khi đi theo Tu La đại đế cũng không có bao nhiêu không phục và không cam lòng.

Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Giang Trần, bản năng Tu La đại đế liền cho rằng đối phương bị đầu chiến thú khế ước của mình hù cho sợ.

Hắc Dực Long liêu bên ngoài quả thực vô cùng hung hãn, hơn nữa khí thế cũng vô cùng cường đại. Nhưng mà muốn nói bằng vào bộ dáng hung thần sát ác này hù dọa Giang Trần, như vậy chẳng khác nào là suy nghĩ hão huyền.

Giang Trần hoàn toàn bất động, biểu lộ lạnh nhạt, từng bước một đi lên lôi đài.

- Ngoài mạnh trong yếu a. Nhìn như hung hãn, muốn dựa vào nó dọa người sao? Tu La, không thể không nói, ngươi rất ngây thơ a.

Tu La đại đế u ám cười rộ lên:

- Đã đến nước này ngươi còn định mạnh miệng hay sao? Chân thiếu chủ, bổn đế muốn nhìn một chút, ngươi lấy cái gì mà đấu với thú chiến khế ước của bổn Đế.

Giang Trần mang theo một tia trào phúng nhìn về phía Tu La đại đế, chậc chậc nói:

- Bây giờ ngươi nhất định rất đắc ý, cảm thấy bằng vào loại phương thức thi đấu này ngươi nhất định sẽ thắng đúng không?

- Chẳng lẽ không phải sao?

Tu La đại đế chậm rãi nói, hắn quả thực đã cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay. CHo dù Giang Trần có hỏi như vậy Giang Trần cũng không cho rằng Giang Trần có con át chủ bài nào lợi hại.

Bởi vì Tu La đại đế đối với Hắc Dực Long liêu này vô cùng có lòng tin. Một khi hung tính của đầu Long liêu này bị kích thích, ngay cả Hoàng cảnh cao giai, cho dù là tu sĩ Hoàng cảnh đỉnh phong trong nhân loại cũng phải kiêng kỵ nó ba phần.

Hung tính của Long liêu làm cho nó trong chiến đấu thường thường có thể bắn ra khí thế cường đại hơn địch nhân vài lần. Loại hung tính này cũng làm cho Long liêu thường thường có thể chiến thắng địch nhân cường đại hơn mình một bậc.

Tu La đại đế hiển nhiên cố ý lập uy trước mặt Giang Trần, giết chết nhuệ khí của Giang Trần. Nhẹ nhàng huýt gió, huýt sáo, ý bảo đầu hung thú kia có thể ra tay.

Đầu Hắc Dực Long liêu kia đột nhiên thét dài một tiếng, ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, đôi cái bằng xương thịt sau lưng giương lên, liên tục chấn động.

Sưu Sưu sưu...

Cương phong cường đại lập tức khuếch tán khắp thiên địa, tạo thành khí thế đáng sợ, bao phủ cả bốn phía lôi đài.

Mà trong tiếng thét dài của đầu Hắc Dực Long điêu kia có một cỗ khí thế hung lệ đáng sợ, càng hình thành uy áp khí thế đáng sợ, nhào đầu về phía Giang Trần.

- Chân thiếu chủ, không phải ngươi định nói cho bổn đế, ngay cả một đầu thú chiến khế ước ngươi cũng không có đấy chứ?

Tu La đại đế dương dương đắc ý, giọng điệu giống như thợ săn trêu đùa con mồi.

Mí mắt Giang Trần nhẹ nhàng nhấc lên, miệng nở nụ cười châm chọc:

- Tu La, ta chỉ muốn nhìn xem một chút, đầu Hắc Dực Long điêu này rốt cuộc có vài phần thủ đoạn. Hiện tại xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi. Bằng vào tư chất bậc này của đầu Long liêu này, tu vi cùng lắm chỉ là Hoàng cảnh cao giai, đừng có mơ tiến vào Đế cảnh. Loại thú chiến khế ước này cũng chỉ là để giữ thể diện, dọa người bình thường mà thôi, thực sự không biết có gì mà ngươi lại đắc ý như vậy.

Khí thế ngập trời mà đầu Hắc Dực Long liêu của Tu La đại đế tràn ra, Tu La đại đế muốn dùng loại khí thế này áp chế khí thế của Giang Trần, làm cho Giang Trần khuất phục.

Thế nhưng mà mặt Giang Trần không đổi sắc, hoàn toàn không có bị dọa sợ. Khi nói chuyện còn khiến cho tâm ý Tu La đại đế hoảng loạn.

- Tiểu tử này không ngờ lại nhận ra Hắc Dực Long liêu của ta. Hắn... hắn ta làm sao có ánh mắt này vậy?

Trong lòng Tu La đại đế đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác bực bội khó hiểu.

Hắc Dực Long liêu này không phải là thú tộc bình thường. Loại hung thú huyết mạch tạp giao này là thứ ngàn năm khó cầu. Người bình thường căn bản không biết.

Ngay cả Tu La đại đế cũng phải tra rất nhiều tư liệu, thỉnh thoảng lại thụ giáo tất cả đại sư ngự thú nhất đạo, mới miễng cưỡng biết rõ lai lịch đầu hung thú này.

Thế nhưng mà Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn này không ngờ lại dễ dàng nói toạc ra lai lịch của Hắc Dực Long liêu, chuyện này khiến cho phần đắc ý trong lòng Tu La đại đế lập tức giảm bớt đi nhiều.

Giống như nắm một lá bài tẩy, khi chuẩn bị nghiền nát đối thủ, đối thủ lại một câu nói toạc ra át chủ bài của hắn, loại cảm giác này khiến cho Tu La đại đế khó chịu giống như ăn giòi ăn bọ vậy, vô cùng buồn nôn.