Cũng không phải là không có người có dã tâm bừng bừng, thế nhưng những người nhìn chằm chằm vào Thiên Vị xá lợi và Thiên Vị phù chiếu kia căn bản không có cách nào tiến vào Lưu Ly vương tháp.
Chỉ cần bước vào cấm khu, lập tức sẽ bị cấm chế đáng sợ của Lưu Ly vương tháp điên cuồng công kích.Cơ hồ mỗi ba năm mươi năm sẽ có người điên cuồng lao vào chỗ chết, muốn tiến vào Lưu Ly vương tháp, thế nhưng càng về sau, trong cương vực nhân loại, tất cả mọi người đều biết không thể xông vào Lưu Ly vương tháp.Thiên Vị phù chiếu quả thực hấp dẫn, thế nhưng mười mấy vạn năm qua, nó vẫn bình yên vô sự trong Lưu Ly vương tháp. Điều này nói rõ cái gì?Nói rõ thứ này căn bản không lấy được. Bằng không mà nói đã sớm bị người ta cướp đi rồi.Coi như là lịch đại đại đế của Lưu Ly vương tháp, cho dù là đỉnh cấp cường giả như Khổng Tước đại đế, cho dù dương thọ của bọn họ hao hết, cũng không có khả năng thu Thiên Vị phù chiếu này.Bởi vì bọn họ cũng không tiến vào Lưu Ly vương tháp được.Cấm chế của Lưu Ly vương tháp, đối với người ngoài và người trong nhà đều như nhau. Trừ sáu mươi năm Lưu Ly vương tháp mở ra một lần, thời gian khác tiến vào, ai đi vào cũng bị cấm chế công kích.Đương nhiên như Giang Trần hiện tại thì khác, hắn tiến vào Lục cung truyền thừa, đạt được Thời Không ấn phù, nghĩa rằng hắn đã có tư cách là nửa chủ nhân.Cho nên đối với hắn trước mắt mà nói, bất luận tiến vào lúc nào cũng không thành vấn đề.Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải đạt được Thời Không ấn phù.- Tiểu tử, giữ Thời Không ấn phù của ngươi cho tốt. Đừng để cho Thời Không ấn phù rơi vào trong tay kẻ tâm thuật bất chính. Còn nữa, huyết mạch Côn Bằng ta cho ngươi cần phải lợi dụng cho tốt.Giang Trần hiếu kỳ hỏi:- Ba giọt huyết mạch Côn Bằng này có ý nghĩa đặc thù gì sao?- Ý nghĩa đặc thù sao? Cũng không tính là như vậy. Đây chỉ là một bộ phận trong đánh cuộc năm đó giữa ta và chủ nhân Lưu Ly vương tháp. Nhưng mà, mỗi một giọt huyết mạch Côn Bằng đều có thể tạo nên một cường giả Thiên Vị. Đây là huyết mạch Thiên Vị. Hiện tại nhân tộc suy yếu như vậy. Cho nên ngươi phải cẩn thận sử dụng ba giọt huyết mạch Côn Bằng này. Ngày sau ngươi trở thành chủ nhân Lưu Ly vương tháp, tự nhiên cũng cần một đội ngũ của mình, còn cần lực lượng truyền thừa của mình. Cho nên ba giọt máu này ngươi có thể dùng để chiêu binh mãi mã, thua mua nhân tâm, thân vệ, cũng có thể giữ lại để ban cho môn nhân đệ tử sau này. Đề nghị của lão phu cho ngươi chỉ có bốn chữ, đó là thà ít chứ không ẩu.Thà ít chứ không ẩu?Giang Trần nghĩ lại lập tức như ngộ ra.Đây là huyết mạch Thiên Vị, bất luận một giọt nào rơi vào trong cương vực nhân loại đều dẫn tới một hồi chém giết, gió tanh mưa máu. Vì huyết mạch Thiên Vị, bất luận một kẻ nào cũng có thể làm ra chuyện ti tiện.Cho nên những lời này của Thiên Côn thượng nhân không thể nghi ngờ là đang khuyên bảo hắn. Nhất định phải nhìn người cho chuẩn, đừng cho những kẻ dã tâm bừng bừng, tâm thuật bất chính kia biết được.Nếu không, mấy giọt máu này sẽ dẫn tới họa sát thân cho hắn.- Tiểu tử, trên người ngươi dường như có lực lượng huyết mạch không kém hơn huyết mạch Côn Bằng. Chuyện này khiến cho lão phu cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà lực lượng huyết mạch vĩnh viễn không ngại nhiều. Thể chất nhân tộc ở trong các tộc thời thượng cổ, tuy rằng gầy yếu, thậm chí là tộc yếu đuối nhất. Nếu tính chỗ tốt, chỉ có một điểm, đó là thể chất nhân tộc có tính bao dung vô cùng mạnh. Bất luận là huyết mạch gì, thể chất nhân tộc cũng có thể dung hợp. Tính ba o dung huyết mạch của nhân tộc ở trong các tộc thời thượng cổ tuyệt đối là tồn tại số một số hai.Nhân tộc với tư cách là chủng tộc có thể sinh tồn ở tất cả vị diện Chư Thiên, cũng không tính là cường đại, thế nhưng lại có thể sinh sống ở tất cả các vị diện là bởi vì tính dung hợp huyết mạch rất mạnh. Lực lượng huyết mạch vô cùng dẻo dai, cho nên bất luận là ở nghịch cảnh thế nào, chung quy bọn họ vẫn có thể sinh tồn được mạnh mẽ.Cho dù huyết mạch không ngừng dung hợp, nhưng mà hương khói của nhân tộc lại kéo dài không dứt.Điểm này cũng là ưu thế lớn nhất của nhân tộc.Giang Trần biết rõ, hẳn Thiên Côn thượng nhân phát giác ra được trong cơ thể hắn có huyết mạch Chân Long nên mới nói vậy, chỉ là Giang Trần cũng không có giải thích gì.- Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối cáo từ trước. Hy vọng một ngày kia có thể được tiền bối dạy bảo.Thái độ của Giang Trần vô cùng khiêm nhường.Thiên Côn thượng nhân khẽ than:- Lần sau ngươi tới sẽ đi vào cung thứ hai. Ta và ngươi nếu như có thể tụ họp, thì chính là lúc ngươi chinh phục Lục cung truyền thừa.Ánh mắt Giang Trần trầm tĩnh, lại kiên định tới dị thường, hắn nói:- Vãn bối nhất định sẽ làm được.Từ biệt Thiên Côn thượng nhân, Giang Trần đi vào trận pháp truyền tống của Thiên Côn cung, bên tai vang vọng lời dặn dò của Thiên Côn thượng nhân:- Nhớ kỹ lời thề tâm ma của ngươi.Thanh âm còn chưa dứt, trận pháp đã khởi động.Sau một khắc, Giang Trần liền rơi xuống lỗ hổng trận pháp bên ngoài Lưu Ly vương tháp.- Ồ? Có người đi ra?- Ba tháng trước Cơ Tam công tử khiêu chiến tấm Lưu Ly bia thứ chín chỉ kém một đường. Vậy người đi ra bây giờ nhất định chỉ có Chân thiếu chủ a.- Quả nhiên là hắn.- Sao hắn lại đi ra? Chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn không thể nào nhận được truyền thừa cuối cùng của Lưu Ly vương tháp sao?- Mau nhìn, hắn đi tới rồi.Giang Trần đi từ trong lỗ hổng của trận pháp truyền tống ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đội ngũ của bảy đại đế lúc này đều tụ tập ở đó.Ánh mắt Khổng Tước đại đế thâm th úy, nhìn qua Giang Trần từ trong trận pháp đi ra, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.Hiển nhiên nhìn thấy Giang Trần nhanh như vậy đi từ trong Lưu Ly vương tháp ra, trong lòng Khổng Tước đại đế hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút ít thất lạc. Hắn hy vọng Giang Trần có thu hoạch, nhưng nhìn điệu bộ này của Giang Trần, đâu giống như không có thu hoạch cơ chứ?Chỉ là, không biết tại sao mới đi vào được nửa năm đã đi ra rồi?- Bệ hạ.Giang Trần nhanh chóng bước tới, thi lễ với Khổng Tước đại đế. Lần nữa nhìn thấy những người này, tấm đá đè nặng trong lòng Giang Trần rốt cuộc cũng biến mất.Khổng Tước đại đế có mặt ở đây, chứng minh mấy năm qua, Lưu Ly vương tháp không có xảy ra quá nhiều biến hóa. Đây không thể nghi ngờ là chuyện rất tốt.- Ngươi đi ra rồi.Khổng Tước đại đế cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn qua Giang Trần mang theo vẻ hỏi thăm.- Trở lại Khổng Tước thánh sơn rồi nói sau.Giang Trần không nói gì, hắn chỉ nhìn bốn phía rồi nói:- Không biết tình hình của Cơ Tam công tử thế nào rồi?Vân Trung Minh Hoàng bên cạnh vội nói:- Biểu hiện của Cơ lão tam nhà ta rất ưu tú, thiếu một chút nữa là chinh phục được tấm Lưu Ly bia thứ chín. Chỉ chênh lệch một chút, đáng tiếc a. Hắn đi ra sớm hơn ngươi ba tháng. Hiện tại đã trở lại Bàn Long đại phiệt.