Giang Trần khoan thai cười nói:
- Diệp đạo hữu, cứ tiếp tục công kích đi. Kiếm ý của ngươi quả thực không tệ, có phong cách. Chân mỗ rất muốn thấy toàn bộ.Diệp Thiên Tác sững sờ, lập tức cười khổ nói:- Chân Đan Vương, kiếm ý của ta dường như không hề có tác dụng với Chân Đan Vương a. Xem ra tu vi ta cuối cùng vẫn không đủ, còn cách thiên tài chính thức một khoảng rất xa.Giang Trần lắc đầu nghiêm túc nói:- Cũng không phải, ta nhìn như nhẹ nhõm, nhưng mà muốn phá hai đạo kiếm ý của ngươi cũng không dễ dàng. Bất quá biểu hiện của ta nhẹ nhàng khiến cho ngươi cảm thấy ta nhẹ nhõm mà thôi.- Thật sao?Diệp Thiên Tác nghe vậy trong lòng vui vẻ.Giang Trần cũng không đành lòng đả kích thiên tài kiếm đạo như vậy, hắn gật gật đầu nói:- Đúng là như vậy, ta tin tưởng hai đạo kiếm ý kế tiếp của ngươi sẽ càng thêm lợi hại.Diệp Thiên Tác lập tức cảm thấy phấn chấn, nói:- Hai chiêu kế tiếp cũng không nhất định lợi hại hơn. Nhưng cũng là kiếm ý bất đồng. Chân Đan Vương, đã như vậy ta sẽ thoải mái thi triển một lần. Mặc kệ thắng thua, có thể giao thủ với thiên tài đỉnh cấp như Chân Đan Vương, trợ giúp đối với Diệp mỗ cũng đã vô cùng lớn rồi.Trong khi nói chuyện, Diệp Thiên tác lần nữa ngưng tụ kiếm ý.Đột nhiên bầu không khí ở trên lôi đài lần nữa biến đổi, sát ý, lúc này là sát ý chân chính.- Thu chi sát kiếm.Thu, chính là kiếm kỹ khắc nghiệt. Một năm bốn mùa, vận chuyển tới mùa thu, là thời tiết khắc nghiệt nhất. Là mùa khốc liệt nhất. Cho nên đây cũng là một đạo kiếm ý lãnh khốc.Kiếm ý thúc dục, bốn phía lập tức có ý cảnh hoa tàn hoa lụi, giống như vạn lá rơi xuống, giống như vạn vật ngủ đông, ở ẩn.Tất cả những vật còn sống đều bị chém chết.Thu chi sát kiếm, chém giết tất cả.Nếu như nói hai đạo kiếm ý phía trước, tất cả đều có ý cảnh mà nói, một nhu bên trong lại có sát, một liệt bên trong cũng có sát, như vậy một kiếm này hoàn toàn chỉ có một chữ, đơn giản mà thô bạo, đó là sát.Mỗi một đạo kiếm khí, mỗi một thứ đều phục vụ cho chữ này mà sinh ra.Cảm nhận sát ý nồng đậm quấn tới, Giang Trần cũng âm thầm rung động. Hắn đã từng gặp qua rất nhiều kiếm kỹ, từng gặp rất nhiều kiếm kỹ được gọi là giết chóc.Nhưng mà đại bộ phận kiếm kỹ giết chọc đều quá hoa lệ, quá màu mè, quá truy cầu loại hiệu quả xa hoa.Thế nhưng một kiếm này của Diệp Thiên Tác lại không có những thứ này.Chỉ có một truy cầu, đơn giản tới mức khiến cho mọi người quên đi nó là một kiếm chiêu.Càng là kiếm kỹ như vậy càng đáng sợ. Kiếm kỹ giết người chính thức tuyệt đối sẽ không hoa lệ, mang theo các loại ý cảnh vô dụng.Sát kiếm chính thức chỉ cần có một chữ là đủ, đó chính là giết.Phá hủy nhục thể, phá hủy tâm hồn, đem thân thể và linh hồn cùng với ý chí võ đạo của đối thủ chém giết tất cả.Một chiêu này của Diệp Thiên Tác đã chứng minh đầy đủ tinh hoa của sát kiếm.Cho dù là Giang Trần giờ phút này cũng không dám xem thường, Thần Ma kim thân thúc dục cực hạn, hai tay dang ra, nguyên từ chi khí cường đại lập tức tràn ngập lôi đài.Phanh phanh phanh.Tiếng va đập không ngớt chói tai cực kỳ vang vọng khiến cho màng nhĩ mọi người cực kỳ khó chịu.Mà kiếm ý của Diệp Thiên Tác dưới nguyên từ chi lực hoàn toàn thất bại, tán loạn khắp nơi.- Kiếm pháp rất tốt.Giang Trần tán thán, ngay cả Giang Trần cũng không thể dùng nguyên từ khí tràng cải biến kết cấu ở chung quanh, do đó mới làm cho công kích của đối phương thất bại.Cũng có thể nói trong lúc nhất thời Giang Trần cũng không tìm thấy thủ đoạn thích hợp phá giải.Trong Tứ Quý kiếm kỹ của Diệp Thiên Tác này thì Thu chi sát kiếm là lợi hại nhất. Thế nhưng hắn không ngờ vẫn không có cách nào công phá được đối thủ.Trong lúc nhất thời Diệp Thiên Tác thu kiếm mà đứng, cung kính hành lễ với Giang Trần.- Thực lực của Chân Đan Vương siêu quần, Diệp mỗ bội phục, một kiếm cuối cùng ta chưa lĩnh ngộ hoàn mỹ, thi triển ra cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Trận chiến này Diệp mỗ nhận thua.Giang Trần cũng kinh ngạc nói:- Một kiếm cuối cùng ta không có may mắn nhìn thấy sao?Diệp Thiên Tác thở dài:- Kiếm không có lĩnh ngộ hoàn mỹ, Diệp mỗ không dám thi triển. Ngày sau nếu như lĩnh ngộ một kiếm cuối cùng đạt tới đại thành, hy vọng có cơ hội thỉnh giáo Chân Đan Vương.Giang Trần buồn vô cớ, gật đầu nói:- Dùng thiên phú kiếm đạo của ngươi, đợi một đoạn thời gian nữa nhất định sẽ trở thành tông sư kiếm đạo. Tại sao lại là một tán tu?DIệp Thiên Tác nhẹ nhàng cười nói:- Không phải là không có tông môn nguyện ý thu nhận ta. Chỉ là tính tình ta trời sinh không thích ước thúc, ta truy cầu sự tự do, kiếm đạo, tuyệt đối không thể bị quy củ của tông môn ước thúc. Ta biết tông môn có thể cho ta rất nhiều tài nguyên. Có thể làm chỗ dựa cho ta. Nhưng mà những thứ này cũng không phải thứ ta muốn. Kiếm đạo của ta chỉ có thể xuất phát từ bản tâm mới có thể đạt tới mức tận cùng.Giang Trần nghe vậy bắt đầu kính nể, gật đầu nói:- Ngươi là một kiếm khách chân chính, hy vọng sau ba mươi năm đại danh ngươi có thể truyền khắp Thần Uyên đại lục.Diệp Thiên Tác cười ha hả, cực kỳ tiêu sái:- Vậy nhận lời chúc của Chân Đan Vương, sau này gặp lại.- Ngươi đi? Chẳng lẽ buông tha cơ hội phục sinh sau này?Giang Trần cười cười:- Chỉ cần ta tiến vào top ba mươi là ngươi có cơ hội phục sinh a.Quy tắc là quy tắc, chỉ cần bị thiên tài top ba mươi đánh bại là có cơ hội phục sinh. Mà thực lực Giang Trần muốn tranh đoạt top ba mươi hiển nhiên vấn đề không lớn.Diệp Thiên Tác cười nói:- Lần này ta tới đây chỉ vì muốn xác định kiếm kỹ của mình chứ không phải vì danh mà tới. Trên người Chân Đan Vương ta nhận được tất cả những gì ta muốn. Thiên Tài bảng gì đó đối với ta không có ý nghĩa gì. Cho dù có phục sinh cũng chỉ là vẽ vời cho thêm chuyện mà thôi.Kiếm khách chính thức tiêu sái không bị trói buộc, không chỉ là hư danh.Giang Trần như có điều suy nghĩ, hắn gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nói thêm nữa chính là vũ nhục với một kiếm khách.Bởi vì Giang Trần hiểu truy cầu của đối phương, cũng hiểu ý cảnh của đối phương.Diệp Thiên Tác này tuyệt đối là thiên tài, so với Phong Bào còn cường đại hơn nhiều, Phong Bào si mê kiếm đạo, nhưng mà chủ trương kiếm đạo cũng không xác định rõ được.Lúc trước Giang Trần chỉ điểm cho Phong Bào, Phong Bào có thể thản nhiên tiếp nhận.Mà Diệp Thiên Tác này Giang Trần phỏng đoán, cho dù hắn có chỉ điểm người này, người này chưa chắc đã tiếp nhận. Bởi vì Diệp Thiên Tác chỉ trung thành với chủ trương kiếm đạo của mình.Mấu chốt nhất chính là, Giang Trần cẩn thận nghĩ lại, cũng không cảm giác mình có thể chỉ điểm được đối phương cá igif.Bởi vì kiếm của đối phương đã là đạo của riêng mình, hắn có chỉ điểm cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân, đột nhiên làm loạn ý cảnh của đối phương.