Thế nhưng mà giờ phút này rốt cuộc hắn cũng nhận ra, đây là một thiên tài tiềm lực vô cùng, là một thiên tài mà dùng ánh mắt của hắn cũng không thể cân đo đong đếm được nông sâu.
Đây cũng là một thiên tài, đợi một thời gian nữa tuyệt đối có năng lực khiến cho Xích Đỉnh trung vực trả một cái giá nghiêm trọng.Không biết vì sao, trong đầu Xích Đỉnh hoàng đế giờ phút này hiện lên cảnh tượng diệt Vạn Tượng Đế quốc sáu trăm năm trước.Nếu như... Nếu như có một ngày Giang Trần ngóc đầu trở lại, lịch sử xảy ra với Vạn Tượng đế quốc năm đó liệu có trở thành tương lai của XÍch Đỉnh đế quốc hay không?Không được, tuyệt đối không thể để cho cảnh này xuất hiện.Tuy rằng Xích Đỉnh hoàng đế toàn lực phong tỏa tin tức, nhưng mà cơ hồ tất cả các tông trong Xích Đỉnh trung vực cơ hồ mỗi một ngày đều có người tới bái phỏng hắn, nghe ngóng tin tức từ hắn.Hiển nhiên tất cả các tông trong Xích Đỉnh trung vực cũng nghe được các loại tin đồn, bọn họ cũng muốn biết kết quả cuối cùng.Trong lúc nhất thời, cả Xích Đỉnh trung vực cảm thấy bàng hoàng trong lòng.Về phần ân oán của Giang Trần và nhị tông kia, trong đoạn thời gian này giống như được thêm mắm thêm muối, các loại tin đồn, tin tức trên đường căn bản không thể ngừng lại được, không ngừng truyền tới.Mà tất cả chuyện này cũng khiến cho trên đường đi Giang Trần và Hoàng Nhi đều vô cùng khó khăn.Một ngày nọ, trải qua một đoạn thời gian dài bôn ba, hai người rốt cuộc cách Lưu Ly vương thành ngày càng gần.Mở ra địa đồ, Lưu Ly vương thành nhiều lắm cũng chỉ còn lại lộ trình chừng nửa tháng.Chỉ là lộ trình chừng nửa tháng này không thể nghi ngờ chính là đoạn đường gian nan nhất. Có thể thuận lợi tiến vào Lưu Ly vương thành hay không thì phải xem vào đoạn đường cuối cùng này.Trên địa đồ, vị trí của Lưu Ly vương thành ở phía Bắc.Mà vị trí của Giang Trần và Hoàng Nhi thì ở phía nam của Lưu Ly vương thành, muốn tới Lưu Ly vương thành có ba con đường.Mà ba con đường này, bất luận một con đường nào đều phải trải qua một cái thành.Qua ba cái thành này là đi tới địa bàn của Lưu Ly vương thành, cách hạch tâm trong nội thành của Lưu Ly vương thành còn có mười ngày lộ trình.Thế nhưng mà ba thành thị này cũng không thuộc về Lưu Ly vương thành.Không thể nghi ngờ, ba thành thị này chính là đạo phòng tuyến cuối cùng mà thế lực nhị tông sẽ dùng để chặn đánh h ắn. Qua đạo phòng tuyến cuối cùng này chính là địa bàn của Lưu Ly vương thành. Ở địa bàn của Lưu Ly vương thành, bất kể là Bất Diệt Thiên Đô hay là Cửu Dương Thiên Tông cũng không dám tùy tiện dương oai.Nhìn ba thành thị trên lộ tuyến đi tới Lưu Ly vương thành, Giang Trần cau mày nói:- Ba thành thị này phải đi qua một. Vô luận là thành nào đều khó mà tránh được. Nếu ta là Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông, nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ ở ba thành thị này.Hoàng Nhi gật gật đầu:- Đoạn đường này yên tĩnh, ta đoán, bọn họ hẳn đều đem hy vọng gửi gắm vào ba cái thành này.Tuy rằng đây không phải là địa bàn của bất kỳ một tông nào trong nhị tông Cửu Dương Thiên Tông, Bất Diệt Thiên Đô, thế nhưng mà tông môn nhất phẩm tự nhiên có thể thuyết phục được thế lực bản thổ nhượng bộ.Diểm này là điểm không thể nghi ngờ.Nhìn tới nhìn lui trên địa đồ, cuối cùng Giang Trần vẫn không thu hoạch được gì, hắn tiện tay chỉ một điểm:- Đi con đường này đi, dù sao vô luận thế nào cũng phải vượt qua cửa ải cuối cùng này.Ngón tay Giang Trần chỉ vào một điểm gọi là Vạn Ấp thành.Tự nhiên Hoàng Nhi không có ý kiến, đoạn đường này nàng rất hưởng thụ cảm giác Giang Trần quyết định, hơn nữa trên đường đi, cũng đủ để chứng minh, mỗi một phán đoán của Giang Trần, mỗi một kế hoạch đều vô cùng hợp lý.Có một chút thời điểm, mặc dù có chút mạo hiểm, thậm chí còn có chút cấp tiến, thế nhưng cuối cùng cũng không phải là chuyện lớn.Xác định được con đường cần đi, Giang Trần cũng không có vội vã xuất phát.Đi đường trên trăm vạn dặm, trên đường đi Giang Trần thu hoạch rất lớn, các loại kiến thúc cũng khiến cho hắn nhận được rất nhiều cảm ngộ.Kiếp trước hắn đâu chỉ đọc trăm vạn cuốn sách? Nhưng thứ hắn tiếc nuối lớn nhất chính là không thể dùng thân phận như một tu sĩ võ đạo đi ngàn dặm đường.Tuy rằng kiếp trước hắn cũng đi khắp nơi, thế nhưng đều là cưỡi long phượng, bên người có vô số cường giả hô ứng, đó là đi dạo, chứ không phải là lịch lãm rèn luyện.Còn lần lịch lãm rèn luyện này lại là một lần thu hoạch trọng đại nhất từ kiếp trước tới kiếp này của Giang Trần.Những thu hoạch này không có biểu hiện rõ ràng. Cảm ngộ trên phương diện tu luyện võ đạo, cảm ngộ trên phương diện trận pháp, thậm chí còn cảm ngộ trên phương diện đan đạo.Phương diện trận pháp, đến từ truyền thừa Đan Tiêu cổ phái, nhất là bản Bách Trận ky yếu kia, khiến cho hắn đối với trận pháp của Đan Tiêu cổ phái càng hiểu sâu hơn.Trong đó hắn cũng từng thủ qua dùng Đan Tiêu trận kỳ bố trí một ít trận pháp của Đan Tiêu cổ phái, đương nhiên chỉ là nếm thử mà thôi.Loại bố trí trận pháp này so với thúc dục trận bàn mô phỏng trận pháp khác nhau.Trận pháp do trận bàn mô phỏng có thể tùy thời phát ra. Mà bố trí trận pháp thì cần phải khắc trận pháp, cần trận kỳ điều khiển, còn cần nhân tố ở các mặt khác.So ra mà nói, loại trận pháp được bố trí này so với mô phỏng còn hoàn thiện hơn, lực sát thương còn mạnh hơn nữa. Hơn nữa dưới sự thao túng của trận kỳ, biến số của trận pháp sẽ lớn hơn rất nhiều.Đây cũng là thứ mà bất luận trận pháp nào được trận bàn mô phỏng ra không thể bằng được.Mà thứ như trận bàn, cũng không phải ai cũng có tư cách để dùng. Chế tác một trận bàn phải trả một cái giá vô cùn gđắt đỏ. Cho dù là trận pháp đại sư đỉnh cấp của tông môn nhất phẩm, chỉ sợ cũng không có mấy người dùng trận bàn cao cấp nhất.Dù sao, chế tác một trận bàn cấp bậc nghịch thiên, bằng vào tiêu chuẩn của Thần Uyên đại lục hiện tại, cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.Cho dù có trận bàn cường đại, cơ hồ đều là bảo vật truyền thừa từ thời thượng cổ xuống.Phương diện võ đạo tự nhiên tiến bộ thần tốc, trong lúc mơ hồ đạt tới Thánh Cảnh tam trọng đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa tiến vào Thánh Cảnh tứ trọng, bước vào hàng ngũ Địa Thánh Cảnh.Mà Thiên Mục thần nhãn, càng tiến vào cảnh giới nhị thập thất trọng, cách tam thập tam trọng thiên đỉnh phong chỉ còn có lục trọng.Tiến bộ của Thuận Phong nhĩ và Thiên Mục thần đồng không sai biệt lắm là bao.Mà Bàn Thạch chi tâm cũng tiến vào nhị thập tứ trọng thiên.Thất khiếu thông linh cũng tiến vào cnarh giới nhị thập trọng, cách tam thập trọng đỉnh phong cũng không tính là quá xa.Kim Thiền chi dực tu luyện ra từ Kim Thiền, theo cảnh giới không ngừng đề thăng, chuyện này khiến cho Giang Trần trong chiến đấu nhận được rất nhiều ưu thế, cơ động hơn rất nhiều.Nhưng mà Kim Thiền chi dực này nếu nói tới tinh xảo thì tuyệt đối có thể tính là nhất lưu, thế nhưng nếu nói về phương diện tốc độ, Kim Thiền chi dực cũng không có tốc độ quá nhanh.