Độc Thủ Phật Tâm

Chương 15: Thiên Đài Ma Cơ tái chiến

Thiên Đài Ma Cơ đáp ngay :

- Chính phải! Huynh đệ yêu nàng lắm kia mà?

Từ Văn ngơ ngác hỏi lại :

- Đại thư! Đại thư có căm hận nàng không?

- Sao ta lại hận nàng, ta thương nàng thì có.

- Thương ư? Tại sao đại thư lại thương nàng?

- Vì nàng bị kẻ khác lừa gạt mà nàng không tự biết.

Câu này khiến cho lửa ghen trong lòng Từ Văn cháy lên bùng bùng. Cảm tình của con người thật là kỳ quặc. Chàng yêu Phương Tử Vi, vì nàng mà bỏ việc cầu hôn ở phủ Khai Phong, nhưng nàng lại không yêu chàng. Bây giờ chàng biết nàng là một phần tử trong bọn cừu gia, nhưng chàng không ngăn nổi được tính hờn ghen. Chính chàng cũng không tự hiểu tại sao mình lại mất hết tính cương cường ngày trước mà dứt khoát phế bỏ mối tình luyến ái đơn phương này.

Chàng tự hỏi :

- Phải chăng Thiên Đài Ma Cơ cố ý tỏ ra thái độ này để lấy thoái làm tiến? Nếu quả thế, thì tâm cơ nàng rất sâu xa.

Đối với Thạch Phật, Từ Văn chẳng thấy chút chi hứng thú. Đó là một điểm khác với mọi người.

Sau chàng lại hỏi :

- Đại thư có ỷ hỏi đến Thạch Phật đó không?

- Ta không nghĩ đến.

- Tiểu đệ cũng vậy.

- Bây giờ huynh đệ tính sao?

Từ Văn hỏi lại :

- Sao đại thư không đem việc này tố cáo cho hội Vệ Đạo, để bọn họ xử trí với nhau?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Ta không muốn giao thiệp với bọn người đó.

- Thế thì sao đại thư lại báo cho tiểu đệ?...

Thiên Đài Ma Cơ giận dỗi đáp :

- Huynh đệ! Ngươi đừng quanh co nữa. Ta biết trái tim ngươi để vào người Phương Tử Vi rồi.

Đột nhiên thanh âm nàng trở nên ai oán nói tiếp :

- Đối với ta, chính ra ngươi không muốn nhìn gì đến, hoặc vì ngươi cho ta là một người đàn bà kém đức, hoặc vì ghét ta tính tình phóng đãng. Ngươi có thân cận ta cũng chỉ là cái bề ngoài.

Từ Văn ngấm ngầm kinh hãi. Chàng ghê cho Thiên Đài Ma Cơ không phải là cô gái tầm thường. Chàng liền ngắt lời :

- Đại thư! Đại thư hiểu lầm rồi...

Thiên Đài Ma Cơ phất tay áo màu biếc ngắt lời :

- Huynh đệ! Ngươi đừng phủ nhận, mà cũng khỏi phải giải thích. Hãy nghe ta nói đây: Dù ta biết rõ như vậy, song ta vẫn theo ngươi đi một đường. Trước kia ta đã nói chúng ta đồng loại cùng trong tà môn. Nhưng đó chỉ là câu nói đùa, ngươi không phải tà môn. Ta đã hiểu thấu rồi, trong thiên hạ chỉ có mối tình nam nữ là không thể miễn cưỡng được. Ta không có hy vọng hão huyền mà chỉ cần ngươi thủy chung coi ta là một người bạn. Có thể ngươi tưởng ta mưu đồ chuyện gì, ta nói trắng cho ngươi hay là không có chi cả. Ta muốn thành toàn cho ngươi. Sở dĩ ta cho ngươi hay vụ bí mật này là hy vọng Phương Tử Vi nhân đó mà biến cải thái độ đối với ngươi.

Từ Văn cảm động sâu sa. Chàng tự thẹn mình đối với nàng có điều không được quang minh, gần như là đê hèn. Chàng tự trách mình đã coi nàng quá tầm thường như một cô gái lãng mạn trăng hoa.

Nhưng một ý nghĩ khác lập tức đánh đổ quan niệm này. Chàng cho là trong thiên hạ mười cô gái thí có đến chín đứa dạ hờn ghen. Giữa đôi trai gái, ngoài ái tình ra ít khi có bề hữu nghị. Sự thực tình hữu nghị giữa trai gái khó lòng giữ được lâu bền.

Nhất là cái danh hiệu Thiên Đài Ma Cơ càng khó tin nàng có bụng dạ như vậy.

Tuy Từ Văn nghĩ thế nhưng chàng cũng không bài bác. Chàng đối với nàng vẫn không có tình yêu. Cái quan niệm đầu tiên lọt vào đầu óc con người bao giờ cũng làm chủ tình thế, gây cho chàng một thành kiến khó lòng di dịch. Chàng không dám tin nàng là con người thuần nhất.

Tuy nhiên miệng chàng vẫn nói :

- Đại thư! Tiểu đệ cảm kích vô cùng!

Thiên Đài Ma Cơ hỏi lại :

- Huynh đệ nói vậy có phải là lời chí thành không?

Từ Văn nóng cả mặt mày khẽ đáp :

- Đúng thế!

- Được rồi! Bây giờ chúng ta đi thôi!

- Đi đâu?

- Chúng ta đi ngăn cản Lục Quân, không để gã đưa Phương Tử Vi vào bí thất của hội Tụ Bảo.

Từ Văn động tâm nghĩ thầm :

- Đúng thế thật! Nếu Phương Tử Vi bị đưa vào bí thất hội Tụ Bảo thì coi như người hỏng rồi. Bất luận lúc này mình đối với nàng bằng thái độ nào, cũng không thể để nàng lọt vào tay quân tiểu nhân Lục Quân được.

Chàng liền hỏi :

- Bây giờ còn kịp không?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Có thể kịp được! Chúng ta cứ nhắm về phía bí thất của hội Tụ Bảo mà rượt nhất định phải kịp.

Từ Văn vẫn ngần ngừ chưa quyết, chàng tự hỏi :

- Hành động này có ý nghĩa gì không?

Giả tỷ chàng được tin này nửa khắc trước, thì chàng rượt theo ngay không nghĩ ngợi gì. Từ lúc phụ thân cho hay nàng là cừu gia, nên chàng đã cải biến tư tưởng.

Chàng cứu Thượng Quan Hoành thì hắn là tên trùm tội lỗi. Bây giờ chàng lại đi cứu Phương Tử Vi thì nàng cũng là một phần tử trong cừu gia. Thế mới khó nghĩ. Nhưng trong tiềm thức dường như có một lực lượng thúc đẩy khiến chàng không thể kháng cự được.

Sau chàng uể oải gật đầu đáp :

- Nào chúng ta đi!

Hai người băng mình đi ngay đêm, hết sức chạy thật nhanh.

Hai người chạy chừng một trống canh, thì trời đã hé sáng. Tiếng gà xao xác trong thôn nổi lên từng hồi.

Đến lúc trời sáng tỏ, hai người tìm vào một cái quán để ăn uống. Thứ quán giữa đồng không mông quạnh này, từ lúc gà gáy đã có nhiều người đầu đội, vai mang vào nghỉ ngơi. Tuy trời còn sớm mà trong quán tiếng nói đã ồn ào. Hai người tìm vào một bàn trong góc nhà ngồi xuống. Hồi lâu mới thấy một tên tiểu nhị áo đầy dầu mỡ đến trước bàn khách. Gã đặt hai đôi đũa và đĩa chén xuống, rồi hỏi :

- Hai vị đến sớm nhỉ? Dùng cơm hay uống rượu.

Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Đài Ma Cơ rồi quay lại hỏi tiểu nhị :

- Có cháo không?

Tiểu nhị đáp :

- Có! Cháo bột và bánh bao...

Từ Văn nói :

- Tốt lắm! Ngoài cháo ra còn thứ gì ngon nữa lấy cho mấy món. Chúng ta ăn cả chào lẫn bánh bao.

- Xin hai vị chờ một chút, sắp được cả rồi.

Lúc ấy bỗng nghe trong đám khách hàng có tiếng nói ồm ồm :

- Một đôi vừa đi, lại đôi khác tới. Đôi nào trông cũng ngon lành khiến cho người ta chảy nước miếng, nhưng có điều đáng tiếc...

Nói tới đây họ dừng lại. Dĩ nhiên họ muốn nói về Từ Văn bị cụt một tay.

Thiên Đài Ma Cơ khẽ bảo Từ Văn :

- Huynh đệ đã nghe thấy chưa? Đối phương vừa đi khỏi. Chỉ trong vòng một giờ là ta đuổi kịp.

Hai người ăn qua loa cho xong rồi ra cửa lên đường. Hai người rượt thêm năm chục dặm nữa vẫn chưa thấy bóng gã thiếu niên áo trắng Lục Quân và thiếu nữ áo hồng Phương Tử Vi đâu cả.

Từ Văn nóng nảy hỏi :

- Chẳng lẽ mình đuổi quá đi rồi, hay là họ đi vào đường rẽ nào...

Thiên Đài Ma Cơ ngẩng đầu trông trời chiều nói :

- Lúc này bất quá mới vào khoảng giờ tỵ. Chúng ta hãy đuổi theo một lúc nữa rồi sẽ tính.

Hai người gia tăng cước lực chạy thật nhanh. Bây giờ đã gần tới giờ ngọ. Phía trước hiện ra một khu rừng rậm, vừa trúc vừa bách xen lẫn nhau. Trong rừng ẩn hiện một đoạn tường đỏ, dường như là một tòa ni am.

Từ Văn dừng bước hỏi :

- Chúng ta có vào coi không? Đối phương ở đây nghỉ chân cũng chưa biết chừng.

Vừa dứt lời, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp thấp thoáng cái đã mất hút.

Từ Văn không nói gì nữa, nhảy vọt vào rừng.

Trong rừng quả có một am viện rất xinh xắn. Trên cổng am treo chiếc biển vàng, đề ba chữ: Tống Tử am. Chàng chắc bên trong có Tống Tử nương nương. Chàng đi thẳng đến trước thềm, thì thấy một cô bé tay cầm phất trần xuất hiện. Cô giơ tay lên hỏi :

- Thí chủ đi đâu?

Từ Văn coi bộ tiểu ni cô khóe mắt đầy vẻ xuân tình, hai mắt ửng hồng ra chiều phóng đãng, không phải là hạng người tâm niệm thanh tu. Chàng liền buông thõng hai tiếng :

- Tìm người!

Tiểu ni cô lộ vẻ kinh ngạc hỏi :

- Thí chủ kiếm ai?

Từ Văn đáp :

- Một trai một gái.

- A di đà Phật! Am điền là chốn thanh tu làm gì có trai gái ở đâu đến? Phải chăng thí chủ...

Từ Văn ngắt lời :

- Tại hạ muốn vào am điều tra...

Tiểu ni cô chận lời :

- Thí chủ! Trong am cấm chỉ đàn ông bước chân vào.

Bóng người thấp thoáng, Thiên Đài Ma Cơ tiến lại cười nói :

- Chắc bản nhân thì vào được!

Nàng chưa dứt lời, đã khoa chân muốn bước vào...

Tiểu ni cô cầm ngang cây phất trần chắn lại nói :

- Cả vị nữ thí chủ này nữa! Xin biết tự trọng mới được.

Thiên Đài Ma Cơ xẵng giọng :

- Cửa phật là nơi tiếp thụ hương hoa thập phương, sao tiểu sư phụ lại ngăn trở bản nhân?

Tiểu ni cô đáp :

- Thí chủ lầm rồi! Bổn am không nhận của bố thí.

- Bỏ lệ đó đi!

Thiên Đài Ma Cơ vừa dứt lời, lại toan sấn vào.

Tiểu ni cô biến sắc, lớn tiếng hỏi :

- Thí chủ muốn cậy mạnh chăng?

Thiên Đài Ma Cơ không thèm để ý, nàng nói :

- Muốn sao cũng được.

Miệng nói chân vẫn bước đều. Người nàng xông thẳng vào cây phất trần.

Tiểu ni cô rung cổ tay một cái. Cây phất trần bằng đuôi ngựa biến thành một nắm cương châm, nhằm bổ vào mặt Thiên Đài Ma Cơ. Chiêu thức đã lợi hại, lại mau lẹ vô cùng.

Thiên Đài Ma Cơ vung chưởng lên hỏi :

- Tiểu sư phụ làm như vậy há chẳng mất thể thống người xuất gia ư?

Phát chưởng của nàng đánh ra khiến cho tiểu ni cô không đứng vững, loạng choạng người đi. Thiên Đài Ma Cơ liền vọt vào.

Tiểu ni cô trợn mắt lên nhìn sau lưng nàng và vẫn đứng yên trong cổng am.

Trong am có tiếng quát mắng, tiếp đến tiếng rú vang lên.

Từ Văn cất bước sấn vào...

Ni cô quát lên :

- Thí chủ hãy dừng bước!

- Muốn chết hay sao?

Tiểu ni cô thấy cặp mắt Từ Văn lộ đầy sát khí, bất giác lùi lại một bước.

Từ Văn nhảy vọt tiến vào. Chàng thấy một thiếu nữ áo xanh nằm lăn dưới đất. Còn Thiên Đài Ma Cơ thì bị một vị lão ni trạc tuổi bảy mươi cùng bốn tên tiểu ni bao vây.

Hai bên đứng đối lập chứ chưa động thủ.

Từ Văn vừa dừng chân, thì tiểu ni cô đã tiến đến phía sau. Cây phất trần phát ra kình phong veo véo, nhằm đánh vào sau gáy chàng.

Từ Văn né tránh rồi quay lại quát lên :

- Tại hạ cảnh cáo ni cô một lần nữa. Nếu còn hung hăng ắt là phải chết!

Năm vị ni cô vừa già vừa trẻ đứng trong trường đều đảo mắt nhìn ra.

Tiểu ni cô ngoài này vờ như không nghe tiếng.

Sểnh một đòn, cô lại tiến vào vung chưởng bên trái ra đánh nhanh như điện chớp.

Từ Văn mặt lạnh như tiền. Chàng không nói nữa mà cũng không nhúc nhích. Chàng chờ cho ni cô đến gần liền phóng chưởng đánh ra.

- Úi chao!

Tiểu ni cô rú lên một tiếng rồi ngã quay xuống đất lăn đi hai vòng, đoạn nằm yên không nhúc nhích.

Năm vị ni cô ở trong hiện trường cả kinh thất sắc. Vị lão ni cô mặt lộ sát khí run lên hỏi :

- Thí chủ cho biết danh hiệu.

Từ Văn đáp :

- Tại hạ là Địa Ngục thư sinh.

Bốn chữ Địa Ngục thư sinh vừa thốt ra, lão ni cô lộ vẻ kinh hãi. Còn bốn tên tiểu ni cô đều sợ hết hồn tránh sang hai bên.

Thiên Đài Ma Cơ vọt người đi, tiến vào Phật đường.

- Ngăn y lại!

Lão ni vừa quát lên, thì bốn tên tiểu ni cô vọt ra chặn đường.

Thiên Đài Ma Cơ vẫn không ngoảnh đầu nhìn lại, phóng song chưởng ra hai bên.

Bốn tên tiểu ni rú lên một tiếng, chúng đều bị hất lùi lại.

Thiên Đài Ma Cơ bóng người thấp thoáng rồi mất hút vào trong cửa nghách. Bốn tên tiểu ni tức giận quát lên một tiếng, nhảy xổ tới.

Lão ni trỏ vào mặt Từ Văn quát hỏi :

- Địa Ngục thư sinh! Ngươi định làm gì?

- Tại hạ kiếm người.

- Thí chủ kiếm ai?

- Gã tiểu tử họ Lục.

- Ngươi khinh người quá lắm! Dám sấn vào giết người...

Từ Văn trỏ vào thi thể thiếu nữ áo xanh nằm dưới đất, cất tiếng lạnh lùng hỏi :

- Thiếu nữ tục gia này là ai?

Lão ni trợn mắt lên đáp :

- Bất luận y là ai thì ngươi và con tiện nhân kia cũng phải thường mạng.

- Tại hạ xin hỏi lão ni một lần nữa: Gã tiểu tữ họ Lục và thiếu nữ áo hồng có vào am này không?

Lão ni không trả lời, mụ quát lên :

- Địa Ngục thư sinh! Cửa Phật là chốn thanh tu, há để ngươi đến đây ô nhục?...

Mụ xúc động quá, người run lên bần bật.

Từ Văn cũng cảm thấy hành động của mình có điều lỗ mãng. Tuy bọn nữ nhi này không phải là người xuất gia biết giữ thanh qui, nhưng mình dùng bạo lực bức bách tra hỏi Lục Quân thì cũng hơi quá. Có thể đối phương không hiểu Lục Quân là ai, mà chàng đã đánh chết một người, nên trong lòng hối hận.

Sau viện lại vọng lên hai tiếng rú thê thảm. Chắc bốn tên thiếu ni đã bị hại về tay Thiên Đài Ma Cơ rồi.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ, thì lão ni đã giơ hai chưởng lên.

Từ Văn toan phản kích, bỗng thấy phát chưởng của đối phương không có kình lực xô ra, mà có mùi hương quái dị xông vào mũi. Bất giác chàng cười khanh khách nói :

- Người xuất gia mà cũng dùng chất độc ư? Đáng tiếc là mụ đã tìm lầm đối tượng.

Lão ni vẻ mặt kinh hãi, run lên hỏi :

- Ngươi không sợ độc ư?

Từ Văn cười khanh khách đáp :

- Nói về dùng độc, thì mụ chỉ là hạng múa rìu qua mắt thợ.

Lão ni lùi lại một bước dài. Tay phải từ từ giơ lên. Lúc mụ đưa tay lên tới ngang đầu, thì từ cổ tay trở ra đã biến thành sắc tím đen, phối hợp với bộ mắt ghê gớm của mụ trông mà phát khiếp.

Từ Văn lạnh lùng nói :

- Hắc sát thủ! Đạo hạnh của mụ mới được năm thành.

- Nạp mạng đi!

Tiếng quát chói tai vừa dứt. Bàn tay tím đen của mụ chụp xuống Từ Văn nhanh như cắt, chiêu thức kỳ bí và độc địa vô cùng. Xem chừng thủ pháp của lão ni không phải hạng tầm thường.

Từ Văn coi chiêu thức của đối phương không vào đâu.

Những ngón tay tím đen của lão ni chụp xuống Từ Văn. Đầu ngón tay xuyên qua áo vào trong. Từ Văn vẫn thản nhiên nói :

- Thực ra tại hạ không muốn giết tôn giá.

Lão ni hắng giọng một tiếng, rồi đột nhiên vung chưởng bên trái ra chém tới.

Cử động này của lão ni dường như ra ngoài sự tiên liệu của Từ Văn, nhưng chàng phản ứng thần tốc, đón đỡ thì không kịp, song hạ sát thủ lại có thừa.

Binh...

Tiếp theo là một tiếng rú khủng khiếp. Từ Văn miệng hộc máu tươi, chàng bị hất ra ngoài một trượng.

Đồng thời, lão ni cũng phải lùi lại liền mấy bước. Tay mụ run lên trỏ vào mặt Từ Văn giữa lúc chàng vừa đứng lên. Mụ ra chiều khủng khiếp la lên :

- Ngươi... ngươi...

Bóng người thấp thoáng vượt tường mà đi.

Từ Văn ngạc nhiên. Đây là lần thứ hai chàng hạ sát thủ không công hiệu. Lần thứ nhất chàng đánh vào người thần bí đoạt vòng tay ngọc. Từ ngày ra đời tới nay, mới có hai lần này. Còn ngoài ra, ai đã trúng phải là chết liền.

Từ Văn đứng ngẩn người ra một lúc. Chàng sực nhớ đã lâu không nghe tiếng Thiên Đài Ma Cơ. Thật là một điều quái dị. Chẳng lẽ nàng đã gặp chuyện bất trắc rồi...

Từ Văn nghĩ tới đây, chàng liền chạy vào hậu viện. Giữa đám hoa cỏ xanh tươi, lộ ra ba gian nhà tịnh xá, trước tịnh xá bày ra bốn xác chết tiểu ni. Bốn bề im lặng như tờ.

Từ Văn băng mình chạy vào đến dãy hành lang trước tịnh xá, chàng dòm qua cửa sổ thì thấy màn là nệm gấm thoang thoảng mùi hương, chẳng có vẻ chi là chỗ xuất gia. Cửa phật là nơi thanh tịnh mà đây là nơi sặc mùi trần tục.

Gian giữa sảnh đường, cách bố trí rất tinh vi chẳng khác nhà sang trọng ngoài đời.

Phía trong còn một phòng ngủ nữa, cách bài trí cũng tương tự. Cả ba gian đều trống rỗng không một bóng người.

Từ Văn nhăn tít cặp lông mày, không biết làm thế nào. Chàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ Thiên Đài Ma Cơ không cáo từ đã bỏ đi?

Bản lãnh và cơ trí nàng như vậy thì đối phương khó lòng hại nàng được. Nhưng hiện nàng ở đâu?

Chàng còn đang kinh nghi bỗng nhìn thấy trong sảnh đường treo trên vách một bức vẽ tượng Phật Quan Âm. Chàng từ từ cầm bức hình đưa sang một bên, thì lộ ra một cái cửa ngầm vừa một người đi lọt.

Từ Văn trong lòng hồi hộp. Chàng thủ thế chờ đợi.

Một bóng người từ trong cửa ngầm xuất hiện, nàng chính là Thiên Đài Ma Cơ.

Từ Văn kinh ngạc hỏi :

- Vụ này là thế nào đây?

Thiên Đài Ma Cơ thoăn thoắt đi ra trở về phía sau nói :

- Dưới đất còn có một tòa nhà đường hoàng lắm, chẳng kém chi phủ đệ Vương công.

Từ Văn hỏi :

- Đại thư có phát hiện ra được điều gì chăng?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Trong đó là Phân đà của hội Tụ Bảo.

Từ Văn sửng sốt hỏi :

- Sao? Phân đà của hội Tụ Bảo ư?

Thiên Đài Ma Cơ nói :

- Huynh đệ! Huynh đệ cứ tiến vào mà xem.

Từ Văn hỏi :

- Tình trạng trong đó ra sao?

Thiên Đài Ma Cơ nở một nụ cười thần bí đáp :

- Ngươi cứ vào coi sẽ rõ.

Từ Văn lại hỏi :

- Đây đã là một Phân đà của hội Tụ Bảo, vậy gã tiểu tử họ Lục tất vào đây mới phải?

Thiên Đài Ma Cơ ngắt lời :

- Gã đã vào rồi, song lại đi ngay.

- Đi rồi ư?

- Đúng thế!

Từ Văn lại hỏi :

- Còn Phương Tử Vi đâu?

Thiên Đài Ma Cơ đáp :

- Huynh đệ cứ vào coi sẽ rõ.

Từ Văn không hiểu Thiên Đài Ma Cơ thôi thúc mình vào trong bí thất là có ý gì?

Nhưng chàng nổi tính hiếu kỳ đưa mắt nhìn cô gái đầy vẻ kiều mỵ một cái rồi cất bước tiến vào nhà bí thất.

Chàng xuyên qua cửa ngách rồi thấy nàng bực đá khá dài. Đi hết bực đá thì trước mặt hiện ra một đường hầm đá trắng rộng rãi phẳng phiu.

Đường hầm này chì dài chừng mười trượng. Tận đầu đường hầm là ba gian thạch thất bày thành đường cánh cung như một tòa viện có ba phòng. Khu giữa là một cái sân nhỏ. Gian nhà trước mặt, ngoài cửa treo bức rèm châu. Còn hai gian kia thì cửa phòng đóng kín.

Từ Văn ngần ngừ một chút rồi cất bước tiến vào gian giữa có rèm châu buông rũ xuống.

Chàng nghĩ thầm :

- Thiên Đài Ma Cơ đã bảo mình vào đây điều tra thì tất trong này có điều chi khác lạ.

Từ Văn mở bức rèm châu lên. Một mùi thơm mát xông vào mũi chàng. Cảnh trần thiết trong nhà cực kỳ xa xỉ. Những hạt châu chiếu ra ánh sáng ngũ sắc. Bàn ghế toàn tay thợ khéo chế tạo. Trên bàn bày toàn đồ cổ ngoạn quí giá.

Mé trong kê một cái giường lớn bằng gỗ từ đàn, điêu khắc rất tinh vi.

Trướng gấm buông rũ. Đúng là tình trạng một khuê phòng của nhà đại phú.

Ni am mà có nhà bí thất như thế này thì những câu chuyện bỉ ổi khác không cần hỏi cũng biết.