Edit: Tina Kathy

Beta: Nhược Vy

Tần Dục chú ý tới Hà Diệp Đồng, mà Hà Diệp Đồng rất nhanh cũng chú ý tới Tần Dục.

Hắn ngồi xe lăn, bên người còn có rất nhiều người vây quanh... Hà Diệp Đồng lập tức phản ứng lại, bản thân chắc chắn là đã gặp được Đoan Vương.

Lòng Hà Diệp Đồng tràn đầy cảm kích đối với Đoan Vương. Nếu không nhờ Đoan Vương, hắn ở Kinh thành sợ là cơm còn không có mà ăn chứ đừng nói đến chuyện đọc sách, nhưng hiện tại, Đoan Vương thành lập Vạn Thư Lâu, hắn không chỉ có chỗ yên thân mà còn có nơi để đọc sách!

Chỉ là... Hắn không nhịn được mà làm việc không đàng hoàng.

Hắn tới Kinh thành là để đi thi, nhưng sau khi vào Vạn Thư lâu, hắn lại không đi xem những thư tịch có liên quan đến khoa khảo mà lại rất hứng thú với một số thứ tạp thư trong đó.

Thứ hắn có hứng thú nhất chính là binh thư, đặc biệt là những án lệ[1] được ghi lại trong đó.

[1]Án lệ là Bản án đã tuyên hoặc một sự giải thích, áp dụng pháp luật, được coi như tiền lệ, làm cơ sở để các người tuyên án sau đó có thể áp dụng trong các trường hợp tương tự.

Trước kia ở Tây Bắc, để nuôi sống chính mình, hắn đã vào quân đội sửa sang và soạn công văn. Kết quả, cũng không biết có phải ở quân doanh quá lâu rồi hay không, hắn lại là thích hoàn cảnh nơi đó.

Hắn đã sớm cảm giác được quân đội Tây Bắc có gì đó thiếu sót, hiện tại nhìn binh thư thì chợt hiểu ra, đáng tiếc giờ hắn không thể quay về Tây Bắc…

Tuy nhiên, hắn vẫn muốn nỗ lực đọc sách, đề tên lên bảng vàng. Nguyện vọng lớn nhất của Hà Diệp Đồng chính là có thể thi đỗ tiến sĩ, sau đó đi Tây Bắc làm quan phụ mẫu.

Xét thấy rất nhiều quan viên đều không muốn đi Tây Bắc làm quan, hắn lại là tiến sĩ, chắc cũng có thể đi Tây Bắc làm Huyện lệnh!

Đương nhiên, xem tình huống trước mắt, hơn phân nửa là hắn thi không đậu. 

Nhìn thấy xung quanh có người hành lễ với Tần Dục, Hà Diệp Đồng bắt chước dáng vẻ của bọn hắn, cũng hướng Tần Dục hành lễ.

Tần Dục gật đầu với Hà Diệp Đồng rồi nói với Thọ Hỉ: “Gọi hắn tới đây.”

Thọ Hỉ làm việc rất nhanh, thoáng chốc đã kêu Hà Diệp Đồng lại.

“Thảo dân tham kiến Đoan Vương điện hạ.” Mấy ngày nay, Hà Diệp Đồng đã học được một ít tiếng phổ thông, đặc biệt là những câu dùng được khi hành lễ. Tuy chỉ là bắt chước nhưng câu chữ lại rất rõ ràng.

“Ngươi là người Tây Bắc?” Tần Dục hỏi.

“Sao điện hạ lại biết?” Hà Diệp Đồng buột miệng thốt lên.

“Ta có nghe người khác nhắc đến.” Tần Dục nói.

Thật ra, Tần Dục chưa từng nghe người khác nhắc đến Hà Diệp Đồng. Dù sao Hà Diệp Đồng cũng không có chỗ nào xuất sắc. Về chuyện này, Thọ Hỉ rất rõ ràng.

Thọ Hỉ kinh sợ liếc mắt nhìn Tần Dục, lại càng thêm sùng bái chủ tử của mình. Chủ tử của hắn quả nhiên là một vị thần tiên biết trước 500 năm!

Lục Di Ninh cau mày, liếc mắt nhìn Hà Diệp Đồng một cái, phát hiện người này không đẹp, cũng không có ác ý với Tần Dục nên không để trong lòng, đến nỗi dù Tần Dục chưa bao giờ gặp người này nhưng lại biết rất nhiều chuyện của hắn, nàng cũng không nghĩ nhiều.

Hà Diệp Đồng đang suy đoán ai nhắc tới mình thì chợt nghe Đoan Vương trước mặt hỏi đến hoàn cảnh ở Tây Bắc, hắn lập tức mừng rỡ trả lời, giọng nói ẩn chứa một niềm yêu mến thuần khiết với Tây Bắc

Tần Dục cùng hắn hàn huyên tán gẫu thì biết hắn thật sự là tướng lĩnh Tây Bắc sau này.

Tần Dục có ấn tượng không tồi với Hà Diệp Đồng nên cố gắng nhắc nhở vài câu, nhưng theo sự cân nhắc của hắn, người này sợ là không thể thi đỗ tiến sĩ.

Hà Diệp Đồng... rõ ràng là không nghiên cứu thấu triệt các loại thư tịch khoa khảo, nhưng lại tựa hồ như rất có hứng thú với chuyện đánh giặc.

Phát hiện Hà Diệp Đồng là một niềm vui ngoài ý muốn. Sau khi Tần Dục tán gẫu cùng hắn thì để vài thủ hạ ở lại Vạn Thư Lâu thu xếp tư liệu của những cử nhân ở Vạn Thư lâu, định xem lại tất cả một lần.

Mà cùng lúc đó, trong hoàng cung, Vĩnh Thành Đế nhìn tờ giấy được căng ra trước mặt mình, hai đầu mày gắt gao nhíu lại.

Thái Bình đạo nhân kia tiên đoán được một chuyện, chỉ là tiên đoán này đã quá muộn màng, cho dù hiện tại phái người ra roi thúc ngựa đi Tây Bắc cũng không kịp nữa rồi!

Vĩnh Thành Đế tuy thích hưởng thụ, làm việc chỉ cần bản thân vui vẻ nhưng cũng không muốn Đại Tần bị ngoại tộc xâm lấn.

“Chư vị ái khanh cảm thấy việc này phải làm như thế nào?” Vĩnh Thành Đế dò hỏi những đại thần trước mặt mình.

Một đám nội các đại thần lấy Tô thủ phủ làm đầu cũng không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể nói phái khâm sai đến Tây Bắc xem xét, còn có... quân lương đã khất một thời gian cũng nên đưa đi.

Nhắc tới quân lương, Vĩnh Thành Đế liền đau lòng, tức khắc không nghĩ tới chuyện này nữa.

Dựa theo lời của Thái Bình đạo nhân, người Nhung tuy rằng sẽ đốt giết cướp bóc một phen nhưng sẽ không xuôi theo phía Nam tấn công Kinh thành... Nếu bọn họ sẽ không đánh xuống Kinh thành thì không cần quá mức lo lắng.

Vĩnh Thành Đế phất tay, để cho những đại thần đó đi xử lí việc của mình rồi đến chỗ Thanh Vân đạo trưởng.

Gần đây ông vẫn luôn ăn đan dược do Thanh Vân đạo trưởng luyện ra, cảm thấy bản thân khỏe lên rất nhiều nên càng thêm si mê việc luyện đan.

Cùng lúc đó, bởi vì gần đây Tần Diệu liên tiếp làm ra vài chuyện khiến ông nhìn với con mắt khác, cực kỳ vừa lòng nên cũng càng ngày càng coi trọng Tần Diệu.

Vĩnh Thành Đế nghĩ rằng, nếu bản thân có thể tìm được cách trường sinh bất lão, tương lai có thể khác người phàm. Vậy thì phải tìm được người kế vị trước đã, ông chỉ cần làm một Thái Thượng Hoàng ung dung tự tại là được rồi.

Tần Dục không còn khả năng đăng cơ, Tần Nhạc thì căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của ông, mấy người nhỏ hơn nữa thì cũng không có bản lĩnh gì... Nghĩ tới nghĩ lui, không phải Tần Diệu là người thích hợp nhất sao?

Hơn nữa Thanh Vân đạo trưởng cũng nói, long khí trên người Tần Diệu tuy rằng không được như ông nhưng cũng hơn các hoàng tử khác rất nhiều.

Kể từ đó, Vĩnh Thành Đế nhìn Tần Diệu bằng con mắt khác. Hiện giờ Tần Diệu lúc nào cũng có vẻ xuân phong đắc ý.

Thanh Vân đạo trưởng là người nhà mẹ đẻ của Tiêu Quý Phi, bởi vì cái này, Tần Diệu cũng không có ấn tượng tốt với Thái Bình đạo nhân - người ngăn cản Thanh Vân đạo trưởng. Do đó, trong lúc cùng Vĩnh Thành Đế luyện đan, hắn lên án Thái Bình đạo nhân: “Phụ hoàng, Thái Bình đạo nhân này đã có bản lĩnh như vậy, vì sao không sớm báo cho phụ hoàng việc này? Hiện giờ chúng ta biết thì đã quá muộn, chỉ khổ cho bá tánh biên quan.”

“Thần tiên cũng có lúc bất lực.” Vĩnh Thành Đế nói. Sự kính trọng của ông đối với Thái Bình đạo nhân không ít hơn với Thanh Vân đạo trưởng, thậm chí, ông vẫn luôn phái người tìm kiếm Thái Bình đạo nhân, muốn Thái Bình đạo nhân tiên đoán cho mình.

Bởi vậy, ông không vui khi Tần Diệu nói xấu Thái Bình đạo nhân, lúc này bất mãn trừng mắt nhìn Tần Diệu một cái.

Tần Diệu không dám nói lung tung trước mặt Vĩnh Thành đế nữa, tuy nhiên rất nhanh sau đó đã sai người đem ý tứ của mình truyền ra. Mà cùng lúc này, Thái Bình đạo nhân cũng tiên đoán lần nữa.

Nếu biên quan xảy ra thảm kịch như lời của Thái Bình đạo nhân thì chắc chắn rất nhiều người sẽ bất mãn với Thái Bình đạo nhân... Còn nếu không xảy ra, chuyện này liền biến thành Thái Bình đạo nhân mua danh chuộc tiếng chứ thực tế là không có bản lĩnh gì.

Thực ra Tần Diệu không có ý đối phó với Thái Bình đạo nhân, nhưng lại có tâm tư muốn làm người đó ngột ngạt.

Tần Dục cười cười, âm thầm giúp Tần Diệu, làm càng nhiều người biết đến sự tồn tại của “Thái Bình đạo nhân”.

Mà lúc này, ở Tây Bắc, Lý Sùng An mang theo một vạn thủ hạ tránh trên đỉnh một ngọn núi.

Đã đến giờ ăn nhưng vì để người khác không phát hiện, bọn họ không nhóm lửa nấu cơm, mọi người chỉ có thể gặm bánh bao cứng như băng, uống nước lạnh.

Chuyện này nếu đặt trong tình hình thời tiết nóng như thì không nói làm gì, nhưng hiện tại Tây Bắc... Mấy ngày nay, gió Tây Bắc luôn thổi tới. Hiện giờ, trời lạnh đến mức nước cũng đóng thành băng.

Cho nên, cái bọn họ uống nào phải là nước lạnh? Căn bản chính là nước đá!

“Tướng quân, người cảm thấy chuyện Thái Bình đạo nhân kia nói là thật sao?” Phó tướng của Lý Sùng An móc một túi nước từ trong ngực ra, uống một ngụm rồi dò hỏi Lý Sùng An.

Một tháng trước, sau khi tướng quân bọn họ nhận được vài thứ đề tên “Thái Bình đạo nhân” thì liên tục phải nhận áp lực cực lớn.

Tướng quân bọn họ không phải chủ tướng Tây Bắc, chủ tướng bên kia không tin lời tiên đoán của Thái Bình đạo nhân nên tướng quân của họ đã phải mạo hiểm cực lớn để tổ chức lần hành động này.

Mấy ngày trước, bọn họ bí mật tới nơi này, ở chỗ này đào hố đặt bẫy chờ người Nhung đến. Ngoài ra còn cho người canh giữ ở các nơi khác.

Nghe nói lần này, binh lính người Nhung sẽ chia ra thành năm đường đánh xuống phía Nam, bọn họ liền thiết hạ mai phục ở bảy nơi.

Về phần vì sao phải mai phục tới bảy nơi... lời tiên đoán kia cũng không quá tỉ mỉ, sau khi bọn họ nghiên cứu những con đường mà người Nhung có thể đi liền chuẩn bị nhiều hơn hai điểm mai phục.

“Ta không biết.” Lý Sùng An nói. Hắn cũng không biết lời của Thái Bình đạo nhân kia nói rốt cuộc là thật hay giả, nhưng hắn biết hắn không muốn để bá tánh biên quan bị người Nhung cướp bóc tàn sát.

Do uống nước lạnh, ăn cơm cũng là cơm đã nguội lạnh nên binh lính ở trên núi cũng lạnh hơn, người phía dưới không biết chuyện của Thái Bình đạo nhân nên không khỏi bực tức, cảm thấy Lý Sùng An đang dày vò bọn họ.

Lý Sùng An cũng biết chuyện này nên có chút sốt ruột.

Nếu những người Nhung đó không tới, chỉ sợ thủ hạ của hắn sẽ làm loạn lên.

Khi Lý Sùng An đang lo lắng, người do thám đã trở lại: “Tướng quân! Người Nhung đang di chuyển đến đây!”

Người Nhung tới? Lý Sùng An đột nhiên đứng lên, vừa mừng vừa sợ, càng phẫn nộ: “Truyền lệnh xuống, mọi người đề phòng! Chúng ta nhất định phải ngăn cản những người Nhung đó!”

Mệnh lệnh theo cấp bậc mà truyền xuống, rất nhiều binh lính không biết rốt cuộc chuyện này là thế nào nhưng tốt xấu gì cũng tăng cường sự đề phòng lên, không bao lâu sau, bọn họ liền biết vì sao lại phải ở đây hứng gió lạnh ăn cơm nguội.

Người Nhung đến! Người Nhung thật sự đến đây!

Quân đội người Nhung gào thét tiến công, sau khi chỉnh lại đội ngũ, tất cả đều đi đến dưới chân núi thì đội ngũ đằng trước đột nhiên rơi vào bẫy.

Cùng lúc đó, có cự thạch từ trên núi lăn xuống, trực tiếp đè chết những người này.

Đội hình của người Nhung tức khắc liền loạn cả lên, Lý Sùng An thấy thế, lập tức hô một tiếng: “Tấn công!”

Quân đội Đại Tần nhanh chóng chạy từ trên núi xuống.

Thật ra bọn họ đều rất sợ người Nhung, nhưng hiện giờ, đội ngũ của người Nhung đang rối loạn, tướng quân của bọn họ còn mưu kế thần tình, cho mai phục sẵn ở đây, bọn họ cũng không còn sợ như ban đầu nữa.

Mà chuyện như vậy không chỉ phát sinh ở một nơi.

Triều đình phái người, ra roi thúc ngựa đến Tây Bắc, muốn biết tình huống của Tây Bắc thì tin chiến thắng ở Tây Bắc đã truyền tới Kinh thành.