Câu nói của Vô Cực Tinh Quân thực đã làm cho Thích Đinh Nhạn hết sức kinh hãi.

Trong mười môn nhân hiện nay đã đến đủ mặt chín người. Nếu có một người vắng mặt, thì chẳng những không thể cử hành lễ ban cờ xây dựng môn phái, mà trong việc đối phó với Ngân Diện hội cũng đã gặp nhiều khó khăn.

Vô Cực Tinh Quân nói :

- Bẫm Môn chủ, đệ tử xin cho duyệt lại số quân cờ bằng hồng ngọc, xem còn thiếu quân gì.

Thương Hải Khách đáp :

- Còn thiếu ba quân Xa Pháo Mã!

- Như thế là đúng rồi, số quân cờ ấy ở trong tay của Bắc Cực Hồ Tiên!

Thích Đinh Nhạn không khỏi kinh hãi, nói :

- Bắc Cực Hồ Tiên là ai?

- Cô gái ấy trước đây ba mươi năm, tên tuổi vang lừng trong thiên hạ. Diện mạo của cô ta xinh đẹp không kém Tây Thi. Hơn nữa, nghe đâu trong người của cô ta lúc nào cũng thoảng một mùi thơm kỳ diệu, khiến ai ngửi đến cũng phải ngây ngất. Vô số đàn ông đã bị tán mạng trên giường của cô ta. Bởi thế, cô ta mới có tên là Hồ Tiên.

- Tại sao ông biết cô ấy không đến.

- Trước kia Hồng Kỳ soái chủ có nói với tôi, là từ nay về sau Hồ Tiên sẽ không còn tác hại nữa. Sau đó, tôi dọ biết Bắc Cực Hồ Tiên cũng được trao giữ những quân cờ bằng hồng ngọc. Năm năm trước đây, Bắc Cực Hồ Tiên đã vào làm môn hạ của Đảo chủ Đào Hoa Đảo ở Nam Hải. Vì thế, đệ tử mới dám đoán là cô ấy sẽ không đến.

Thích Đinh Nhạn cau đôi mày. Chàng không ngờ giữa lúc hết sức nguy cấp này mà có một môn nhân lại vắng mặt.

Tình trạng ấy cũng đã khiến bao nhiêu đệ tử Hồng Kỳ môn đang hiện diện đều băng khoăn lo nghĩ. Đoạn Hồn Diêm Quân cất giọng như đồng la bể nói :

- Trước kia Hồng Kỳ soái chủ có nói là nếu môn nhân phản lại môn phái, tất phải bắt sống trở về để chịu trừng trị theo môn pháp...

Thích Đinh Nhạn lạnh lùng nói :

- Ta có thể bắt sống Bắc Cực Hồ Tiên trở về!

Thất Hải Thần Long nói :

- Môn nhân không đến đủ mặt, thì lễ thành lập môn phái và phong thần sẽ không tiến hành được!

- Đúng thế!

Thích Đinh Nhạn hạ giọng nói tiếp :

- Các vị môn nhân, Thích Đinh Nhạn được lịnh của Tiên sư là Hồng Kỳ soái chủ lo việc xây dựng và làm sáng lạng Hồng Kỳ môn. Nhưng, không ngờ lại có môn nhân dám phản lại môn phái, khiến cho ngày lễ khai phái và phong thần phải kéo dài, không thể tiến hành ngay được. Bởi thế, Thích Đinh Nhạn rất xấu hổ đối với tiên sư ở dưới cửu tuyền. Song, giờ đây thì tình hình nguy cấp như lửa cháy mày. Trong vòng ba tiếng đồng hồ nữa, thì hàng trăm cao thủ của Ngân Diện hội sẽ tấn công ngôi miếu này. Trong khi đó, các vị chưa phải là đệ tử chính thức của bản môn, lẽ tự nhiên là không thể hy sinh một cách oan uổng trái với ý muốn của tiên sư!

Nói đến đây, chàng ngưng lại trong giây lát, rồi quay qua Thương Hải Khách nói :

- Thương Hải Khách!

- Có đệ tử đây!

Thương Hải Khách liền nhanh nhẹn bước tới ba bước, đứng im chờ lịnh. Thích Đinh Nhạn hạ giọng nói :

- Hãy phân phối số quân cờ bằng hồng ngọc ấy trở lại cho các môn nhân như củ!

Thương Hải Khách không khỏi sửng sốt, ông ta không khỏi thầm kinh hãi. Ông ta thực không ngờ Thích Đinh Nhạn lại có ý nghĩ trao trả quân cờ ấy lại cho môn nhân.

Sự thực thì ông ta nào có biết Thích Đinh Nhạn đang muốn gì.

Qua cơn sửng sốt, Thương Hải Khách bèn căn cứ vào số quân cờ vừa thu hồi khi nãy, trả đủ lại cho chín vị môn nhân. Mọi việc xong xuôi, ông ta bèn cung kính nói :

- Chẳng hay ngài còn có lịnh dạy chi không.

- Hết rồi, hãy lui đi!

Thương Hải Khách cất tiếng vâng rồi bước về chỗ cũ.

Thích Đinh Nhạn đưa mắt quét qua, rồi hạ giọng nói :

- Nếu các vị còn có lòng tôn kính với ngọn Kỳ lịnh của Tiên sư thì xin nghe lịnh đây!

Tất cả mọi người đều đồng thanh nói to :

- Đệ tử sẵn sàng nghe lịnh!

Thích Đinh Nhạn khẽ gật đầu, nói :

- Lần hợp mặt này, vì có một vị môn nhân chưa đến, nên không thể cử hành lễ khai phái phong cờ, việc ấy khiến Thích Đinh Nhạn tôi rất lấy làm hối tiếc. Riêng Bắc Cực Hồ Tiên tỏ vẻ xem thường Soái lệnh của bản môn, thì Thích Đinh Nhạn ta sẽ bắt sống trở về trị đúng theo môn pháp!

Chàng ngưng lại trong giây lát, rồi nói tiếp :

- Căn cứ vào đó, ngày lễ khai phái không thể không dời lại. Một tháng sau, cũng vào ngày giờ này, và cũng tại địa điểm này, như thế có được không.

- Đệ tử xin tuân lịnh!

- Số quân cờ bằng hồng ngọc đã hoàn trả lại cho các vị, vậy nếu vào tháng sau Thích Đinh Nhạn ta có đều chi bất trắc, thì mong các môn nhân vẫn cứ tiếp tục hội hợp nơi đây, chọn lại Môn chủ mới, và căn cứ vào ý chí của Tiên sư là Hồng Kỳ soái chủ, tiếp tục phát triển Hồng Kỳ môn cho ngày càng sáng lạng.

Trong ngôi miếu vẫn phẳn lặng như một cõi chết, không có ai lên tiếng trả lời cả.

Thích Đinh Nhạn lại nói tiếp :

- Các vị tuy là đệ tử của bản môn, nhưng chưa chính thức nhập môn, nên cần phải quý bản tánh mạng của mình, cũng như quý báu chính môn phái của mình vậy.

Trong vòng một tháng này, cấm ngặt không cho gây sự đánh nhau với ai, đợi đến sau ngày hành lễ khai phái rồi, sẽ tái định đoạt. Vì chẳng làm như vậy, nếu có điều chi bất trắc, thì Thích Đinh Nhạn không tròn đạo với sư phụ ở dưới chốn cửu tuyền. Giờ đây, thì các vị tự tiện lui đi vậy!

Chừng ấy số người có mặt mới chợt hiểu ra dụng ý của Thích Đinh Nhạn. Chàng vì lo lắng đến sinh mạng của môn nhân giữa lúc tình thế đang căng thẳng, nên mới mạnh dạn trả lại số quân cờ và hối các môn nhân ra đi.

Đấy chính là một cử chỉ nhân từ, chứng tỏ rằng chàng thương yêu tánh mạng của môn nhân, cũng như chính của mình vậy.

Sau đó, bao nhiêu người có mặt đều đứng yên, không ai cất bước ra đi cả!

Thích Đinh Nhạn thấy thế không khỏi ít nhiều kinh ngạc, hỏi :

- Tại sao các vị chưa chịu đi.

Thất Hải Thần Long bỗng nhanh nhẹn bước tới, nói :

- Bẩm Môn chủ...

- Ta hiện nay chưa phải là vị Môn chủ chính thức, vậy hãy gọi là Thích Đinh Nhạn được rồi!

- Thích thiếu hiệp, đối với cử chỉ của thiếu hiệp, lão phu đây hết sức khâm phục.

Thiếu hiệp bảo đệ tử của bản môn ra đi, chính là vì sợ chín vị môn nhân phải chịu chết dưới tay của các cao thủ Ngân Diện hội. Lòng yêu thương môn nhân chẳng khác nào yêu thương bản thân mình ấy của thiếu hiệp, khiến lão phu đây dù cho có chịu mất mạng cũng sẵn sàng tiếp một tay với thiếu hiệp chống lại bọn người ấy!

Câu nói của Thất Hải Thần Long đã khiến cho mọi người có mặt đều phải xúc cảm. Thất Hải Thần Long là người giữ con Tướng, địa vị chỉ kém hơn Thích Đinh Nhạn là người giữ quân phía đỏ. Bởi thế, lời của ông ta có tầm quan trọng đặc biệt.

Võ công của lão ta trước kia chỉ kém hơn Hồng Kỳ soái chủ, nên mới chiếm giữ con Tướng xanh. Giờ đây, tuy không thể mở lại một cuộc tỉ thí để phong thần, nhưng võ công của ông ta cao cường là một việc ai cũng biết cả.

Thích Đinh Nhạn nghiến chặt đôi hàm răng nói :

- Lòng tốt ấy tôi xin ghi nhớ, nhưng lão tiền bối nên nghĩ đến Hồng Kỳ môn là hơn!

Thất Hải Thần Long cất tiếng cười to, nói :

- Tôi tin rằng, bọn chúng nó không làm chi được tôi cả.

- Không, nhưng chuyện mai sau mới thực là trọng đại. Lão tiền bối không nên giao tranh với Ngân Diện hội ngay lúc này, vì như vậy là không hợp với tôi!

Vô Cực Tinh Quân liền nhướng cao đôi mày lưỡi kiếm, hạ giọng nói :

- Thích thiếu hiệp, lòng của thiếu hiệp thực là tốt. Nhưng, tôi có lời này muốn hỏi, là ngay bây giờ, chúng tôi có thể làm bằng hữu cùng thiếu hiệp không.

- Có thể!

- Nếu thế, thì ai muốn đi cứ đi, nhưng không muốn đi thì cũng ở lại được. Tôi tin rằng phần lớn số người có mặt ở đây đều muốn lãnh giáo võ công của Ngân Diện hội.

Đoạn Hồn Diêm Quân cất giọng ồ ề như đồng la bể gầm lên :

- Mẹ nó! Bọn chúng thử xông vào đây xem.

Nói đoạn, ông ta liền thò tay vào lưng rút ra một sợi dây dài chừng hai trượng, siết chặt trong tay. Đấy chính là món binh khí đã giúp cho ông ta thành danh gọi là Câu Phách Đoạn Hồn Sách. Sợi thừng ấy lúc xử dụng lại rắn chắc như thép, nó có thể biến hóa thành bốn binh khí khác nhau. Nó có thể xử dụng như một cây côn, một cái móc, một sợi dây, hay như một cái khoen sắt, vô cùng lợi hại.

Tiếng nói của ông ta vừa dứt, thì liền bước thẳng ra cửa miếu đứng yên tại đấy, sắc mặt hầm hầm giận dữ, sẵn sàng trấn giữ tại chiếc cửa ấy.

Thiên Ma Quỷ Tẩu cũng gầm lên một tiếng quái dị, nói :

- Tôi cũng đang có ý muốn lĩnh giáo một ít thế võ tuyệt học của Ngân Diện hội.

Liền đó, qua một tiếng “xoạc”, tức thì trong tay của ông ta đã siết chặt một món binh khí lạ lùng. Món binh khí ấy dài độ ba thước, làm bằng thép xanh đen, theo hình thù của một bàn tay mặt. Đấy chính là Quỷ Trảo, món binh khí mà ông ta nhờ nó đã nổi danh.

Ông siết chặt chiếc Quỷ Trảo trong tay, rồi cùng bước thẳng ra cửa miếu, đứng đối diện với Đoạn Hồn Diêm Quân.

Thất Hải Thần Long đưa mắt quét qua, rồi cất tiếng cười ha hả nói :

- Chắc chắn không thể tránh khỏi một trận huyết chiến các liệt!

Liền đó, ông ta lao thẳng người tới chận ngay cánh cửa ra vào ở phía sau hậu điện.

Huyết Kiệu chủ nhân im lặng không nói chi cả, nhưng liền đó ai nấy thấy một cái bóng đỏ xẹt đi, tức thì chiếc Huyết kiệu của bà ta đã bay tới án ngữ cửa ra vào phía trái nơi hậu điện.

Bất Lão Thánh Thư phe phẩy cây quạt lông, rồi lui về đứng nơi phía mặt cách Thích Đinh Nhạn ba thước. Người che mặt cũng nhanh nhẹn bước theo ông ta.

Chàng thiếu niên thô lỗ và Thương Hải Khách cũng đưa chân bước tới cách Thích Đinh Nhạn ba thước về phía trái.

Vô Cực Tinh Quân cất tiếng cười nhạt rồi đứng yên trước mặt Thích Đinh Nhạn không nhúc nhích.

Tất cả mọi việc ấy đều diễn ra trong một cái chớp mắt. Thế là trong Ngũ Hầu miếu liền tràn đầy sát khí. Qua sự bố trí ấy xem ra Ngân Diện hội dù muốn tấn công cũng không phải dễ dàng.

Trong khi đó, ở ngoài cổng miếu do Tam Võ Vương án ngữ. Các cao thủ của Ngân Diện hội muốn vượt qua hàng rào phòng vệ của Tam Võ Vương cũng không phải là một việc dễ dàng.

Dù cho bọn họ có thể vượt qua được vòng rào phòng thủ đó, thì hai vị Diêm Quân và Quỷ Tẩu đang trấn giữ tại cửa miếu cũng không thể buông tha họ, vì hai vị ấy là hai Ma Vương giết người không nháy mắt từ bấy lâu nay!

Hai bên cửa ra vào ở sau hậu điện lại do hai bực đại kỳ nhân là Thất Hải Thần Long và Huyết Kiệu chủ nhân trấn giữ, thì dù cho đối phương có phá vỡ được vòng rào bên ngoài của Thiên Âm lão nhân, Phong Trần Cuồng Khách và Hồ Tịnh, thì cũng không làm sao thoát khỏi bàn tay của hai người này được.

Trong khi đó, hai bên Thích Đinh Nhạn lại có Thương Hải Khách, người che mặt, Bất Lão Thánh Thư và chàng thiếu niên thô lỗ bảo vệ, thì thực chẳng khác nào một trận tuyến bằng sắt thép.

Không khí nơi nơi đều đầy dẫy sát khí.

Thích Đinh Nhạn nhìn thấy tình trạng ấy, trong lòng không khỏi ớn lạnh.

Không khí trong ngôi miếu này quả căng thẳng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Bỗng nhiên, ngay lúc ấy nghe từ phía hậu điện có một tiếng “hay” xé không gian truyền đến. Nhưng tiếp đó thì chung quanh trở lại im lặng như một cõi chết...

Song, chẳng bao lâu sau bỗng nghe Huyết Kiệu chủ nhân lạnh lùng quát :

- Ai thế.

Phong Trần Cuồng Khách bỗng nhiên xuất hiện tại cánh cửa phía trái nơi hậu điện. Ông ta nhìn thấy chiếc Huyết kiệu chặn ngang cửa thì không khỏi giật bắn người, nói :

- Tôi có việc cần gặp Thích thiếu hiệp!

Huyết Kiệu chủ nhân quát :

- Hãy đi qua!

Phong Trần Cuồng Khách liền bước tránh chiếc Huyết kiệu, rồi bước thẳng đến trước mặt Thích Đinh Nhạn.

Thích Đinh Nhạn hỏi :

- Lão tiền bối có việc chi chăng.

Phong Trần Cuồng Khách trao cho Thích Đinh Nhạn một phong thư, nói :

- Vừa bất ngờ bắt được phong thư này, xin thiếu hiệp hãy xem qua!

Thích Đinh Nhạn nhận lấy phong thư, trong lòng không khỏi kinh hoàng nói :

- Do ai trao thế.

- Tôi không được biết!

- Xin đa tạ lão tiền bối!

Phong Trần Cuồng Khách sau khi trao bức thu cho Thích Đinh Nhạn xem xong, liền bước lui trở ra. Thích Đinh Nhạn liếc mắt qua phong thư, thì thấy viết rằng :

“Kính gởi Thích Đinh Nhạn. Xin xem cho kín đáo.”

Bên dưới phong thư không có ký tên ai cả. Thích Đinh Nhạn nhìn qua mấy chữ “xem cho kín đáo” thì thấy ớn lạnh trong lòng. Giữa không khí căng thẳng này thế mà ai lại mang thư này đến cho chàng.

Chàng xoay tròn mắt qua một lượt, rồi bước lui ra sau ba bước để tránh tầm mắt của bốn vị môn nhân đứng chung quanh, rồi mở bức thư ra xem :

“Thích thiếu hiệp, Tôi là bạn chí thân của Hứa Trân. Trước đây Hứa Trân vì cứu anh mà bị giam cầm nơi ngục tử hình. Lòng nàng đối với anh, chắc anh đã rõ. Hôm nay, hàng trăm cao thủ của bản hội đang vây ở phía ngoài cách đây nửa dặm, nhưng thực sự, đó chỉ là gây thanh thế mà thôi. Trong khi đó, chắc anh không thể nào nghĩ tới được, là ba hôm trước đây, họ đã có chôn thuốc nổ bên dưới ngôi Ngũ Hầu miếu này rồi...”

Thích Đinh Nhạn xem đến đây thì không khỏi giật bắn người, chàng liền biến hẳn sắc mặt rồi xem tiếp :

“... Số thuốc nổ ấy, hiện giờ đã được châm ngòi. Vậy, nếu không ra lịnh cho môn nhân rút đi ngay, thì dù cho không bị thuốc nổ làm tan xương nát thịt, thì giữa cơn kinh hoàng, tất cũng bị bản hội cho cao thủ xông vào sát hại hết cả!

Bất Lão Thánh Thư hiện đã trúng Ma Thủ của Ngân cung Cung chủ nơi bản hội.

Bởi thế, ông ta tuy là đệ tử của quý môn phái, nhưng thực sự đã dựa vào bản hội rồi, lúc nào ông ta cũng có thể tìm cơ hội xuống tay hại anh...”

Trong khi Thích Đinh Nhạn chưa xem hết phong thư, thì bỗng có một tiếng quát nổi lên, tức thì Bất Lão Thánh Thư bất thần lao vút người về phía Thích Đinh Nhạn, vung cây quạt lông trong tay quét thẳng ra.

Bất Lão Thánh Thư là người giữ đôi Mã, võ công cao cường thực chẳng kém ai.

Do đó, sức quét ra của ông ta ồ ạt chẳng khác nào muôn nghìn đợt sống bể.

Bởi thế, Thích Đinh Nhạn làm thế nào lách mình tránh khỏi được hết luồng kình phong của ông ta.

Trong khi chàng vừa hay kịp, liền vung tay mặt quét ra để đỡ thẳng. Thế đỡ ấy của chàng chỉ là một thế đỡ liều mạng trong một trường hợp quá ư cấp bách. Vì vậy, nếu không bị mất mạng tất cũng không tránh khỏi phải bị trọng thương.

Ngay lúc vô cùng nguy cập đó, thì Vô Cực Tinh Quân nhanh nhẹn quét cây phất trần ra, quát :

- Lũ chuột ma lại dám thế!

Vô Cực Tinh Quân là người giữ Xa Pháo Mã, lẽ tất nhiên là võ công cao cường không kém hơn Bất Lão Thánh Thư.

Bởi thế, cái quét ra của Vô Cực Tinh Quân đã đẩy lui được Bất Lão Thánh Thư.

Người che mặt thấy thế, liền quát to một tiếng rồi vung chưởng tấn công thẳng vào Bất Lão Thánh Thư.

Phần lớn số người hiện diện, vẫn chưa nhận định được việc chi đã xảy ra. Nhưng bỗng nghe Thích Đinh Nhạn quát to :

- Ngưng tay đã!

Tiếng quát ấy chẳng khác nào một tiếng sấm nổ, khiến người che mặt và Vô Cực Tinh Quân đang tràn tới Bất Lão Thánh Thư phải dừng chân thối lui trở lại.

Thích Đinh Nhạn đưa tia mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mặt Bất Lão Thánh Thư.

Trên sắc mặt của chàng lại hiện đầy sát khí, trông thật hung tợn, chàng lạnh lùng quát :

- Bất Lão Thánh Thư, ông quả thực to gan!

Bất Lão Thánh Thư cất giọng lạnh lùng cười :

- Ta không trừ ngươi, thì ngươi ắt sẽ trừ ta. Thích Đinh Nhạn, ta tin rằng ngươi đã biết việc ấy rồi!

Thích Đinh Nhạn chẳng ngờ Bất Lão Thánh Thư lại biết được những bí mật trong bức thư. Nhưng, thực ra thì chàng quên rằng Bất Lão Thánh Thư nào phải là một người tầm thường. Trong khi Thích Đinh Nhạn lộ sắc kinh hoàng lúc xem bức thư, thì ông ta đã đoán biết cơ mưu đã bị bại lộ rồi.

Thích Đinh Nhạn cười lạnh lùng nói :

- Ông đã gia nhập vào Ngân Diện hội bao lâu rồi.

- Việc ấy ngươi không cần phải hỏi!

Xem tiếp hồi 52 Máu loan Ngũ Hầu miếu