Quả nhiên Công Tôn Nhược Từ đối với độc dược hứng thú vô cùng, ở lúc Hoài Tố hao tổn tâm cơ vì nàng mà tìm đến các loại dược phẩm có đủ loại màu sắc hình dạng, sau đó nàng liền đóng cửa không ra ngoài tròn ba ngày. Thỉnh thoảng Hoài Tố còn thật lo lắng nàng sẽ bị chết đói trong đó, nên liền phái người đưa cơm vào, thế nhưng Công Tôn Nhược Từ đều làm bộ thần thần bí bí , cũng không cho người vào phòng, chỉ làm cho hạ nhân đem thức ăn đặt ở trước cửa trên mặt đất.

Hoài Tố có lúc sẽ tới gian phòng kia liếc mắt nhìn vào, xuyên qua cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy nàng khi thì đối với một phòng chai chai lọ lọ, hoặc ngưng thần khổ tư, hoặc bận về việc phối chế, có lúc cười, có lúc giận, kia trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết thế nhưng có thể làm ra các loại biểu tình cổ cổ quái quái, làm cho người từ trước đến nay luôn bình tĩnh kiềm chế như hắn cũng nhìn đến đều thấy buồn cười.

Lại qua một ngày, công chúa Tuyên Hóa bỗng nhiên phái người đến hộ bộ đưa cho hắn một phong thư, trong thư hỏi hắn có biết nơi Công Tôn Nhược Từ ở, còn nói mấy ngày nữa là ngày sinh của nàng, muốn huynh đệ tỷ muội cùng nàng đi tới vùng ngoại ô ngắm hoa. Nếu Hoài Tố gặp được Công Tôn Nhược Từ, tiện thể nhắn cho nàng, hi vọng nàng cũng có thể tham dự.

Hoài Tố vẫn không rõ ràng lắm rốt cuộc Công Tôn Nhược Từ tại sao lại biết thất tỷ, mà quan hệ giữa hắn với Công Tôn Nhược Từ, công chúa Tuyên Hóa tựa hồ như biết chút gì đó, bằng không sẽ không cho người gửi đến hắn một phong thư như thế này. Ngày đó hắn ở hộ bộ làm việc bận rộn tương đối trễ, đến khi hồi phủ trời cũng không còn sớm nữa, trong phủ gia đinh nói: “Bát hoàng tử, tam hoàng tử sai người đưa tới một giỏ vải, đã cho cho người ướp lạnh rồi.”

Hoài Tố vốn là lơ đễnh, chỉ gật gật đầu, nhưng đi vài bước, lại đột nhiên dừng lại phân phó, “Đem một mâm vải qua đây.”

Vải đã được ướp lạnh qua, vị sẽ trở lên đặc biệt bóng loáng, nhất là ở bổn quốc, vải vẫn là vật lạ hiếm gặp, không phải người bình thường là có thể ăn được. Hoài Tố tự mình tiếp nhận mâm vải đã được hạ nhân chuẩn bị cho tốt, đi tới căn phòng của Công Tôn Nhược Từ, theo ngoài cửa sổ hướng bên trong nhìn vào, nàng ghé vào trên bàn, như là đang ngủ.

Hắn đẩy cửa ra, vô thanh vô thức đi tới, đem khay đặt lên bàn, lấy tay dò xét hơi thở của nàng—— hoàn hảo, hô hấp bình thường, bằng không hắn sẽ cho rằng nha đầu này vì chế dược, không muốn sống nữa mà tự độc chết chính mình.

Hắn đẩy nàng một phen, nàng lại quay mặt qua chỗ khác, thấp giọng lẩm bẩm oán giận, “Nhân gia mệt mỏi quá, đừng đến phiền ta.”

“Đứng lên ăn một chút gì đi.” Hắn chuyển ghế, ngồi ở nàng bên cạnh, cầm lấy một quả vải chậm rãi bóc vỏ, còn cố ý phát ra thanh âm nhấm nuốt cho nàng nghe.

Giống như là cố ý hưởng ứng hành động của hắn, bụng của nàng vào lúc này lại không có tiền đồ mà phát ra âm thanh ùng ục ùng ục hai tiếng. Nàng xoa xoa mắt, duỗi thắt lưng, “Thật là, ta hai buổi tối đều không có được ngủ ngon a.”

“Độc dược còn có thể nấp đầy bụng sao?” Hắn một bên tiếp tục ưu nhã bóc vỏ vải, một bên quét mắt ra ngoài cửa, xem ra còn chưa có động tới một mâm vải này.

“A? Đây là cái gì?” Đã thấy rõ vải trên tay hắn, nàng quả nhiên lộ ra biểu tình hứng thú, nhặt lên một quả nhìn một lát.

“‘Một con hồng trần làm cho phi tử cười’ Nghe qua câu này thơ sao?” Hoài Tố hỏi.

Công Tôn Nhược Từ bĩu môi, “Ta cũng không phải là người đọc sách, còn chưa nghe nói qua. Cái gì làm phi tử cười? Là chuyên môn cấp cho hoàng phi ăn thì có?”

“Không kém bao nhiêu đâu.” Hắn lại ăn một viên.

Hắn ăn lại làm cho nàng hiếu kỳ, vốn là lâu ngày chưa ăn gì, bụng nhỏ cũng bắt đầu đại náo phát ra âm thanh khiếu lại, nàng cũng muốn bóc vỏ vải để nếm thử, nhưng là bởi vì bóc không đúng cách, làm thế nào cũng đều bóc không được lớp da bên ngòai của quả vải, làm cho nàng cảm thấy uể oải.

“Này, vật này thế nào ăn?” Nàng vừa dứt lời, Hoài Tố đã làm rơi một quả đã được bóc vỏ sạch sẽ lên trên đĩa, nàng như nhặt được bảo vật, liền vội vàng cầm lên, một ngụm liền nuốt xuống bụng.

“Ân… Mùi vị gì cũng không có.” Nàng ho lên, bởi vì ăn quá nhanh, kia quả vải liền trực tiếp trượt vào trong bụng.

Nhìn biểu tình này của nàng, Hoài Tố không nhịn được cười, “Đây cũng không phải là ớt, cũng không phải độc dược, tư vị chính là so với vật phẩm tinh tế a.”

“Ta còn là thích ăn vị nặng hơn một chút .” Nàng khơi mào tay áo, “Ngày khác ta làm cho ngươi vài món, cho ngươi nếm thử tay nghề của ta.”

“Ngươi biết nấu ăn?” Hắn đánh giá nàng thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, trong mắt đều là không tin.

Nàng đắc ý giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, “Đương nhiên, món sở trường nhất của ta chính là ‘lan đôn hồng cá’. (nguyên bản covert)

Hoài Tố nhăn mày lại. Đây là món gì a? Nghe thấy tên cũng đã biết ăn không ngon.” đến lúc đó Ngươi sẽ không đem độc dược coi như đồ gia vị, lầm cho vào trong nồi đi?”

Nàng thoáng cái như bị điểm huyệt cười, không ngừng ôm bụng cười to, cơ hồ muốn ngã xuống mặt đất đi, “Ngươi nghĩ rằng ta đần như vậy sao? Ta mới sẽ không đem mình độc chết a. Ôi, ha ha, ngươi, người này thực sự là nên đi làm nghề chọc vui cho người khác cũng được, làm sao lại có người hỏi cái vấn đề ngu ngốc như thế này a?”

Hoài Tố chờ nàng cười đến mệt đi, mới hỏi đến vấn đề chính, “Mấy ngày nay chế độc dược có gì tâm đắc sao?”

“Ân, mấy hôm nay ta ở trong phòng làm một số loại độc mãn tính vô sắc vô vị, bất quá phải tìm một con vật đến thử một chút mới được, không biết hiệu quả thế nào, hơn nữa giải dược ta còn chưa có làm ra a.” Nàng mặc dù nói không thích ăn vải, nhưng vẫn là một bên vừa nói, một bên theo dõi hắn bóc vỏ. Nhìn ra đáy mắt nàng đều là khát vọng, Hoài Tố đem một quả cũng phóng tới trên mâm, mặc cho nàng ăn uống. Nàng cũng không khách khí, cầm lên một ngụm lại một ngụm nuốt xuống bụng.

“Không biết nếu cho thứ này vào làm thành độc dược, thì sẽ là cái gì tư vị a.” Nàng cười hì hì , ngược lại thật sự là “ba câu cũng không rời khỏi nghề chính” 

Hoài Tố trong lòng cũng có tâm sự, chậm rãi dẫn lời của nàng đến vấn đề của mình, “Có muốn hay không ta cho người tìm một con chó đến thử một lần?”

“Ân, ta không thích cẩu đâu, vẫn là thỏ đi, muốn màu trắng , trắng trẻo mập mạp con thỏ nhỏ nhất, đáng yêu nhất a.”

Hắn nhìn nàng, “Nữ hài tử không phải đều sẽ đau lòng cho thỏ nhỏ sao? Nhìn một cái đẹp con thỏ nhỏ đáng yêu thế nhưng lại chết ở trong tay của ngươi, không đau lòng?”

“Cũng không phải là người, ta mới sẽ không đau lòng. Mẹ ta nói qua, người dùng độc dược, tâm sẽ phải ngoan độc, không nên làm ra bộ dáng lừa người lừa mình. Ân, vải này tựa hồ càng ăn càng có tư vị a, này một mâm đều là cho ta sao?”

“Ân.” Hoài Tố lấy ra một phong thư” công chúa Tuyên Hóa hỏi ta có biết hay không tung tích của ngươi, còn nói qua mấy ngày nữa nàng phải ra khỏi thành ngắm hoa, muốn mang ngươi cùng đi.”

“Ngắm hoa sao? cũng không có gì hứng thú.a” Công Tôn Nhược Từ buồn bã hỏi, “Chúng ta Ly Sầu cốc bình thường cũng có không ít hoa thảo, nhìn mười mấy năm, đã sớm nhìn chán .”

“Ngươi không muốn đi, ta liền đi nói cho thất tỷ, chỉ là ngươi bây giờ ở phủ của ta, tốt nhất vẫn là đừng cho nàng biết.”

“Vì sao?”

“Cô nam quả nữ, dễ làm cho thế gian đàm tiếu, hơn nữa nếu để tam ca biết, hắn cũng sẽ mất hứng.”

Tròng mắt nàng vòng vo chuyển, cười nói: “Nói như vậy, ta liền càng phải đi.”

Hoài Tố chau mày, “Vì sao?”

“Ta sẽ đi tìm tam ca của ngươi, trước mặt hắn dương oai diễu võ một phen, cho hắn biết, hắn chỉnh không chết được ta. Trong hoàng cung, ai so với tam ca của ngươi lợi hại?”

“Tất nhiên là phụ hoàng.”

Công Tôn Nhược Từ lại nghĩ, “Lão hoàng đế ta không có hứng thú, thái tử hoặc là các hoàngtử khác đi,  quan hệ của họ với tam ca của ngươi luôn là không tốt đi? Ta liền cùng bọn họ đi làm bằng hữu, sau đó sẽ cùng tam ca của ngươi đối nghịch, ha ha, ngươi nói xem.”

Hoài Tố sắc mặt trầm xuống, “Ngươi nếu là nghĩ như vậy, vậy thì mời ngươi hôm nay chuyển ra ngòai phủ ngay và luôn đi. Tam ca là người thân nhất của ta, ngươi phải biết tình cảm của ta cùng tam ca, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào động vào hắn dù chỉ một đầu ngón tay.”

Nàng nhún nhún vai, “Cũng không phải là lão bà của ngươi, ngươi đối với hắn tốt như vậy làm gì? Tính toán một chút, ngươi đã mất hứng, ta tạm tha cho tam ca của ngươi một mạng. Hừ, hắn cũng không biết là hắn có bao nhiêu tốt số a.”

Hoài Tố đứng lên, xoay người phải đi, Công Tôn Nhược Từ lại nhảy qua, ôm lấy cánh tay của hắn, “Này, ta ở chỗ này có chút buồn, ngươi bồi ta đi dạo trên đường đi.”

“Trời đã tối rồi.” Hắn cự tuyệt.

“Tối vừa lúc có thể nhìn quang cảnh a.” Nàng kéo cánh tay hắn, lúc ẩn lúc hiện, một bộ giọng năn nỉ, “Có được hay không vậy? Ta đã sớm nghe nói cảnh đêm kinh thành rất phồn hoa, thế nhưng ta vẫn chưa có từng thấy qua đâu.”

Hoài Tố do dự một chút, thấy nàng chu  môi đỏ mọng, con ngươi lưu chuyển, không biết sao, thế nhưng trong lòng hắn khẽ động, bật thốt lên nói: “Kia… Được rồi.”

Quang cảnh ở kinh thành Tây Nhạc, Hoài Tố xem cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bất quá là chỉ là có một vài người đi đường, cửa hàng, cùng trước cửa hai bên cửa hàng có treo đèn lồng có đủ các loại màu sắc.

Thế nhưng Công Tôn Nhược Từ có lẽ là do ở trong động lâu rồi, rất ít khi nhìn thấy nhiều người, nghe nhiều thanh âm như thế, nhìn nhiều đèn lồng như vậy, hứng thú rất lớn, sôi nổi, biểu tình giống như những đứa nhỏ. Chỉ là một tay của nàng, luôn nắm lấy cánh tay của Hoài Tố, vô luận đi đến chỗ nào cũng không chịu rút ra.

“Đây là địa phương nào? Thật náo nhiệt, thật nhiều đèn lồng.” Nàng chỉ vào một tòa lầu, hưng trí bừng bừng nói: “Chúng ta vào xem.”

Hoài Tố vừa nhìn tấm biển trước mắt! ‘Bách mị lâu’, lập tức túm tay nàng, lúng túng nói: “Ở đây không tốt, hay là đi nơi khác đi.”

“Thế nào ở đây không được?” Công Tôn Nhược Từ không hiểu, còn muốn đi vào trong.

Hắn đành phải một bên kéo nàng đi vào ngõ bên cạnh, một bên giải thích, “Đó là thanh lâu, nữ nhân không thể đi vào.”

“Thanh lâu?” Nàng hơi suy nghĩ một chút, cũng hiểu, cười nói: “Là kỹ viện đi? Nữ nhân không thể đi vào, nam nhân có thể đi đi? Lần sau ta vận nam trang, đi vào vui đùa một chút.”

“Ngươi đi vào trong đó làm cái gì?” Hoài Tố từ khi biết nàng, mi tâm của hắn luôn luôn co lại một đoàn.

“ta chưa biết thế giới bên trong đó như thế nào thì càng phải tìm hiểu a. A, bên kia cái kia có một công tử, có quen biết ngươi? cứ hướng bên này nhìn.” Nàng lấy một ngón tay chỉ.

Hoài Tố lúc này mới chú ý tới, ở cửa Bách Mị Lâu có hai người một chủ một phó đang đứng ở đó, vị công tử trước mang bộ dáng chủ tử, đích xác đang nhìn hắn. Hắn suy nghĩ một chút, liền nhận ra người kia là ai, trong lòng lập tức cảnh giác, biết mình muốn tránh cũng tránh không khỏi, đành phải đứng tại chỗ, chờ đối phương mở miệng trước.

Mà người nọ cũng nhận ra hắn, cười hì hì đi tới, “A, ta tưởng là ai, đây không phải là tam ca ta hay sao, bát đệ ngoan nhất lanh lợi nhất? Ta nghĩ đến ngươi không ham nữ sắc, thế nào cũng sẽ chạy đến nơi này?”

Nói chuyện là nam nhân một thân tử sam, dung mạo anh tuấn lại ngả ngớn, người này là lục hoàng tử Diên Hi.

Hoài Tố nhàn nhạt ứng đối, “Ta chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng thật ra lục ca ngươi phải cẩn thận, ngươi xuất cung đến thanh lâu sự tình sớm sẽ có lời bàn tán, nếu là truyền tới tai phụ hoàng, lão nhân gia tất sẽ giận dữ.”

“Bát đệ từ trước đến nay đều là cùng tam ca mưu sĩ, từ khi nào lại quan tâm tới sự sống chết của chúng ta? Không nên giả trang bộ dạng chững chạc đàng hoàng, chơi nữ nhân chính là quyền lợi nam nhân. Cung nữ trong cung đều là đầu gỗ, nào có giống nữ nhân ở đây quá sức? A! Bên cạnh là nữ nhân của ngươi? Bộ dạng còn rất đẹp, nhìn này ánh mắt như tiểu mèo hoang, cũng là người trong bách mị lâu sao?”

Diên Hi nói, thân thủ đã nghĩ đến sờ khuôn mặt của Công Tôn Nhược Từ.

Công Tôn Nhược Từ mắt nheo lại, ngón tay ở trong ống tay áo lục lọi muốn tìm gì đó, nhưng trước người bỗng nhiên bị một ống tay áo rộng lớn che lại, chỉ nghe Hoài Tố trầm ổn nói ——

“Lục ca hiểu lầm, đây là bằng hữu của công chúa Tuyên Hóa, ta chỉ là giúp thất tỷ ủy thác nàng, mang nàng đến kinh thành xem cảnh mà thôi.”

“Nhìn cảnh? quang cảnh kinh thành ta so với ngươi hiểu biết nhiều hơn, bằng không đến để ta đến bồi nàng là, bước lên được rồi.” Diên Hi cười như trước muốn đi lên kéo Công Tôn Nhược Từ.

Hoài Tố thân thủ trong phút chốc cầm lấy cổ tay của hắn, lạnh lùng nói: “Lục ca, xin tự trọng.”

Diên Hi ngây ra một lúc, nhìn nhìn Công Tôn Nhược Từ, lại nhìn nhìn Hoài Tố, ái muội cười, “Cái gì bằng hữu Tuyên Hóa, chỉ sợ là Kim ốc tàng kiều của ngươi đi? Được rồi, hôm nay ta cũng vội, trước không cùng ngươi quấn quýt. Hôm khác ngươi nếu chơi chán, không ngại nói cho ta biết một tiếng, ta không để ý dùng lại đồ của người khác.”

Hắn làm càn ngửa mặt lên trời cười to, một lúc sau mới xoay người vào bách mị lâu.

“Người này cũng là ca ca của ngươi?” Công Tôn Nhược Từ chậm thanh hỏi.

“Ân.” Hoài Tố mặt âm trầm, chủ động kéo tay nàng, “Đi thôi.”

Nàng mặc hắn kéo tay nàng lôi đi, trong miệng đô đô reo lên: “Ca ca của ngươi một người so với một người càng làm cho người ta chán ghét, xem ra trong các huynh đệ của ngươi, chỉ có ngươi còn làm cho người ta thấy thuận mắt. Lúc nãy ngươi không nên kéo ta, nếu là ngươi không cản , ta sớm đã đem một bao phấn diệt thi rắc tại trên mặt hắn, làm cho hắn hóa thành nước, cũng nửa cười cũng không nổi.”

“Ngươi nếu làm như vậy như thật, ta sẽ bị quan ngục hỏi chém.” Hoài Tố buồn bã nói: “Nếu muốn tiêu diệt địch nhân, không nên đem lưỡi dao sắc bén trực tiếp đem ra, mà phải làm được thần không biết quỷ không hay. Ngươi phải có bổn sự này, mới có thể không bại dưới tay người khác.”

Con ngươi Công Tôn Nhược Từ tinh quái chớp động,”Thần không biết quỷ không hay sao? Như vậy độc dược ta có nhiều lợi, chỉ là không biết làm sao có thể hạ vào thức ăn của người kia a.”

Hoài Tố liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi sẽ không thực sự muốn độc hắn chết đi? Hắn cũng chỉ là dùng ngôn từ khinh bạc ngươi một chút, có ta ở đây, hắn sẽ không động vào một sợi tóc của ngươi.”

Nàng cười duyên, đầu tựa ở cánh tay của hắn, “Ngươi vừa mới xả thân làm đại anh hùng cứu mỹ nhân a, chỉ cần ngươi không để ý, ta cũng có thể tha cho hắn một mạng, ai bảo hắn cũng là đại ca của ngươi? ! Vô luận thế nào, cũng chảy cùng dòng máu với ngươi a, đúng hay không? Chỉ là lần sau hắn lại đối với ta như vậy, ta liền sẽ không khách khí đâu.”

Hoài Tố cúi đầu, chỉ thấy tóc của nàng dán vào trước mũi của hắn. Chưa từng có người nào như nàng, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, cùng hắn trở nên thân mật như thế. Từ trước đến nay người khác đều không thấy nữ nhân xuất hiện bên người hắn, càng không có ai giống như vậy kéo cánh tay hắn. Mà nàng, một nữ hài tử, thế nào cũng không có một chút cấm kỵ? Thảo nào Diên Hi sẽ hiểu lầm.

Chỉ là nghe thanh âm mềm giọng của nàng, tự cho mình là đúng lải nhải nói một  chàng, rõ ràng rất ầm ĩ, lại làm cho trong đầu của hắn có một loại yên tĩnh, phảng phất như tại ban đêm vắng vẻ như vậy, trên đời này, chỉ còn lại có hắn và nàng, hai người mà thôi.

“Được rồi, nghe khẩu khí của lục ca ngươi, rất không đem ngươi cùng tam ca của ngươi để vào mắt, xem ra các ngươi là đối đầu ?” Nàng bắt đầu vì hắn bận tâm mọi việc, “Phụ hoàngngươi tương đối thiên vị ai a?”

Hắn thu hồi tâm thần, hồi đáp: “Phụ hoàng đối với mấy người chúng ta rất công bằng dù là nữ tử, sẽ không tận lực thiên vị ai.”

“Vậy còn nhiều. Chẳng qua là làm cha mẹ khó tránh khỏi sẽ không bất công đi?” Nàng nghiêng đầu, “Kỳ thực ngươi coi như là người tốt, cũng có chút năng lực, chỉ là không thích biểu hiện, không yêu tranh thủ tình cảm, người như vậy ở trong hoàng cung sẽ là có hại.”

Hoài Tố không khỏi kinh ngạc, “Ngươi tại sao có thể nói như vậy?”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn cười, “Ta và ngươi ở chung mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không biết tính tình của ngươi sao? sự tình trong cung ta mặc dù không rõ ràng lắm, thế nhưng cha mẹ ta cũng có  nói quá một ít, nhìn bộ dáng mấy ca ca tỷ tỷ của ngươi, ân, cùng cha mẹ ta nói không sai biệt lắm.

“Ngươi này cái người chết mặt, suốt ngày bày cho ta bộ mặt thối, phỏng chừng cũng sẽ không đối với người khác tươi cười rạng rỡ. Ta nghĩ là cha ngươi, mới sẽ không thích cái bộ dạng này của ngươi, tự nhiên là nếu ai nói ngọt, ta liền thích nhất người đấy.”

Nàng lại nghĩ nghĩ, nói: “Tuyên Hóa an bài ngắm hoa, phụ hoàng ngươi sẽ tham dự sao?”

“Không nên, ngươi muốn làm gì?”

Thấy vẻ mặt của hắn có chút khẩn trương, Công Tôn Nhược Từ cười cười, “Ngươi đừng sợ, ta lại không muốn mấy thứ vương giả ấy, chính là muốn giúp ngươi ở trước mặt hoàng đế nói mấy câu lời hay, đáng tiếc không cơ hội này.”

“Ngươi có tâm, ta liền cám ơn.” Hắn cố ý đem lòng biết ơn nói rất nhạt, sau đó dùng tay một ngón tay chỉ một tửu lâu trước mặt, “Có đói bụng không? Có nên đi vào hay không ăn một chút gì đó?”

Nàng lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, ôm bụng của mình nói, “Ta nói bụng của ta tại sao gọi lại réo như vậy, ta đã một ngày không có ăn cái gì, liền mấy quả vải kia của ngươi, căn bản không làm no bụng a. Ở đây có cái gì ăn ngon? Là ngươi mời ta sao? Vậy ngươi cũng không nên tiếc tiền, ta rất có thể ăn hết.”

Hoài Tố lúc đầu còn tưởng rằng Công Tôn Nhược Từ là đang nói mạnh miệng, đợi được bảy, tám bàn ăn cơ hồ đều bị nàng một người một miệng ăn hết, hắn mới tin khẩu vị của nàng quả nhiên là khác hẳn với dân thường. Nhìn không ra thân thể nho nhỏ của nàng, thậm chí có lượng cơm ăn lớn như vậy? Hắn nhìn bộ dáng nàng ăn đến nỗi miệng đầy dầu mỡ, nhịn không được cười, ” Thời gian ngươi ở Ly Sầu cốc, cũng là khẩu vị tốt như vậy sao?”

“Không có biện pháp, có lúc ta nghiên cứu chế tạo độc dược, chính là làm mấy ngày, đã đói bụng thì nhìn thấy ăn đã nghĩ liền muốn nuốt vào hết a.” Công Tôn Nhược Từ vỗ vỗ cái bụng chính mình thỏa mãn, liếc xéo hắn, thản nhiên nói: “Mẹ ngươi hẳn là  mỹ nhân a, nhìn ngươi cười rộ lên bộ dáng thật đúng là rất mị hoặc người, mẹ ngươi lúc trước cũng là dùng nụ cười như thế mị hoặc hoàng thượng đi?”

Những lời này nói trúng nỗi khổ riêng Hoài Tố trong lòng, mi tâm hắn run lên, nhẹ giọng nói: “Ta không biết.”

“Ngươi làm sao sẽ không biết? Ngươi…”

Nàng còn đang tò mò điều tra, sắc mặt Hoài Tố cũng đã lạnh lại, quát một tiếng, “Nếu ngươi ăn xong rồi, chúng ta hãy mau đi thôi.” Hắn mặc dù rất ít khi cho nàng sắc mặt tốt, nhưng là thật lâu chưa cho nàng xem loại mặt lạnh này, Công Tôn Nhược Từ ngây cả người, nàng từ trước đến nay thông minh, đoán được vấn đề này đối với hẳn là có chút nội tình, trong lúc nhất thời lại không có pháp biết đáp án, thực sự là quẫy nhiễu tâm tư của nàng a.

Mắt thấy Hoài Tố đã đứng lên đi thanh toán, nàng đành phải đứng dậy theo.

Hai người một trước một sau vừa mới đi tới cửa, trước mặt thiếu chút nữa va phải một người, người nọ lui về phía sau môt bước, hơi có chút kinh hỉ thở nhẹ, “Bát… Hoài Tố.”

Công Tôn Nhược Từ nheo lại con ngươi đen! Đó là một nữ tử thanh xuân, thoạt nhìn lớn hơn mình mấy tuổi, vóc người cao yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần dễ mến, một thân phong độ của người trí thức, quần áo cũng may rất là khéo, vừa nhìn cũng biết là xuất thân từ đại gia tộc danh môn.

Hoài Tố nhìn thấy đối phương hơi run sợ nói, “Tô tiểu thư, thật khéo.”

Nữ tử kia đỏ mặt, gục đầu xuống, “Đừng gọi ta là ‘Tô tiểu thư’, nghe… Rất mới lạ, gọi ta là Dĩnh Quân thì tốt rồi.”

“Kia quá đường đột.” Hoài Tố chuyển hướng đề tài, “Đã trễ thế này, Tô tiểu thư còn ở bên ngoài đi lại?”

“Gia mẫu bị bệnh, phải mua thuốc gần đây, vì thế ta tự mình đến mua, dù sao nhà của ta cách nơi này không xa, đi vài bước là tới đây .”

“Loại chuyện này làm cho hạ nhân đi làm là được rồi, hà tất Tô tiểu thư phải tự thân tự lực.” Hoài Tố thuận miệng khách khí mấy câu, sau đó quay đầu hướng Công Tôn Nhược Từ nói: “Đi thôi.”

Công Tôn Nhược Từ thờ ơ lạnh nhạt, nghe vậy liền đối với vị nữ tử Tô Dĩnh Quân kia cười tươi nói, “Dĩnh Quân tỷ tỷ, chúng ta đây liền đi trước.”

Tô Dĩnh Quân vẫn không có chú ý Công Tôn Nhược đứng phía sau Hoài Tố, bỗng nhiên bị thanh âm kiều mị vô cùng thân thiết như vậy xưng hô, ngây cả người, còn không biết nên hưởng ứng thế nào, hoặc kết bạn với nàng, liền thấy đối phương đã kéo cánh tay Hoài Tố đi .

Hoài Tố cảm giác được lực Công Tôn Nhược Từ dùng để kéo cánh tay của mình còn hơn hồi nãy, rất chặt.

“Làm sao vậy?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, môi của nàng như dụ hoặc, khơi mào người khác, phi thường nhìn tốt.

” Tô Dĩnh Quân kia… Có phải hay không thích ngươi?” Nàng kéo dài thanh âm, âm điệu càng quyến rũ.

Hoài Tố ngẩn ra, sau đó cười, “Nói hươu nói vượn cái gì! Nhân gia là tiểu thư khuê các, cha nàng là hộ bộ thị lang.”

“Tiểu thư khuê các cùng hoàng tử, đây không phải là rất xứng đôi sao? Ta nhìn ra được, nàng là thích ngươi, bằng không làm sao sẽ vừa thấy ngươi liền mặt đỏ? Vậy còn ngươi? Trong lòng ngươi có thích nàng không?”

Hắn đối với vấn đề của nàng cười nhạt, "đầu óc của ngươi đều là nghĩ cái gì a? !”

Công Tôn Nhược Từ kéo hắn lại, hai người đình chỉ việc cước bộ, nàng cười meo meo nói: “Trong lòng của ngươi nếu không có nàng, có từng có người khác?”

Hắn hừ cười hỏi: “Này cùng ngươi có quan hệ gì?”

Sắc mặt nàng sáng sủa ngửa mặt lên, “Nếu trong lòng của ngươi không có người khác, như vậy, từ nay về sau, liền đem tâm tư đặt trên người ta a.”

Hoài Tố đột nhiên thất thần, trong đầu loạn một hồi, trong lúc nhất thời không thể hiểu hoàn toàn ý của nàng.

Tay của nàng nhỏ và dài chỉ chỉ vị trí trước ngực của hắn, khát vọng vô hạn nói: “Ta nghĩ ở chỗ này, thế nhưng không muốn cùng người khác chia sẻ. Nếu là ở đây không có nữ nhân khác, chỗ kia sẽ rất rộng lớn, ta liền đi vào, nhưng không cho ngươi nói không.”

“Ngươi… Có ý gì?” Hắn trừng mắt nhìn nàng.

Nàng nhíu nhíu mày, hung hăng bẹo hắn một chút, “Ý của ta là —— ta thích huynh! Ngốc! Huynh này, người chết mặt này, nhất định phải để nữ hài tử nói sao, như thế huynh đã hiểu chưa?”

Hoài Tố trong lòng bình bịch nhảy, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng, nửa ngày nói không nên lời một câu.