Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 711: Dễ như bẻ cành khô

"Cướp sạch Thánh…Ung hoàng triều?"

Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển nghe thấy lời này, lập tức quên hết những lo lắng ban đầu, hưng phấn đến phát run lên.

"Cướp sạch của cải của một hoàng triều, loại việc này, đại tôn ta từ trước đến nghĩ cũng chưa nghĩ qua, nhiều lắm cũng chỉ là xem làm thế nào có thể cướp sạch một thánh địa mà thôi, nhưng cũng chưa có năng lực hành động. Không ngờ rằng, đến nay giấc mộng này cuối cùng cũng thực hiện được rồi, hơn nữa còn là lớn hơn gấp vô số lần!"

Già La Minh Tôn khanh khách cười quái dị: "Ba tên Vu Hoàng kia vẫn đang tìm kiếm tung tích của chúng ta, lại không hề ngờ rằng chúng ta đã sắp đánh tới nơi rồi, đem của cái hàng vạn năm nay của Thánh Ung hoàng triều vơ vét trống không! Ba lão già này nếu như sau khi quay lại, phát hiện bảo tàng mà bọn chúng vất vả khổ sở sưu tập đều không còn rồi, chắc chắn sẽ hộc máu, thậm chí nói không chừng sẽ tức mà chết!"

"Một hoàng triều thống nhất thế giới lâu đến tám vạn năm, bên trong bảo khố không biết sẽ có bao nhiêu của cải đây?"

Hao Thiên Khuyển hai mắt sáng lên, giơ móng muốt ra đếm, nói: "Bên trong nhất định sẽ có thỏ con đầy khắp núi đồi, ăn không hết thịt thỏ, gặm không hết xương cốt, chắc chắn có không biết bao nhiêu là xương cốt Vu Hoàng, nói không chừng còn có xương của Thánh Hoàng, xương của Thánh Hoàng nhất định phải ăn đầu!"

"Không tiền đồ!"

Già La Minh Tôn trừng mắt nó một cái, khẽ cười nói: "Thỏ thì tất nhiên không thể nào có, có điều ở đó nói không chừng sẽ có vài cục xương của Vu Hoàng. Đương nhiên, xương bổn đại tôn không tranh của ngươi, ngươi thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."

"Đi mau, đi mau! Đem Thánh Ung hoàng triều cướp hết thôi!" Hao Thiên Khuyển mặt mày hớn hở, dẫn đầu bay về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Húc lắc đầu bật cười, không nhanh không chậm hướng hoàng vực của Thánh Ung hoàng triều tiến đến.

Bốn phía toà hoàng vực này có tất cả trăm đường long mạch, giống như cự long phục địa, trùng điệp chập trùng, nơi đây tổng cộng phong ấn tất cả một trăm đầu Thuần Dương linh mạch bậc chín, khoảng không phía trên hoàng vực, ý chí sùng bái của linh khí và sinh linh Huyền U thế giới đối với hoàng chiều ngưng tụ thành ý chí bất tử của hoàng triều, một con cửu vĩ bạch hồ.

Ý chí bất tử, tinh thần vĩnh tồn.

Đây chính là khắc hoạ tốt nhất cho ý chí bất tử.

Hơi thở con cửu vĩ bạch hồ này tản mát ra có thể sánh ngang với Vu Hoàng, có điều Diệp Húc so sánh với ý chí bất tử mà mình từng thấy qua, ví như Phách Hạ lão tổ, Đại Thương huyền điêu, thì con cửu vĩ bạch hồ này vẫn là kém hơn một bậc, hơn nữa không linh động bằng Phách Hạ lão tổ và Đại Thương huyền điêu.

Muốn đến nơi đây là bởi vì Thánh Ung hoàng triều từng chứng kiến qua tám vạn năm lịch sử, không lâu đời như Đại Thương Đại Hạ, hơn nữa quốc vận của Thánh Ung hoàng triều cũng không hưng thịch được như Đại Thương Đại Hạ.

Mà so sánh giữa Phách Hạ lão tổ và Đại Thương huyền điêu, thì Phách Hạ lão tổ lại kém hơn một bậc, đây là bởi vì Đại Hạ hoàng triều không hưng thịnh bằng Đại Thương hoàng triều.

Diệp húc từng nghiên cứu qua ý chí bất tử Hải Đông Thanh của Đại Kim quốc nên đối với ý chí bất tử cũng có chút hiểu biết. Tuy rằng loại loại sinh linh đặc biệt này được xưng bất tử, nhưng lại không hề là thực sự bất tử, chỉ cần tu vi đủ mạnh, hoàn toàn có thể xoá nhoà ý chí hình thành trên thân thể chúng, tiêu diệt chúng!

Đương kim thiên đế khi đó đã chặt gẫy hai chân huyền điểu, khiến con huyền điểu này mãi mãi cũng không có cách nào mọc lại hai chân, vô phương hạ đất. Còn Thánh Hoàng phân thân mà tổ sư khai phái Chu Thiên Tinh Cung lưu lại trên hai toà đại trận cũng đem Phách Hạ lão tổ đánh đến rơi vào ngủ say.

Hắn nhìn con cửu vĩ bạch hồ một lượt, lập tức bước lớn tiến vào hoàng vực, nhằm thẳng kho báu Thánh Ung hoàng triều mà đi.

Ký ức cùng với Bàn Sơn điện hạ của Diệp Húc về nơi cất giấu bảo vật của Thánh Ung hoàng triều vẫn rõ như lòng bàn tay, sự yêu thích đối với Bàn Sơn điện hạ rõ rằng là vẫn hơn Bàn Thiên Nhi. Bàn Sơn điện hạ nhiều lần ra vào bảo khố, còn Bàn Sơn Nhi thì lại không có loại đãi ngộ này, chẳng trách loại loại dã tâm bừng bừng của nữ kiêu hùng Bàn Sơn Nhi sẽ nảy sinh hai lòng.

Bảo khố của Thánh Ung hoàng triều chính là bí cảnh do hoàng đế khai quốc thu thập một khối mảnh vỡ của Tam Thập Tam Thiên giới tạo ra, chế luyện mà thành, vì thế bản thân toà bảo khố này cũng chính là một bảo vật.

"Bảo khố của một hoàng triều thống trị thế giới tám vạn năm, rốt cuộc sẽ mang đến cho chúng ta niềm vui bất ngờ lớn đến thế nào đây?"

Đám người Diệp Húc và Phượng Yên Nhu trực tiếp xông vào hoàng cung, đến trước bảo khố, cười nói: "Thật là mong chờ!"

"Kẻ nào?"

"Nơi đây chính là trọng địa hoàng thánh, bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào đều giết chết không suy xét!"

Phía trước bảo khố Thánh Ung hoàng triều từng luồng khí tức cường mạnh phóng lên cao, hàng loạt cường giả cấp Nhân Hoàng thủ hộ bảo khố thình lình xuất hiện. Già La minh tôn cười hung tợn một tiếng, thân hình chuyển động, xông vào giữa đám người Nhân Hoàng, cái đuôi phía sau giống như trường tiên quét qua, lập tức đâm thủng một tôn Nhân Hoàng, treo trên đuôi câu, kim huyết chảy dài!

Hai tay gã giơ ra, tay trái cầm cốt đao hàn quang chợt loé, hướng một tôn Nhân Hoàng tấn công, tay phải lại cầm nắp quan tài, hô lên một tiếng, đập bẹp một tôn Nhân Hoàng khác.

Huyền quan trên đầu hắn, đâm thẳng lên phía trước, ngay tại chỗ đem một tôn Nhân Hoàng ép đến thịt nát xương tan, quan tài mở ra, lại nuốt được một tôn Nhân Hoàng vào bên trong, có thể nói là hoành hành bá đạo!

Quãng thời gian Già La Minh Tôn ở cùng Diệp Húc, đã trải qua nhiều chiến đấu, hơn nữa lại được tắm bằng máu của Vu Tổ, có được Thuần Dương linh mạch bậc chín, hấp thu tuần thiên ma, thực lực bạo tăng, tốc độ tăng tiến cực nhanh, khiến bản thân lão cũng có chút trân trối nghẹn họng, so với tốc độ tu vi của những Nhân Hoàng thậm chí Thánh chủ khác đều mạnh hơn!

Suy cho cùng Nhân Hoàng, Thánh chủ của thế giới Vu Hoang khi luyện chế đến loại cảnh giới của bọn họ sẽ rất ít khi có chiến đấu, càng sẽ không cùng người khác liều sống liều chết, có thể nói là sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng.

Còn Già La Minh Tôn từ khi đi theo Diệp Húc, lại chiến đấu không ngừng, trải qua rèn luyện sinh tử, trưởng thành từ trong chiến đấu, khiến tu vi lão tiến bộ đến mức đáng sợ.

Bên trong hoàng thành đột nhiên xuất hiện một con cự khuyển dài đến trăm dặm, chân dài lưng thon, há mồm hét lên, lập tực vô số cung điện đều sập đổ.

Toà hoàng thành này chính là được xây dựng vào thời khai quốc Thánh Ung hoàng triều, dùng xương cốt của Nhân Hoàng nung thành gạch, dùng máu của Vu Hoàng tạo thành trì, kiên cố vô địch. Nhưng con cự khuyển này vừa hét lên một tiếng liền chấn vỡ không biết bao nhiêu kiến trúc cung điện, lực phá huỷ thật khiến người ta không thể tưởng tượng!

Con viễn cổ cự thú này giống như hổ vào bầy dê, đuôi vừa quét xuống, liền khiến cả chục tên Nhân Hoàng bị quét bay, giơ vuốt đập mạnh một cái liền đem hai tên đập thành nát bét!

Cùng lúc đó, nó tế khởi Đả Thần tiên Phong Thần bảng, hai bộ Nhân Hoàng chi bảo uy năng cuồn cuộn, đặt biệt là trong Phong Thần Bảng, từng tôn Nhân Hoàng cấm pháp phân thân bay vút mà ra, đủ loại vu pháp bay múa đầy trời, nhất loạt công kích tới đám Nhân Hoàng cường nhân đang thủ hộ Thánh Ung bảo khố.

Tu vi của Già La Minh Tôn tiến cảnh đã nhanh, Hao Thiên Khuyển con viễn cổ cự thú này tiến cảnh so với lão lại càng nhanh hơn. Bản thân nó chính là viễn cổ dị chủng, trong cơ thể không biết đã tích tụ bao nhiêu dược lực của tiên trân linh dược, lại còn có cái miệng ham ăn hơn cả Già La Minh Tôn, đến nay đã trưởng thành, tu vi cũng tăng lên Nhân Hoàng, thân thể da lông chắc chắn đến cực điểm, còn mạnh mẽ hơn cả đỉnh cao Nhân Hoàng!

Hơn nữa, Phong Thần bảng của nó giết càng nhiều người, uy năng sẽ càng mạnh, đem thiên địa pháp tướng của đối phương hoặc Nhân Hoàng cấm pháp phân thân cắn nuốt, nuôi dưỡng bản thân, dũng mãnh vô cùng.

"Khốn khiếp! Ở đâu ra mấy tên nghiệt súc, cư nhiên dám ở trong hoàng thành làm càn! Chết đi!"

Đột nhiên một luồng khí tức vô cùng thảm liệt dâng lên, chỉ thấy một cỗ chiến xa hoàng kim gão thét đâm tới, hai con cự long cấp Nhân Hoàng kéo động chiến xa, hướng Già La Minh Tôn tiến đến nghiền ép.

Bên trong cỗ chiến xa hoàng kim này, một tôn đại tướng mặc kim giáp kim quang lập loè, uy phong lẫm lẫm, đứng trên chiến xa, quanh thân hắn rồng phượng lượn vòng, thuỵ khí thiên điều, bách thú trình tường.

Hắn cười lạnh một tiếng, bàn tay hướng xuống dưới lục tìm, hung hăng tóm bắt Hao Thiên Khuyển, điềm nhiên nói: "Tám vạn năm nay, đây là lần đầu tiên có kẻ dám gây chuyện trong hoàng thành, tất cả sẽ đều bị ta giết hết!"

Hai con cự long phía trước chiến xa cũng không phải hạng xoàng, không ngừng gầm rống, thò đầu duỗi vuốt, cũng hướng phía Già La Minh Tôn công kích.

"Ngự tiền đại thống lĩnh, Phan Phượng Long thượng tướng quân cuối cùng cũng đến rồi!" Không biết ai vừa mừng vừa sợ nói.

"Phan Phượng Long thượng tướng quân chính là đỉnh cao Nhân Hoàng, nắm trong tay cấm bảo Liệt Hoàng chiến xa, nhất định có thể một tay bóp chết lũ phản nghịch dám xông vào hoàng thành này!"

Thực lực của ngự tiền đại thống lĩnh Phan Phượng Long đích thực vô cùng kinh người, trong số tất cả các Thánh chủ của thế giới Vu Hoang, thực lực tu vi của hắn tuyệt dối nằm trong số một trăm người mạnh nhất!

Chiến xa nghiền ép đến, Già La Minh Tôn chỉ cảm thấy toàn thân đều bị giam cầm, không cách nào nhúc nhích, còn con Hao Thiên Khuyển dưới tay Phan Phượng Long cũng hành động gian nan.

"Chết đi cho ta!"

Hắn dữ dội quát một tiếng, đang định một phát đánh chết luôn Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển thì đột nhiên toàn thân lạnh toát, chỉ nghe thấy vô số ma âm đại xướng, tà phật bay múa rợp trời, từng đoá hồng liên nghiệp hoả từ trên trời giáng xuống, mặt đất hoá thành biển lửa, bên trong liệt hoả, bát đạo kim luân vù vù chuyển động, khắp nơi đều là âm thanh ca ngợi.

Một nắm đấm từ trong bát đạo kim luân bay ra, khẽ chút va chạm, hai con giao long liền gãy xương đứt gân, một quyền này nện xuống Liệt Hoàng chiến xa, đem bộ cấm bảo này đập bay, Phan Phượng Long khí tức chấn động, một ngụm máu tươi xông lên tận họng, máu mũi phun ra.

"Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn!"

Nắm đấm đuổi theo chiến xa, đột nhiên bàn tay xoè ra, một chưởng chặt xuống, giống như lưỡi đao khai thiên cự phủ hung hăng chém xuống, tựa như một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất tay cầm đao lớn khai thiên lập địa!

Xuy!

Liệt Hoàng chiến xa hướng phía sau quay cuồng lục tìm, Phan Phượng Long mi tâm đột nhiên vỡ ra, nguyên thần, thân thể, thiên địa pháp tướng thậm chí là cả Nhân Hoàng cấm pháp phân thân cũng đều bị một búa bổ đôi, vỡ thành hai mảnh!

Ầm!

Chiến xa đâm vào cửa đồng bảo khố Thánh Ung, một tiếng nổ lớn giống như đập vào chuông đồng, âm vang không dứt!

Hắn tức giận gầm lên, lập tức khôi phục thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng, nhưng vào lúc này, chỉ thấy một cây thanh mộc gào thét bay tới, đâm xuyên qua ngực, đem hắn đính trên chiến xa.

Cây thanh mộc trượng này giống như một chiếc ô màu xanh, mở ra vô số khí thanh hà liệt nhật, quay tròn như bánh xe, đem toàn bộ thân thể hắn, bao gồm cả chân linh bất diệt hết thảy cắn nát!

Thanh mộc trượng gào thét quay lại, hạ xuống tay Diệp Húc, như một chiếc ô che khuất ánh mặt trời.

Diệp Húc một tay cầm dù, bắt đầu bước đi, cùng Phượng Yên Nhu tiến vào cửa chính của bảo khố, lại có càng nhiều cao thủ Thánh Ung hoàng triều dũng mãnh lao đến, chỉ thấy khí thanh hà liệt nhật từ trong ô tản mát ra, chuyển động như phong xa, khiến từng tôn cường nhân bị xé rách cắn nát!

"Chủ công, cỗ chiến xa kia, rút về rồi!"

Già La minh tôn ha ha cười lớn, đi trước một bước tế khởi Y Doãn huyền quan, đem Liệt Hoàng chiến xa thu vào bên trong trấn áp, sau đó lập tức bước lớn lên trước, một chưởng nện vào cánh cửa phía trước!

Cạch!

Bên trên cánh cửa, vô số phù văn lưu chuyển, khiến một quyền này của hắn mất hết tác dụng.

Già La minh tôn giật mình kinh hãi, đang định tiếp tục công phá cửa đồng thì Diệp Húc thình lình triển khai đại thủ, âm thanh Chư Thiên tà phật ca ngợi một lần nữa cất lên, một chưởng hung hăng oanh kích cửa đồng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh cổng chính này bị chia năm xẻ bảy, lộ ra ánh bảo quang vô cùng vô tận bên trong!

Thánh Ung bảo khố, cuối cùng mở ra.

Của cải Thánh Ung hoàng triều cướp đoạt thu thập tám vạn năm nay, giờ phút này đều hiện ra trước mặt bọn họ!

Cũng vào lúc này, ý chí bất tử của Thánh Ung hoàng triều, con cửu vĩ bạch hồ sánh ngang Vu Hoàng, cuối cùng cũng bừng tỉnh, chậm rãi mở ra hai mắt hẹp dài, ánh mắt quét tới đám người Diệp Húc.