Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 701: Bắt tặc bắt tang

Huyền điểu ngưng tụ ra hình thể, bên trong vẫn mờ mịt như trước. Thân thể của nó đã bị hủy, chỉ còn lại cỗ pháp lực vô biên của bất tử ý chí kia, đôi chân hình thành từ Kiến Mộc chi căn bị đánh nát, chỉ có thể không ngừng phi hành, không cách nào hạ xuống, cao giọng kêu to: " Hai Đại hộ pháp Vu Hoàng mượn Triều Ca cổ thành, đang cùng Tuần Thiên Sứ liều mạng, bám trụ bọn chúng... "

Oanh!

Thiên không đột nhiên lại vỡ nát, như bầu trời sập xuống, vô số cấm bảo trận vân một lần nữa xuất hiện, tiếp tục hướng tới Đế Tuệ đánh xuống.

Nguyên bản ở thế giới Vu Hoang, giữa các đại thánh địa ước định nhau thành quy củ, khi kẻ nào thành tựu Vu Hoàng thì chỉ công kích một lần, tuy nhiên lần này chính là Đế Tuệ thành tựu Vu Hoàng, mưu đồ quá lớn, đối với các lớn thánh địa uy hiếp nghiêm trọng chưa từng có, bởi vậy mới xuất hiện tình hình cấm bảo đuổi giết đồ sộ lần thứ hai như thế.

Đế Tuệ gặp tình hình này, trong lòng căm tức vô cùng, hắn bắt đầu vốn cho là mình chỉ cần trở thành Vu Hoàng, liền có thể thuận lợi chinh phục hết đám thổ dân nơi này, hạng man di ở một thế giới thấp kém, lại không ngờ rằng liên tiếp gặp nạn, chẳng những khiến hắn mất hết thể diện Vu Hoàng, thậm chí ngay cả tiên linh khí cũng bị người khác cướp lấy.

Hắn thân là con trai của Đế Khốc, là hậu đại của Đế Quân, lấy máu huyết Đế Khốc tẩm bổ nhiều năm, mạnh mẽ trời sinh, sinh ra đã là thần minh, vinh dự là cường giả có tư chất của Thiên đế, không nghĩ tới không ngờ bị một đám thổ dân làm cho mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi.

Thậm chí, nếu không ly khai nơi đây mà nói, chỉ sợ ngay hắn cũng phải chết ở nơi này!

" Đi! Rời khỏi thế giới Vu Hoang!"

Đế Tuệ thình lình thoát khỏi Tinh Đế, vươn người đứng trên lưng Huyền Điểu, chỉ thấy hai cánh Huyền Điểu rung lên, xuyên thấu tầng tầng hư không, biến mất không thấy nữa.

" Lũ man di này quá ngang tàng rồi, dám cướp đoạt khí vận của trẫm! Sau khi trẫm đi thống trị thế giới khác, lại đến chinh phục nơi đây, đem bọn mọi rợ các ngươi, hết thảy diệt sạch! "

Thanh âm của hắn truyền đến, vô cùng phẫn nộ: " Lần sau khi trẫm xuất hiện, các ngươi hết thảy phải run rẩy quỳ lạy dưới chân trẫm... "

Tinh Đế căn bản chưa từng ngăn trở, mặc cho hắn rời khỏi, ánh mắt quét về phía ứng Tông Đạo, tức giận nói: " Ứng huynh, ngươi thật quá đáng, nếu ta và ngươi liên thủ, cho dù không lưu Đế Tuệ lại, cũng có thể khiến hắn trọng thương. Hiện giờ ngươi thả hổ về núi, thả rồng vào biển, đợi hắn củng cố vững chắc cảnh giới vu hoàng, tất trở lại, khi đó sẽ là đại nạn của thế giới Vu Hoang! "

" Thạch huynh quá lo lắng rồi. "

Ứng Tông Đạo run vũ y lên, cười nói: " Đến lúc đó, Ứng mỗ đã sớm thành Vu Hoàng, hắn muốn làm càn, còn phải nghĩ cho kĩ. "

" Vu Hoàng? Ứng huynh hình như rất tự tin, nói không chừng Thạch mỗ sẽ trước ngươi một bước trở thành Vu Hoàng, đến lúc đó không biết ngươi còn có thể an ổn vượt qua nhân kiếp không? "

Tinh Đế ánh mắt chớp động, phẩy tay áo bỏ đi: " Ứng huynh, căn cơ Hoàng Tuyền Ma Tông của các ngươi thật sự quá bạc nhược, nhân kiếp khủng bố như vậy, hơn nữa nhân duyên của ngươi xa không bằng Thạch mỗ, ngươi lấy cái gì để ngăn cản? "

Hắn đối với việc ba người Diệp Húc, Ứng Tông Đạo cùng Ma Hoàng đoạt lấy tiên linh khí tự không đề cập tới, cố nhiên là bởi vì hắn tự cho mình cực cao, sẽ không hạ thể diện xuống đi đòi hỏi. Đồng thời cũng rõ ràng, này ba tên gia hỏa này đều là có gan nhổ răng trong miệng cọp, kiếm ăn trong miệng sói, là lũ to gan lớn mật, cái gì rơi vào trong tay bọn hắn muốn moi trở ra là tuyệt không khả năng.

Mượn lời của chính hắn mà nói, Diệp Húc, Ứng Tông Đạo và Ma Hoàng, ba tên này chính là cặn bã, lưu manh. Thuở nhỏ hắn đã được giáo dục tốt, hiển nhiên cùng với bọn thảo mãng ba người Diệp Húc bất đồng, không muốn cùng lũ này giao hảo quá nhiều, thấy vô vị định bỏ đi, mắt không nhìn tâm không phiền.

Hắn nguyên bản vốn định đối phó Diệp Húc, giờ phút này nhìn thấy Ứng Tông Đạo ở đây, cũng biết rõ không có hy vọng đem Diệp Húc diệt sát.

" Mà nội tình của Chu Thiên Tinh Cung vượt hơn Hoàng Tuyền Ma Tông ngươi gấp trăm lần, hơn nữa nhân duyên của Thạch mỗ, nếu so với ngươi tốt hơn rất nhiều. Bởi vậy Vu Hoàng nhân kiếp, Thạch mỗ dễ dàng có thể vượt qua, mà ngươi thì lại không được, chỉ có thể chết ở trong nhân kiếp! "

Hắn nhẹ nhàng bay đi, xa ngàn dặm không còn tung tích.

Cường giả giống như Tinh Đế và Ứng Tông Đạo rất ít khi xuất thủ, giữa hai người bọn hắn tuy rằng đều muốn giết chết đối thủ, nhưng cả hai có chênh lệch không lớn, có thể nói cực nhỏ, không có mười phần nắm chắc ai cũng sẽ không động thủ.

Mà cái ngưỡng lớn Vu Hoàng này chính là thời cơ tốt nhất kéo dài khoảng cách giữa hai người, Diệp Húc có thể tưởng tượng, bất kể hai người bọn họ ai trở thành Vu Hoàng trước, đều sẽ là tai nạn cho kẻ kia!

" Ứng Tông Đạo, ngươi chiếm được tiên linh khí, tiến quân vào Vu Hoàng nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều lần. "

Ma Hoàng liếc mắt nhìn Ứng Tông Đạo một cái, trầm giọng: " Bất quá, tâm ngươi quá kiêu ngạo rồi, một lòng muốn đem cấm pháp chính mình tu luyện chỉnh hợp quy nhất, khai sáng ra cấm pháp của bản thân, chỉ sợ ngắn ngủi trong vòng vài năm, ngươi còn không thể sáng chế ra đầy đủ cấm pháp, bước vào cảnh giới Vu Hoàng. Mà Tinh Đế chính là Tinh Hà Trụ Quang thể, cấm pháp Chu Thiên Tinh Cung với y mà nói là thích hợp nhất, cho nên y căn bản không cần khai sáng ra cấm pháp, chỉ cần từng bước tu luyện, liền tự nhiên có thể thành tựu Vu Hoàng. Tương lai ngươi cùng hắn, ai thành tựu Vu Hoàng trước, còn rất khó nói. "

" Ứng mỗ trời sinh ngu độn, vừa không phải ngũ hành thân thể, cũng không phải Ngân Hà Trụ Quang thể, không có tư chất tu thành Vu Hoàng, nhưng lại rất tin một câu. " Nguồn truyện: Truyện FULL

Ứng Tông Đạo kẽ mỉm cười, hạ giọng nói: " Nhân định thắng thiên! "

" Chiếu theo ngọc lâu trời ban, Ứng mỗ nhiều nhất chỉ có thể tu luyện tới Tam Bất Diệt cảnh, tuyệt đối không thể tu luyện tới Vu Hoàng, thậm chí trở thành Nhân Hoàng cũng là hy vọng xa vời. Tuy nhiên, Ứng mỗ nghĩ, không có tư chất Vu Hoàng cũng không hề gì, chỉ cần sáng chế ra cấm pháp Vu Hoàng là thành Vu Hoàng. "

Diệp Húc trong lòng vừa động, lời của Ứng Tông Đạo dường như tự nói chính mình, lại tựa hồ ở chỉ điểm Diệp Húc.

Chỉ nghe Ứng Tông Đạo chầm chậm phun ra một ngụm trọc khí, cười nói: " Nếu chỉ tu luyện cấm pháp của tiền nhân, Ứng Mỗ sẽ bị vây ở Tam Bất Diệt cảnh, đời này sẽ vô duyên với Nhân Hoàng, càng vô duyên với Vu Hoàng. Tuy nhiên nếu khai sáng ra cấm pháp của bản thân, Nhân Hoàng liền có thể, Vu Hoàng cũng có thể, Thánh Hoàng cũng có thể, thậm chí Vu Tổ Thần Vương, cũng tất thảy có hy vọng. Bệ hạ nghĩ sao? "

Ma Hoàng gật đầu, lộ vẻ khen ngợi: " Bổn hoàng sở dĩ cùng ngươi hợp tác, thưởng thức nhất điểm này của ngươi. Còn có một việc... "

Thanh âm của hắn đột nhiên nghiêm nghị lại, điềm nhiên nói: " Thân thể của tổ sư cửu đại thần điện khác, cũng có thể thuộc về ngươi, tuy nhiên thân thể tổ sư của bổn hoàng, ngươi phải giao ra đây! "

Diệp Húc nghe vậy, trong lòng không khỏi máy động, lỗ tai có chút đỏ lên.

Ma Hoàng điềm nhiên nói: " Ứng Tông Đạo, ngươi ngày trước đi tới chỗ lục đạo tan vỡ, tất nhiên sẽ qua Sâm La Thần Điện, phần mộ tổ tiên của bổn hoàng bị người ta đào, khẳng định ngươi không thoát được quan hệ! Bổn hoàng biết, ngươi giỏi trò đào mồ, ngay cả phần mồ cổ tiên cũng dám đào. Phần mộ tổ tiên bổn hoàng khẳng định cũng là do ngươi gây nên, mau mau giao ra đây, ta và ngươi còn có một tia giao tình, nếu không... "

Hắn cười lạnh mấy tiếng, ánh mắt nhìn thẳng mặt Ứng Tông Đạo, không buông tha từng chút biểu tình của Ứng Tông Đạo.

" Khụ khụ, bệ hạ, thân thể của tổ sư Sâm La Thần Điện quả thật không ở trong tay Ứng mỗ. "

Hoàng Tuyền Ma Tông tông chủ nháy mắt, quét về phía Diệp Húc, cười nói: " Sư đệ, ngươi đối với vi huynh hiểu biết sâu sắc, ngươi tới nói cho Ma Hoàng bệ hạ, vi huynh ở nơi này không có thân thể tổ sư của thập đại ma điện? "

Diệp Húc mặt sắc nghiêm nghị, thần sắc ngưng trọng, thành thành thật thật nói: " Bệ hạ, sư huynh của ta tuyệt không có thân thể tổ sư thập đại ma điện, Diệp mỗ thậm chí có thể hướng lên trời mà thề, nếu có nửa câu dốt trá, cuộc đời này đời này, vĩnh viễn không thể thành tựu Vu Hoàng! "

" Ứng mỗ cũng có thể thề, thân thể mười tôn Vu Hoàng này, tuyệt không ở trong tay Ứng mỗ! "

Ứng Tông Đạo cũng quả quyết nói: " Nếu làm trái lời thề này, cuộc đời này cũng vĩnh viễn không khả năng thành tựu Vu Hoàng! "

Hai người phát thệ son sắt, Ma Hoàng thấy thần sắc hai người hắn đều chân thành, không giống giả bộ, hơn nữa vu sĩ tu vi càng cao, càng không thể đi thề lung tung, nếu không vi phạm lời thề, tâm cảnh sẽ không viên mãn.

Tâm cảnh lưu lại sơ hở, liền sẽ ảnh hưởng đến tu vi, theo tu vi thâm hậu, tâm cảnh sơ hở sẽ tạo thành ảnh hưởng càng ngày càng lớn, do đó hạn chế tăng tiến cảnh giới.

Hắn không khỏi hồ nghi, lẩm bẩm nói: " Chẳng lẽ quả thực không phải hắn gây nên? Bổn hoàng ở trong Hằng Cổ Ma Vực uy danh hiển hách, cực ít có người cả gan sờ vảy ngược của ta, chẳng lẽ là Diêm Phù Đề Điện Chủ làm sao? Người này thần thông quảng đại, không hề kém hơn Ứng Tông Đạo và Tinh Đế, lại cùng bổn hoàng có cừu oán... "

Hắn nhất nghĩ đến đây, lập tức xóa bỏ hoài nghi với Ứng Tông Đạo, ánh mắt quét về phía Diệp Húc: " Tiểu tử, còn không đem Dư nhi thả ra? "

Diệp Húc tâm niệm vừa động, tế lên Ngọc Lâu, vừa mới mở ra cửa Ngọc Lâu, đột nhiên từng cổ ma khí cuồng bạo tàn sát bừa bãi phóng lên cao, cổ ma khí này chính là Ma tộc vu hoàng khí tức, thô bạo, khát máu, khát máu, điên cuồng, hoang dã, mang theo hoàng lâm thiên hạ bá đạo khí tức!

" Tiểu muội muội, ngươi tuy có cấm bảo, nhưng tỷ cũng có thân thể tổ sư Sâm La Thần Điện, tỷ ngược lại muốn nhìn, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa? "

Thanh âm Ma La Dư truyền đến, chỉ nghe ầm một tiếng, một tôn Thiên Thủ Thiên Nhãn Thiên Túc Ma La hoàng tộc vu hoàng theo Diệp Húc trong ngọc lâu nhảy ra, lập tức phô thiên cái địa cấm bảo trận vân theo trong lâu bay ra, chi chít, che thiên lấp địa, hướng Ma tộc vu hoàng thân thể này sát phạt mà đi, cũng là một kiện cấm bảo cực kỳ kỳ lạ, mỗi một đạo trận vân đều là một loại uy năng cực đoan mạnh mẽ đại cấm chế!

Ma La Dư đứng ở nơi này tôn Ma tộc vu hoàng đưa một bàn tay lên, quát một tiếng, trong vòng ngàn dặm hư không đột nhiên sụp đổ. Ma tộc vu hoàng thiên thủ mở ra, ma nhãn ma quang cắt mọi nơi, đem đại cấm chế do dày đặc cấm bảo đánh ra hết thảy cắt vỡ, lập tức Ma tộc vu hoàng thân thể đem thiên thủ luân phiên đánh lên, đánh xuống, hung hăng hướng cửa ngọc lâu đánh tới.

Ở lối ra ngọc lâu của Diệp Húc, truyền đến một tiếng quát thanh thúy, chỉ thấy một kiện cấm bảo như bức đồ bay ra, trận vân lay động dày đặc, càng ngày càng nhiều, đón đỡ thế công của thiên thủ Ma tộc vu hoàng, Phượng Yên Nhu tế lên Hà Đồ, từ trong ngọc lâu nhảy ra, cười dài nói: " Tỷ tỷ, ngươi có được thân thể Vu Hoàng Ma tộc, nhưng tu vi so với tiểu muội còn kém hơn một bậc! "

Nhị nữ giằng co, đằng đằng sát khí, dừng lại ở giữa không trung, tùy thời chuẩn bị xuất thủ tiếp.

Các nàng hiển nhiên đã ở trong ngọc lâu của Diệp Húc chiến đấu không biết bao lâu thời gian, Ma La Dư hẳn là bị Phượng Yên Nhu bức phải đi sâu vào ngọc lâu trong lúc vô ý phát hiện ngọc lâu tầng thứ bảy rõ ràng còn cất giấu thân thể Vu Hoàng của thập đại ma điện, lúc này mới ỷ vào tâm pháp tương thông, tế lên thân thể tổ sư Sâm La Thần Điện cùng Phượng Yên Nhu đối kháng.

Ma Hoàng sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, ánh mắt hướng Diệp Húc và Ứng Tông Đạo quét tới.

" Chúc mừng Ma Hoàng, chúc mừng bệ hạ, thân thể tổ sư mất mà được lại! Chuyện này, kỳ thật ta có thể giải thích... "

Diệp Húc tươi cười chân thành, nói: " Thân thể thập đại vu hoàng đích xác không ở trên tay Ứng sư huynh, hắn thu tới tay sau đó liền giao cho ta, bởi vậy ta cùng sư huynh đều chưa từng vi phạm lời thề vừa rồi!"