Loại trấn áp này tuy không trầm trọng như Vu Hoàng chân chính nhưng cũng không hề tầm thường. Diệp Húc thậm chí còn cảm thấy, đứng cách Tinh Đế không xa, da thịt mình đang nhanh chóng già đi, hắn cả kinh, vội lui ra sau vài dặm!

Các Thánh chủ khác cũng đều lui ra sau, Tinh Đế đi đến đâu, các Thánh chủ nơi đó liền không thể không lui bước ra sau. Cảnh tượng này thật như Thiên Đế đi du lịch, quần thần lui tránh, thật là long trọng.

"Tuy không phải Vu Hoàng nhưng cũng không khác là bao…"

Diệp Húc nhìn thấy Tinh Đế không khỏi sinh ra ý nghĩ này, hắn thầm nhủ: "Người này đã có từng làn hơi thở Vu Hoàng nhè nhẹ, không biết Ứng sư huynh so với y thì có khả năng thắng hay không?"

Tinh Đế mạnh hiện ra rõ rệt, khí phách bắn ra bốn phía, ngay cả Nhân Hoàng cũng có thể dùng khí trấn áp, đã có Vu Hoàng uy. Mà Ứng Tông Đạo lại đi lên con đường hoàn toàn khác. Ứng Tông Đạo từng một tay áp chế một cấm pháp phân thân của Ma Hoàng, khiến Ma Hoàng phân thân không thể giáng lâm. Hơi thở bá đạo của Vu Hoàng trên người hắn kia đã bị tiên khí che lấp hòa tan, bởi vậy không hề mạnh mẽ đến làm cho người khác không thể chống cự như Tinh Đế.

Tuy nhiên Diệp Húc vẫn không nhìn ra chênh lệch giữa hai người, không biết hai người bọn họ ai mạnh ai yếu.

"Khá tốt. Không hổ là thể chất Tinh Hà Trụ Quang có tư chất đệ nhất, có thể đấu với Ứng Tông Đạo."

Diệp Húc đột nhiên nghe thấy một giọng nói hung ác truyền tới từ đằng sau, hắn quay lại nhìn thì choáng váng, rùng mình mấy cái liên tục.

Chỉ thấy đứng sau hắn chính là một thiếu niên mặc quần áo đen sì như mực, gã đứng ở đó trông như một cái hố đen vậy, dường như tất cả ánh sáng đều bị thân thể gã hấp thu hết, không có chút ánh sáng nào có thể phản xạ ra ngoài.

Gã trông như vị hoàng đế hành tẩu giữa bóng đêm, ngạo nghễ khinh thường tất cả.

"Thiếu Bảo, chào tỷ tỷ đi." Một thiếu nữ xinh đẹp đứng cạnh thiếu niên áo đen này chớp chớp mắt với Diệp Húc, cười nói.

"Ma La Dư…"

Diệp Húc thấy nàng mà lại thấy đau đầu, Ma La Dư vẫn như trước đây, thấy hắn là ép hắn gọi tiếng tỷ tỷ. Gặp lại cố nhân tuy vui vẻ, nhưng điều khiến Diệp Húc sợ hãi chính là thiếu niên áo đen bên cạnh Ma La Dư kia, Ma Hoàng Ma La Thiên!

"Nghe nói ngươi trấn áp dì nhỏ nhà ta, còn đánh đệ đệ ta nữa."

Ma La Dư mỉm cười đi đến bên người Diệp Húc, không hề thấy nàng nổi giận vì Diệp Húc trấn áp Ngọc Tiêu cung chủ hay đánh nát Hầu Nhân Vực. Nàng giơ bàn tay gạt áo hắn, đầu ngón tay lướt qua lồng ngực hắn, cười hì hì nói: "Mà ngươi lại đã thành thân. Gọi em dâu ra cho tỷ tỷ xem một chút, nếu vừa lòng thì tỷ tỷ sẽ cho nàng ta ít đồ tốt, nếu không thì tỷ tỷ sẽ chém ả ngay tay chỗ!"

Nghe ý của nàng ta thì bất kể Diệp Húc cưới ai, nàng chắc chắn đều không vừa lòng và đều sẽ lập tức vung đạo chém đối phương.

Mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán Diệp Húc, hắn cười gượng hai tiếng, nói: "Sư tỷ nói đùa rồi…"

"Lúc trước thì gọi người ta là cô bé, giờ có người mới rồi liền gọi người ta là sư tỷ…" Ánh mắt Ma La Dư u oán, dường như nước mắt sắp rơi.

Diệp Húc chỉ thấy đầu mình lại to thêm vài phần, ở trước mặt Ma Hoàng đùa giỡn con gái ông ta, loại cảm giác này hãi hùng khiếp vía như đang nhổ răng trong miệng cọp.

Không, như là cọp cho mình nhổ răng.

Hắn vội vàng liếc mọi nơi, thấy đám người Yêu chủ cũng bị khí thế của Tinh Đế ép cho lui ra cách mình khá xa, thoáng yên tâm.

"Lấm la lấm lét nhìn xung quanh, Dư nhi, đây là tên thiếu niên tuấn kiệt Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo mà con nói với ta sao?"

Ma Hoàng hừ lạnh một tiếng, nhìn Diệp Húc với vẻ khó chịu, cười lạnh nói: "Tên Già La khốn kiếp kia ở đâu? Giao hắn ra đây!"

Diệp Húc không nhịn được kêu oan cho Già La Minh Tôn. Mỗi một lần âm Ma Hoàng đều là Diệp Húc ra tay, nhưng không hiểu tại sao Ma Hoàng lại không chịu bỏ qua cho Già La Minh Tôn, luôn coi đó là lỗi của lão, thậm chí không hề để ý chuyện Tu Đề và Bảo Hiền phản bội mà chỉ truy cứu một mình Già La Minh Tôn.

"Xem ra khi Ma Hoàng chưa trưởng thành, Già La Minh Tôn đã ức hiếp Ma Hoàng không chỉ một lần, nếu không Ma Hoàng cũng sẽ không so đo từng tí một như thế."

Diệp Húc đương nhiên sẽ không giao Già La Minh Tôn ra, hắn cười nói: "Sao bệ hạ lại rảnh rỗi đến Tinh Cung như vậy? Chẳng lẽ bệ hạ không sợ Tinh Đế nhận ra bệ hạ rồi đuổi giết tôn cấm pháp phân thân này sao?"

"Tinh Đế tiểu tử này muốn thống nhất Vu Hoang, ta đương nhiên phải đến xem xét kình địch tương lai. Giờ vừa nhìn thấy thì quả nhiên y có thể làm đối thủ tương lai của ta."

Ma Hoàng thản nhiên nói: "Ứng Tông Đạo dã tâm không lớn, có thể hợp tác. Nhưng Tinh Đế kia, dã tâm hắn cũng lớn như ta, thế gian này có một Ma La Thiên là đủ rồi, thêm một tên Tinh Đế nữa thì trời đất này có vẻ chật chội… Đáng tiếc chân thân của bản hoàng đang so chiêu cùng Giám Thiên Sứ Ma Vực mấy chục năm nay, vẫn chưa thể làm gì gã, không rảnh tự mình tới."

Ngữ khí gã có phần tiếc hận, hiển nhiên là vì chuyện bản thân không thể tới tiêu diệt Tinh Đế mà canh cánh trong lòng. Chuyện khiến gã canh cánh còn nhiều lắm, trong đó bao gồm cả chuyện không thể tiêu diệt được Ứng Tông Đạo và Diệp Húc.

"Ngoài ra bản hoàng còn muốn xem, con nối dõi của Đế Khốc Thần Vương rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thần thông gì."

Khí thế gã không hề phát ra chút nào nên không làm cho kẻ khác chú ý, tiếp tục nói: "Nhưng thấy tiểu tử nhà ngươi rồi bản hoàng lại càng muốn ngay lập tức ra tay làm thịt ngươi. Lần trước gặp ngươi ở Hoàng Tuyền Ma Tông, ngươi vẫn chỉ là một con kiến cỡ nhỏ, hiện giờ…"

Ma Hoàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đã biến thành một con kiến cỡ vừa. Không bao lâu nữa có khi ngươi sẽ biến thành một con kiến cỡ lớn! Ha ha, ngộ tính đệ nhất thiên hạ, Ứng Tông Đạo đúng là không nói sai."

Ma La Dư nhịn không nổi phì cười, giòn giã nói: "Cha à, cha so sánh thật thú vị quá. Kiến nhỏ, kiến vừa, kiến lớn, lại còn có cách nói như này nữa."

Ma Hoàng hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Không thành Vu Hoàng thì đều là kiến hết. Cho dù Ứng Tông Đạo, Tinh Đế được gọi là hai người hùng mạnh nhất thế giới Vu Hoang, ở trong mắt ta cũng chỉ con kiến siêu lớn, cường tráng nhất thôi."

"Nhận được lời nói tốt của bệ hạ."

Diệp Húc cười ha ha, không để ý lắm, nói: "Có thể được bệ hạ công nhận, tại hạ thật thấy may mắn."

Ma Hoàng hừ lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa mà liếc tới đám Thánh chủ, dường như nhìn thêm hắn một cái nữa thôi là không nhịn nổi ra tay tiêu diệt hắn.

Gã hạ giọng nói: "Xem ra, đại hội Tinh Cung lần này cũng không chỉ kinh động đến bản hoàng, còn kinh động đến những Vu Hoàng khác."

Diệp Húc cả kinh, nghi ngờ nói: "Vu Hoàng khác? Chẳng lẽ trong thế giới Vu Hoang còn có Vu Hoàng sao?"

"Đương nhiên không phải là Vu Hoàng của thế giới Vu Hoang. Vu Hoàng của thế giới Vu Hoang đã chạy tới thế giới khác rồi. Kẻ mà bản hoàng nói chính là hai tên Tuần Thiên Sứ mà Thiên giới phái xuống."

Ánh mắt Ma Hoàng sáng ngời, chiến ý bốc lên, trông thật hiếu chiến, đứng bên cạnh gã làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ không an toàn.

Diệp Húc nhìn theo mắt gã thì thấy hai người trung niên mặc áo xanh đứng ở trong Thánh chủ. Hai kẻ này tướng mạo bình thường đến cực điểm, bất cứ kẻ nào liếc mắt một cái đều sẽ xem nhẹ hai người này, giống như là Ma Hoàng kia.

Hai người đó như cảm ứng được ánh mắt Ma Hoàng, đột nhiên cùng quay đầu nhìn về phía Diệp Húc. Ánh mắt bọn họ vừa mới tới nơi đây đã khiến cho người ta có cảm giác như hư không méo mó, thời không rối loạn, năng lượng chất chứa trong ánh mắt kia mạnh đến mức có thể xé nát Nhân Hoàng chỉ trong chớp mắt!

Ma Hoàng khẽ động thân che trước người Ma La Dư, ngăn cản uy năng từ ánh mắt hai người kia. Nhưng với Diệp Húc thì gã không tốt đến như vậy, gã gạt Diệp Húc ở nơi đó, khiến hắn một mình chịu đựng ánh mắt của hai vị Vu Hoàng.

Diệp Húc cũng cảm giác được thân thể, nguyên thần và thiên địa pháp tướng của mình dường như sắp bị ánh mắt của hai người kia xé nát, hắn vội vận chuyển Bàn Vương Khai Thiên Kinh, Luân Hồi rách nát sau lưng hắn khẽ chuyển động vặn vẹo thời không, bình ổn lại thời không rối loạn do ánh mắt của hai người kia.

"A?"

Bên tai Diệp Húc đột nhiên vang lên hai tiếng kêu nhẹ, tuy nhẹ nhưng rơi vào trong tai hắn thì lại đinh tai nhức óc như sét đánh, khiến cho khí huyết hắn bị chấn sôi trào lên.

Hai gã trung niên áo xanh kia liếc nhau rồi cùng bước chân đi tới bên Diệp Húc này.

Ma Hoàng thân hình căng thẳng như gặp phải đại địch.

"Vị sư huynh này, hai người bọn ta phụng mệnh tru sát dư nghiệt Đế Khốc chứ không có ý đắc tội. Chức trách của Giám Thiên Sứ không hề liên quan đến Tuần Thiên Sứ ta. Lần này hai người bọn ta đến là để xem dư nghiệt Đế Khốc kia rốt cuộc có đến hay không chứ không hề muốn phát sinh xung đột với ngươi."

Một vị Tuần Thiên Sứ nhìn về phía Ma Hoàng rồi thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ma Hoàng cười ha ha, trầm tĩnh lại, nói: "Bản hoàng cũng không muốn đắc tội hai vị Vu Hoàng. Hiện giờ bản hoàng bị Giám Thiên Sứ Ma Vực kia làm cho sứt đầu mẻ trán, nếu thêm hai vị nữa thì ta chịu không nổi."

Vị Tuần Thiên Sứ khác hạ giọng nói: "Tuần Thiên Sứ ta phụ trách tuần tra chư thiên, nghe lệnh Vũ La lão tổ. Giám Thiên Sứ phụ trách giám sát hạ giới, nghe lệnh Võ Canh lão tổ nên không cùng một hệ thống. Bởi vậy chuyện của Giám Thiên Sứ thì Tuần Thiên Sứ ta không chịu trách nhiệm. Sư huynh đại khái có thể yên tâm."

Diệp Húc tò mò hỏi: "Hai vị này, dám hỏi hai người đuổi giết con nối dõi của Đế Khốc Thần Vương kia, rốt cuộc là có tìm được hay không?"

Một vị Tuần Thiên Sứ trong đó liếc hắn một cái, ánh mắt như nhìn một con kiến cỡ vừa giống như Ma Hoàng, khiến cho Diệp Húc khá khó chịu.

Sau một lúc lâu, gã đó mới miễn cưỡng nói: "Huyền điểu cõng Triều Ca bay xa, chạy trốn tới thế giới khác. Hai người bọn ta đuổi giết mấy năm, luân phiên đại chiến nhưng vẫn không thể bắt được nó."

"Nhưng cũng chém chết được vài tên, tiếc là không phải con nối dòng của Đế Khốc kia. Lấy tình hình chúng ta quyết đấu với cao thủ trên lưng huyền điểu thì xem ra nơi đó vốn không có con nối dòng của Đế Khốc, chỉ là vài quân cờ của Đế Khốc thôi."

Vị Tuần Thiên Sứ khác nói tiếp: "Bởi vậy bọn ta đoán, con của Đế Khốc đã nhân cơ hội lẻn vào Vu Hoang, âm thầm ẩn náu đâu đó, cho nên mới tới đây xem rốt cuộc người này là ai."

Năm người bọn họ đứng ở nơi đó như đứng ở giữa thời không khác, cao thủ trong Tinh Cung tuy nhiều nhưng để ý tới bọn họ thì lại không có mấy.

Đây là khí thế mạnh mẽ của Vu Hoàng khiến cho hư không méo mó, lực bóp méo còn mạnh hơn Lục Đạo Luân Hồi của Bàn Vương Khai Thiên Kinh tạo ra rất nhiều.

Hơn nữa, lúc này Tinh Đế mới là tâm điểm chú ý của mọi người nên có rất ít người sẽ để ý đến đám người Diệp Húc.

"Năm người chúng ta, chỉ có ta và Ma La Dư là người thật, còn Ma Hoàng và hai vị Tuần Thiên Sứ này chỉ là cấm pháp phân thân." Diệp Húc thầm nghĩ.