Diệp Ly và một gã phó tổng quản Quách Hòe đều xuất thân từ nô tài. Bọn họ đều sau ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới võ đạo tiên thiên, không có tư cách trở thành vu sĩ, nhưng địa vị ở trong Diệp phủ lại cực cao.

So sánh với những người khác đang khẩn trương, hai người có vẻ thoải mái hơn nhiều, thi thoảng nói giỡn vài câu.

Sở dĩ phái ra tiên thiên cao thủ trấn thủ, chủ yếu là bởi vì yêu thú trong Bách Man Sơn rất nhiều, trong đó có đủ loại đã tu luyện thành yêu quái, yêu ma, thực lực khủng bố, có thể so với tu sĩ.

Gặp được loại yêu quái, yêu ma, đệ tử tam đại thế gia căn bản không có bất luận sức phản kháng gì cả!

Mỗi năm tới lễ săn thú, đều xuất hiện tình huống đệ tử tông thất bị chết.

Diệp Húc thậm chí nhớ rõ mấy năm trước đây, có một lần Bách Man Sơn bạo phát yêu thú bạo động. Năm đó đệ tử tông thất Diệp gia tham gia lễ săn thú ước chừng chết đi chín người, ngay cả tam ca Diệp Hạo, tứ tỷ Diệp Sanh cũng chết trong tay yêu thú!

Hai đại vu hoang thế gia còn lại cũng không khả quan hơn, đệ tử tôn thất chiến thê thảm và nghiêm trọng hơn nhiều. Sau đó tam đại thế gia liên kết đi điều tra. Biết được Bách Man Sơn xuất hiện một tồn tại có thực lực Tam Chân cảnh, Hỗn Nguyên Kỳ đại yêu, thao túng yêu thú công kích đệ tử tam đại thế gia, mới xuất hiện ra thảm án này.

Đại yêu này lập tức bị gia chủ tam đại thế gia liên kết giết chết, từ đó về sau mỗi lần tới lễ săn thú tam đại thế gia đều phái vu sĩ đi tìm kiếm trong Bách Man Sơn một phen. Bọn họ đánh đuổi yêu quái yêu ma, đồng thời còn phía tổng quản ngoại môn đi theo bảo vệ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Diệp Ly thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, sắc mặt âm tình bất định. Đợi khi nhìn tới Phương Hòa và Phương Trình đi bảo hộ đệ tử Phương gia, sắc mặt hắn mới giãn ra, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm.

"Phương Chung Sơn quả nhiên phái Phương Hòa tham gia lễ săn thú này. Thực lực của Phương Hòa so với ta chỉ kém hơn một bậc mà thôi. Có Phương Hòa, hơn nữa có ta, hai đại tiên thiên cao thủ, Diệp Húc xem lần này ai có thể cứu được ngươi!"

"Thiếu Bảo!"

Chu Thế Văn rời khỏi đội ngũ Chu gia, đuổi theo Diệp Húc, Phương Thần cũng phóng ngựa đi theo. Chu Thế Văn quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái, hướng Diệp Húc cười tủm tỉm nói: "Thiếu Bảo, chúng ta hai nhà Chu Diệp làm đám hỏi đi. Ta gả cửu muội của ta cho ngươi! Chậc chậc, cửu muội của ta là thiên hương quốc sắc, tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi!"

Diệp Húc nháy mắt, có chút hoài nghi nhìn dáng người thô kệch của Chu Thế Văn kia. Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh đại thẩm trung niên dáng vẻ cao lớn thô kệch, râu quai nón, không khỏi rùng mình một cái.

"Em rể!"

Chu Thế Văn quen thuộc vỗ vỗ đầu vai Diệp Húc, nhướn mày nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Chờ ta trở thành gia chủ Chu gia, ngươi ta Chu Diệp hai nhà liên kết, diệt tên công tử bột Phương gia kia!"

Phương Thần nghe thấy thế, hắn lòng dạ âm trầm, vui mừng không lộ ra ngoài, cũng không khỏi tức giận, trợn mắt nhìn về Chu Thế Văn.

"Liên kết ngươi tiêu diệt Phương gia, tiếp theo có phải là Diệp gia chúng ta?" Diệp Húc chụp lấy tay của hắn, bất động thanh sắc nói.

Chu Thế Văn cười gượng hai tiếng: "Không hổ là em rể của Chu Thế Văn ta, não cũng rất linh hoạt quá nhỉ."

"Lăn!"

Chu Thế Văn phẫn nộ nén ngựa dừng lại, đi tới bên cạnh Phương Thần, còn chưa mở miệng, Phương Thần đã cười lạnh nói: "Thế huynh, nếu ngươi tới đây để chào hàng muội muội của ngươi thì tốt nhất là đừng nói còn hơn!"

"Công tử bột, ta nghe nói nhị tỷ Phương Tinh của ngươi dịu dàng thục nhàn, là tiểu mỹ nữ xinh đẹp nhất Phương gia, không bằng ngươi gả nhị tỷ của ngươi cho ta thế nào? Cậu em vợ!"

Miệng lưỡi của Chu Thế Văn giống như mật ngọt vậy, nhỏ giọng nói: "Cậu em vợ, chờ ta trở thành Chu gia gia chủ, ta ngươi Chu Phương hai nhà liên kết tiêu diệt Thiếu Bảo và Diệp gia…"

Phương Thần tức giận tới tay chân phát run, sắc mặt xanh mét, lạnh tới trên mặt có cả một tầng băng mỏng, nổi giận nói: "Lăn!"

Diệp Húc ba người dắt tay nhau chạy tới Bách Man Sơn. Đám người Diệp Bân, Diệp Phong nhìn thấy ba người cười nói, nghiễm nhiên như một đoàn thể nhỏ, không khỏi tức giận tới phát run. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Bọn họ thế mới biết, Diệp Húc mặc dù biến thành phế vật trong mắt người khác, nhưng trong mắt thiên tài chân chính, hắn vẫn là người được coi trọng vô cùng!

Chân chính tuyệt thế thiên tài, có cái vòng nhỏ hẹp của chính mình, đoàn thể nhỏ này, căn bản không phải bọn họ có tư chất cùng khả năng đi vào!

Chân long không đùa cùng xà trùng, phượng hoàng không làm bạn với chim sẻ, đạo lý là như thế!

"Không giết Diệp Húc tiện nô kia, chúng ta vĩnh viễn thấp hơn hắn một cái đùa, không được người khác coi trọng. Cái gọi là Diệp phủ tam kiệt, cũng chỉ có thể là chuyện chê cười!"

Rốt cuộc, đội ngũ cũng đi tới dưới chân Bách Man Sơn, Diệp Húc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy quần sơn Bách Man sơn liên miên không dứt, tung hoành mấy ngàn dặm. Không biết có bao nhiêu kỳ sơn trùng điệp tận chân trời, loáng thoáng truyền tới tiếng yêu thú hống.

Phiến núi lớn này ở sâu bên trong, cất dấu bí mật vô cùng, nguy hiểm rất lớn, thậm chí ngay cả tam đại vu hoang thế gia cũng không thể tiến vào sâu trong Bách Man Sơn, chỉ thăm dò mười ngọn núi bên ngoài.

Mỏ của tam đại thế gia cũng ở bên ngoài Bách Man Sơn.

Chu Thế Văn trợn tròn mắt, thẳng nhìn đám núi liên miên phập phồng, đột nhiên cười ha hả nói: "Công tử bột, có dám đánh cuộc một phen không? lần săn bắn ở Bách Man Sơn này, xem ai săn được yêu thú quý báu hơn, giá trị cao hơn!"

Phương Thần khẽ mỉm cười, phe phẩy cái quạt giấy trong tay cười nói: "Ta cũng đang có ý này." Dứt lời ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Diệp Húc nói: "Diệp thế huynh có hứng thú hay không?"

Diệp Húc khóe miệng lộ ra nụ cười: "Tính ta một người!"

Chu Thế Văn ánh mắt sáng lên cười ha hả nói: "Nếu Thiếu Bảo cũng muốn đánh cuộc, vậy không thể nào tốt hơn được! Nếu ta thắng ngươi phải cưới muội muội ta, là em rể ta! Công tử bột, ngươi nếu bị thua, tỷ tỷ Phương Tinh của ngươi phải gả cho ta!"

Phương Thần hừ lạnh một tiếng cười lạnh nói: "Chu huynh ham thích chào hàng muội muội mình như vậy, có phải lo lắng muội muội nhà ngươi rất xấu không gả ra ngoài được sao?"

Chu Thế Văn cả giận nói: "Muội muội và ta là cùng một mẹ sinh ra, lão tử anh tuấn như vậy, muội muội làm sao xấu được?"

Diệp Húc và Phương Thần liếc nhau thầm nghĩ: "Cùng một mẹ sinh ra với thằng này, quả nhiên là xấu không thể gả ra ngoài được."

Phương Thần xếp quạt lại, ngạo nghễ nói: "Nếu ta thắng, ta muốn hai người các ngươi lần sau gặp ta phải nhượng bộ lui binh!"

Chu Thế Văn muốn gả muội muội, chính là muốn hợp nhất tam đại gia tộc, thống nhất vu đạo Liễu Châu, thâu tóm ba thế gia khác!

Mà Phương Thần muốn Chu Thế Văn cùng Diệp Húc sau này gặp mặt hắn phải nhượng bộ lui binh. Sau này vu đạo đại thành, chưởng quản Phương gia, tấn công hai đại thế gia khác, khiến cho Chu Thế Văn cùng Diệp Húc không thể ra tay.

Bọn họ hai người đều là thiên tài kiệt xuất, trí mưu thâm trầm, hai trận đánh cuộc này nhìn qua thực không có nội dung gì, nhưng lại mang ý nghĩa trọng đại.

Bọn họ đúng là kiêng kị thật sâu lẫn nhau, vừa muốn giao thủ với đối phương, xác minh cao thấp, lại lo lắng đối thủ đọ xức tới chết, bởi vậy mới có loại đánh cuộc này!

Chu Thế Văn và Phương Thần nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Húc, chờ đợi hắn đánh cuộc.

Diệp Húc khẽ mỉm cười nói: "Nếu ta thua, sau này Diệp gia ta thâu tóm hai nhà các ngươi, sẽ lưu lại cho hai ngươi một mạng."

Chu Thế Văn cùng Phương Thần nhất tề tức giận hừ một tiếng, trận đánh cuộc này cực không công bằng. Chu Thế Văn và Phương Thần đúng là đều có ý kiêng kị lẫn nhau, trong đánh cuộc cũng không muốn cho mình và đối phương liều sống chết.

Mà Diệp Húc đánh cuộc lại không có loại hạn chế, bất kể thắng bại, đều phải thâu tóm hai đại thế gia khác. Cho nên khác biệt chính là, lần đánh cuộc này, Diệp Húc trong tương lai đánh bại được hai thế gia kia, sẽ lưu lại cho bọn họ hai người một mạng.

Chuyện này đại biểu cho một loại niềm tin chưa từng có từ trước tới nay. Nếu hắn thắng, thậm chí Chu Thế Văn và Phương Thần cũng không đặt ở trong mắt hắn, kiêu ngạo, càn rỡ, ngạo mạn không chịu nổi!

Chu Thế Văn xoa tay, cười ha hả nói: "Thiếu Bảo ngươi quả nhiên vẫn kiêu ngạo như vậy. Xem ra vì cái mạng nhỏ này mà lão tử phải cố gắng thắng ngươi mới được! vì hạnh phúc của muội muội, em rể này là ngươi định rồi! lão tử đánh cuộc!"

Phương Thần cười lạnh: "Nhân sinh một đời, khó gặp gỡ được một đối thủ, Phương mỗ may mắn, không ngờ gặp được cả hai! Ta cũng đánh cuộc!"

"Vỗ tay hoan nghênh làm thề!"

Ba thủ chưởng đánh vào một chỗ, Diệp Húc ánh mắt ngưng trọng, chỉ cảm thấy hai cỗ chân khí thẳng tới mình. Một đạo mãnh liệt như hỏa, một đạo nặng như núi, hiển nhiên là Chu Thế Văn cùng Phương Thần nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của hắn như vậy cho nên muốn động thủ thử.

Diệp Húc cất tiếng cười to, không hề ẩn giấu lực lượng, Thương Minh chân khí tùy tâm mà động, chỉ thấy bàn tay thoáng một cái biến thành màu tím!

Ba!

Kình phong bắn ra bốn phía.

Một đỏ, một vàng, một tím ba cỗ kình phòng nhằm về phía mặt đất, đột nhiên mặt đất hiện lên một bờ dài. Cũng là do Hậu Thổ Bá Thể thần công của Chu Thế Văn, chân khí nội liễm, không lọt ra ngoài, hấp thẳng xuống mặt đất rồi.

Cửu Dương Liệt Hỏa thần công của Phương Thần lại có cảnh tượng khác, mặt đất không ngờ bị cháy đỏ rực một mảnh, một phiếm nhiệt khí bốc lên hống hách vô cùng!

Mà Diệp Húc thương minh chân khí rơi xuống, trên mặt đất ngay cả một chưởng ấn cũng không có. Chỉ thấy những ngọn cỏ trên mặt đất, đột nhiên điên cuồng sinh trưởng, một phiến cỏ dại nguyên chỉ cao có hai ba tấc, không ngờ chớp mắt đã trưởng thành cao hơn nửa người, xanh um tươi tốt!

Ba người bọn họ tinh thông võ học rõ ràng là ba loại thuộc tính bất đồng khác nhau!

Diệp Húc thân mình hơi nhoáng lên một cái, trên mặt xuất hiện đám mây tía, lập tức sắc mặt phục hồi lại như cũ, toàn thân áo lam cũng xẹp xuống.

Chu Thế Văn cười ha hả, phóng ngựa chạy như bay, hướng tới đám đệ tử Chu gia, thanh âm truyền từ xa xa tới: "Diệp Thiếu Bảo, khó trách ngươi lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra thương thế ngươi đã khỏi hắn, thậm chí tu vi cũng khôi phục lại vài phần. Tuy rằng chỉ có luyện tới lục trọng, nhưng thực lực lại so với thất trọng còn lợi hại hơn! Tuy nhiên lần này ngươi thua cuộc chắc rồi, lão tử đi trước một bước!"

"Thương Minh luyện thể quyết lục trọng mà muốn thắng chúng ta, còn kém lắm!" Phương Thần liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái thật sâu, cũng phóng ngựa rời đi.