Độc Bộ

Chương 77: Một đồng tiền

“Ta làm người rất thật thà.” Bộ Tranh nghiêm túc nói.

“…”

Mọi người lập tức yên lặng,tên tiểu tử thật là biết cách nói đùa, hắn lại dám tự nhận mình là người thật thà, nhưng mà không một ai có cảm giác là hắn đang nói đùa cả, thoạt nhìn bề ngoài của hắn cũng rất là giống như những gì hắn nói vậy.

“Vậy thì ngươi định đặt cược bao nhiêu?” Sau một hồi trầm mặc, nhà cái lại hỏi.

“Theo tỷ lệ 1 ăn 100, nếu ta đặt nhiều một ít thì chắc chắn sẽ phát tài, còn nếu mà lỡ như… thì tổn thất của sẽ rất là lớn… mà ta cũng sẽ rất là đau lòng …” Bộ Tranh đắn đo trong suy nghĩ.

“Sao thế, không phải là ngươi có tiền sao, sợ rồi à?” Bộ Hải Phong lợi dụng cơ hội để mà giễu cợt.

“Ta tại sao lại phải sợ ngươi, muốn cược thì ta liền cược, có giỏi thì ngươi cược cùng ta…” Bộ Tranh nhỏ giọng lầm bầm, hắn cứ ngỡ là không ai nghe thấy, nhưng người xung quanh tai mắt ai lại không nhạy bén chứ, điều hắn nói ra mọi người đều nghe rất rõ ràng.

“Ha ha, ngươi muốn cược thì ta cược cùng ngươi, ngươi đặt Tú Anh đạt được hạng năm mươi phải không, ta liền đặt ngược lại.” Bộ Hải Phong nói.

“Ế… như vậy cũng được sao?” Bộ Tranh kinh ngạc.

“Tất nhiên là có thể, nhưng tỉ lệ đặt cược rất thấp, 100 ăn 1, ngươi xác định là muốn cược?” Nhà cái trả lời Bộ Tranh xong lại nhìn Bộ Hải Phong mà hỏi.

Loại tỷ lệ cược như thế thật là quá thấp, thấp đến nỗi chẳng ai rảnh tiền mà đi đặt cả.

“Đương nhiên là cược, ngay cả tiểu tử tạp dịch này còn dám cược, lẽ nào ta lại sợ hắn? Ngươi nghĩ ta cũng không có tiền sao? Một trăm lượng có đủ hay không!” Bộ Hải Phong lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng hung hăn đặt lên bàn, sau đó cao ngạo nhìn Bộ Tranh, giống như muốn nói, lão tử có tiền, ngươi có không?

“Oa, thiệt là nhiều tiền …” Bộ Tranh thấy được tờ ngân phiếu, hai mắtliền tỏ sáng, tràn đầy hâm mộ nhìn về phía Bộ Hải Phong, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được nhìn thấy tờ ngân phiếu một trăm lượng đó nha.

Ê ê huynh đệ, tên đó là đối thủ của ngươi đấy, ngươi cũng phải có chút tự trọng chứ, muốn hâm mộ thì cũng không cần phải rõ ràng như thế nha…

Mọi người cảm thấy rất là vô lực, Bộ Tranh thiệt đúng là không biết xấu hổ, nhưng nghĩ lại, Bộ Hải Phong lại đi so đo với một kẻ như thế thì lại càng thêm mất mặt hơn nữa, ngay lập tức tất cả đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.

Có đôi khi, chênh lệch giữa hai đối thủ là quá lớn thì người bị cười nhạo không nhất định là kẻ yếu mà lại là kẻ mạnh bên kia chiến tuyến, ngươi làm như vậy chả khác nào là khi dễ trẻ già, đàn ông có thai, và con nít cho con bú nha . ( Rông: hí hí :”>)

“…” Bộ Hải Phong cảm giác được biến hóa của ánh mắt xung quanh mình, hắn hận không thể tìm được cái “lỗ cống” để mà chui xuống.

“Vậy thì ngươi định đặt cược bao nhiêu đây, tiểu sư đệ?” Nhà cái cười hỏi, hắn cũng là Thanh Vân kiếm phái đệ tử, mà hầu như nơi đây phần lớn đều là đồng môn sư huynh đệ, kêu Bộ Tranh một tiếng sư đệ cũng rất là hợp tình hợp lý.

“Ta… ta đặt…” Bộ Tranh cắn môi, gương mặt hắn toát lên vẻ miễn cưỡng, dường như là đang làm ra quyết định nào đó rất quan trọng, làm mọi người cảm thấy rằng tiền cược của hắn chắc chắn sẽ rất lớn.

Đây cũng là điều bình thường, nếu như ngươi bị một ai đó khi dễ như thế, cho dù không lấy ra được một trăm lượng, thì tiền đặt cược ít nhất cũng phải là mười lượng, cắn răng cộng trừ nhân chia một hồi thì chắc cũng lấy ra được mười một lượng.

Tạp dịch đệ tử của Thanh Vân kiếm phái lấy ra mười lượng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Chỉ có điều, bọn hắn đã lầm rồi, haizz,mà còn là lầm to nữa chứ.

“Ta cược một đồng tiền!”

“Oanh”

Mọi người chao đảo…

“Một đồng tiền? Đặt một đồng tiền thì tại sao ngươi lại phải chần chừ lâu như vậy chứ?” Bộ Hải Phong cảm giác khuôn mặt mình nóng rang, hành động của Bộ Tranh chẳng khác gì hung hăng vả vào mặt hắn.

Hiện tại Bộ Hải Phong đã hiểu tất cả, hóa ra Bộ Tranh có gan đặt cược với mình là vì hắn chỉ định đặt một đồng tiền mà thôi.

“Tại sao không thể đặt một đồng tiền, bộ một đồng tiền thì không phải là tiền sao, một đồng tiền có thể đổi được mười tiền đồng, có thể mua được bốn cái bánh bao, có thể mua được bốn lạng thịt heo…” Bộ Tranh thao thao bất tuyệt mà kể ra một đồng tiền thì có thể làm được những gì, điều này làm một người sửng sốt, từ trước đến nay bọn hắn chưa từng nghĩ hoặc biết một đồng tiền có thể làm được nhiều như thế chuyện.

Có người hồi tưởng lại thời điểm mình dùng tới một đồng tiền, ôi, tại sao nó lại xa xôi đến như thế nhỉ…

Hiện tại, bọn họ đều dùng ngân lượng, thứ đang giá hơn tiền đồng gấp trăm ngàn lần.

“Được rồi, được rồi, một đồng tiền thì một đồng tiền, gấp trăm lần lên không phải là một vụn bạc sao.” Nhà cái cũng không để ý lắm, cũng không ngại tích tiểu thành đại, góp gió thành bão.

Hắn cũng không muốn chuyện này làm to lên, không muốn thu quá nhiều, bởi vì tỉ lệ đặt cược quá cao, nếu mà xảy ra vạn nhất… ai lại muốn mình chịu thiệt thòi cơ chứ.

“Ân, đây là một đồng tiền, ngươi đưa cho ta giấy xác nhận.” Bộ Tranh thận trọng lấy từ bên hông mình ra một đồng tiền, sau đó lại không nỡ giao ra mà đưa cho nhà cái.

“…”

Vẻ mặt Bộ Hải Phong như muốn khóc, tại sao số ta lại khổ như vậy, tại sao lại đi trêu chọc một tên cực phẩm như thế, cho dù kết quả ra sao, người thua không phải là mình sao.

“Lý Tú Anh mà ngươi muốn đặt là người nào, chính là Lý Tú Anh của Tử Vân sơn trang à ?” Nhà cái hỏi, trong trí nhớ của hắn chỉ có người này mới có đủ thực lực để tiến vào TOP 80.

“Không phải, là Lý Tú Anh của Yên Vân sơn trang, đến từ Nhạc huyện.” Bộ Tranh từng điều tra qua, trong Yên Vân sơn trang chỉ có mình Lý Tú Anh là đến từ Nhạc huyện.

“Lý Tú Anh của Yên Vân sơn trang? Tại sao ta lại không có chút tư liệu nào về nàng, nàng nhập môn được bao lâu rồi?” Nhà cái lục tìm tài liệu đặt trên bàn, hắn tìm không ra được người nào có thông tin như vậy, thật ra cho dù hắn tìm cả đời cũng chưa chắc đã tìm ra, Lý Tú Anh ngay cả tư cách tiến vào TOP 300 cũng không có thì làm sao bọn hắn lại để ý mà ghi lại được chứ.

“Chưa đến một năm.”

“…”

Nhà cái trầm mặc, sau đó thận trọng hỏi:”Nàng có phải là một thiên tài?”

Nếu như nàng là một thiên tài, thì hoàn toàn có khả năng tiến vào được TOP 50, như vậy thì nàng đúng là một thiên tài thích ẩn dấu, vậy thì chuyện bọn hắn không biết nàng thì cũng có thể giải thích được.

“Không phải, nàng là người rất bình thường, hai chữ thiên tài không có một chút liên quan tới nàng.” Bộ Tranh lắc đầu phủ nhận.

“Nếu nàng không phải là thiên tài, vậy thì làm sao có thể đạt được hạng năm mươi?” Nhà cái hoài nghi hỏi thăm, Thanh Vân kiếm phái vốn rất tàn khốc, nếu không có thiên phú cùng bản lĩnh thì rất khó thể hiện được.

“Ta cảm thấy nàng rất là bình thường thế nên đặt cược đại vào hạng năm mươi, vừa đúng ở chính giữa 100.” Bộ Tranh cười trả lời, Tú Anh thuộc tuýp người kỳ quái, chỉ cần đặt nàng trong đám người, thì cho dù ngươi nhìn thế nào cũng tìm không ra.

“Bình thường… có lẽ sẽ không đạt được hạng năm mươi, ngươi có biết ngoại môn đệ tử có bao nhiêu hay không? Hơn hai vạn người, là hai vạn người ấy!” Nhà cái nói cho hắn chuyện mà hắn rất không muốn nói ra.

Trong hai vạn người, để mà có thể chọn ra được một trăm tên, thì tỉ lệ chính là hai trăm chọn một, vậy thì có thể tưởng tượng được canh trạnh gay gắt và khốc liệt đến như thế nào.