Miểu Miểu vươn tay vuốt khuôn mặt Dịch Thiên, hốc mắt hơi ẩm ướt, vuốt ve kĩ càng từng tấc từng tấc. Dịch Thiên đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hai mắt mừng như điên, nhìn chằm chằm Miểu Miểu. “Đồ ngốc, chàng cái dạng này thật là xấu xí.” Miểu Miểu thì thầm, nước mắt đột nhiên chảy xuống.

Dịch Thiên rút một tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Miểu Miểu, khàn khàn nói: “Đừng khóc, chỉ cần nàng còn sống, cái khác cũng không quan hệ.” Miểu Miểu gắt gao ôm lấy Dịch Thiên, ta đáp ứng chàng, ta nhất định sống thật tốt, cùng với chàng sống thật tốt. “Còn có chỗ nào không thỏai mái sao?” Dịch Thiên nhẹ giọng hỏi. “Đói bụng.” Miểu Miểu sờ sờ bụng của mình rưng rưng cười nói. Dịch Thiên nhẹ nhàng buông Miểu Miểu đứng dậy.

“Dịch Thiên, trên người chàng bị làm sao vậy?” Miểu Miểu nhìn thấy Dịch Thiên cả người đầy vết máu, kinh hô. Từ ngày trở về từ hoàng cung, Dịch Thiên vẫn luôn canh giữ ở bên người Miểu Miểu, không rời khỏi nửa bước, thuốc cũng không bôi, quần áo cũng không thay. Giờ phút này vết máu khô nhìn hết sức kinh khủng. “Không có việc gì, chỉ là bị thương một chút ngòai da.” Dịch Thiên nhẹ giọng trấn an Miểu Miểu.

Miểu Miểu cũng không thèm nghe Dịch Thiên nói, chống tay đứng lên muốn tới bên cạnh Dịch Thiên. “Nàng muốn làm gì?” Dịch Thiên đưa tay ôm lấy nàng. “Ta muốn nhìn thương thế của chàng.” Miểu Miểu ra sức kéo quần áo của Dịch Thiên.

“Không có việc gì, nằm xuống đi ta đi lấy đồ ăn, nàng hôn mê đã rất nhiều ngày rồi, nên ăn một chút.” Dịch Thiên dỗ dành Miểu Miểu.

“Không cần, ta muốn xem thương thế của chàng trước.” Miểu Miểu vẫn tiếp tục lôi kéo quần áo Dịch Thiên, nhưng có điều là hôn mê đã lâu lại chưa ăn gì, cả người trên dưới không có bao nhiêu khí lực, kéo một lúc lâu cũng không xê dịch được gì.

“Ngoan, nghe lời, chờ nàng ăn xong, ta sẽ cho nàng xem.”

“Không cần, chàng rốt cuộc là đã làm gì, chàng không bôi thuốc sao, chàng không cảm thấy đau hả?” Thật vất vả mới xé ra được một ít xiêm y, Miểu Miểu nhìn thấy cánh tay Dịch Thiên, cả trước ngực đều có vết thương đã khô máu, khóc rống nói, “Tại sao chàng không bôi thuốc, chàng muốn cho ta đau lòng chết sao?”

“Đừng khóc, ta sẽ đau lòng, ta không đau, thật đó, chỉ cần nàng tỉnh lại, tất cả đều tốt lắm rồi.” Dịch Thiên quay lại ôm Miểu Miểu, dịu dàng nói.

“Đồ ngốc, chàng chính là đồ ngốc.” Miểu Miểu nhào vào trong ngực Dịch Thiên đau lòng khóc thành tiếng.

“Ta yêu nàng!” Dịch Thiên hôn lên nước mắt của Miểu Miểu nhẹ nhàng nói, nước mắt Miểu Miểu rơi lại càng nhanh hơn, Dịch Thiên, ta nhất định sẽ sống thật tốt, cả một đời cùng với chàng, vô luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng…

Nhờ vào y thuật cao minh của Viêm Ly, Miểu Miểu phục hồi như cũ rất nhanh, vết thương của Dịch Thiên cũng không có gì đáng ngại. Vì vậy hai người quyết định quay về Bồng Lai Các, để tránh cho người khác lo lắng, Tiểu Vũ cũng một đường đi theo bọn họ ra khỏi cốc. “Ta nói, tỷ đây chính là từ trong ôn nhu hương tử lí đào sinh* nha, chậc chậc chậc, thật nhìn không ra,tỷ lợi hại như vậy.” Tiểu Vũ tại sao không lúc nào là không nhớ cười nhạo Miểu Miểu.

*nguyên văn 死里逃生. Tử lí đào sinh. Thập tử nhất sinh, đại nạn không chết

Miểu Miểu nghe vậy miệng co giật, bản thân đã biết việc trúng độc của nàng lúc quay về nàng cùng Dịch Thiên sẽ bị trêu cho đến chết. Lập tức quay qua Dịch Thiên gắt giọng “Dịch Thiên, hắn cười nhạo ta, cũng là cười nhạo chàng, chàng bảo Vụ Huyền bỏ hắn lại đi, để cho hắn đi bộ.” Dịch Thiên quay lại liếc mắt nhìn Miểu Miểu một cái, tiện đà lại nhẹ nhàng liếc Tiểu Vũ một cái. Tiểu Vũ thấy vậy đen cả mặt, bản thân mình thật đúng là không chiếm được một chút tiện nghi, người này tòan tìm người chống lưng. Vụ Huyền nghe vậy lại cười ha ha, phu nhân ơi là phu nhân, lắc lắc đầu, một chút thua thiệt cũng không chịu.

Lộ trình quay lại mặc dù giống vậy, nhưng không giống lúc đến chạy vội vàng, đã đi được một ngày rưỡi vẫn chưa đến Bồng Lai Các. Màn đêm đã phủ xuống, bốn người vào một trấn nhỏ chuẩn bị nghỉ ngơi. Đi đến khách điếm của Vụ Thiên Các, mới vừa vào đến cửa, liền phát hiện hào khí quỷ dị. Chưởng quỹ mắt liếc thấy Dịch Thiên, vội vàng chạy đến tôn kính nói: “Chủ thượng, phu nhân.” Cả tửu lầu đang ồn ào lập tức yên lặng.

“Xảy ra chuyện gì?” Vụ Huyền nhìn thấy bàn ghế trong đại sảnh của khách điếm đại bộ phận đều bị phá hủy, hai nhóm người chính là đang đánh không chịu tách nhau ra, nghe chưởng quỹ nói mặc dù đều dừng lại, nhưng tình thế vẫn hết sức căng thẳng.

Chưởng quỹ không mở miệng, dường như có vạn lời khó nói, Vụ Huyền cũng biết ở đây không phải chỗ nói chuyện, không hỏi tiếp. Miểu Miểu nhìn thoáng qua, nói nhỏ: “Nhớ kỹ đem tòan bộ tổn thất tính rõ ràng, bảo bọn hắn bồi thường, hai bên như nhau.” Hơ, tất cả ánh mắt nhất tề hướng về phía nàng, trường hợp này nói như thế này thật sự là đủ lợi hại, quả nhiên đầu óc phu nhân của Dịch Thiên không giống với người khác.

Tiểu Vũ rất không nể mặt mũi bật cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên, không biết nói sao. Miểu Miểu cũng không lộ vẻ phản bác hay không phản bác, đây chính là tiền của Dịch Thiên, cũng là tiền của ta, có thể để cho người khác phá chùa sao, thật là.

Dịch Thiên nghe vậy quay qua chưởng quỹ bình thản nói: “Làm theo lời phu nhân đi.” Ơ, chưởng quỹ sửng sốt một hồi lâu mới đáp lại: “Vâng, chủ thượng.” Cái này lời phu nhân nói thật khiến người khác buồn cười, nhưng chủ thượng dường như rất nghiêm túc. Lập tức cao giọng hô: “Các vị đại hiệp, trước đến đây để bổn điếm tính toán tổn thất, sau đó đi ra ngòai đánh, chủ thượng cùng phu nhân nhà ta không thích quá ầm ĩ.” Rất thành công làm cho hai bên vứt bỏ hoàn tòan ý niệm tiếp tục đánh nhau, Dịch Thiên, bọn họ không dám trêu vào.

Chưởng quỹ thẳng một đường đi theo lên lầu, đóng cửa phòng lại. Chưởng quỹ liền vội vàng nói: “Hai nhóm người đó là bởi vì đấu võ mồm mà đánh nhau.” “Cãi nhau chuyện gì?” Vụ Huyền hỏi. “Đại Hội Võ Lâm, nghe nói năm nay Đại Hội Võ Lâm người thắng không chỉ đọat được chức Võ lâm Minh chủ mà còn nhận được một vật bất ngờ, chính là Ngân Tiêu trong truyền thuyết hai mươi năm trước của Tiêu công tử” Hử, Miểu Miểu nghe vậy nhướng mày, Ngân Tiêu vẫn luôn ở bên người mình, ở đâu lại xuất hiện thêm một cái. Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu liếc mắt một cái khẽ gật đầu nói: “Ngươi đi ra ngòai trước, chuẩn bị một chút thức ăn đưa lên.” Chưởng quỹ lĩnh mệnh rời đi.

Chờ chưởng quỹ rời đi, Vụ Huyền liền nói: “Chủ thượng, Tiêu công tử đó mất tích đã rất lâu, người trong giang hồ đều cho rằng hắn đã chết, tại sao Ngân Tiêu lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ hắn không chết?”

“Đã chết.” Miểu Miểu ở một bên tiếp lời.

“Tại sao phu nhân lại biết?” Vụ Huyền hỏi.

Miểu Miểu nhìn Dịch Thiên bên cạnh không có ý tứ phản đối, Vụ Huyền vốn là thuộc hạ thân tín của Dịch Thiên, mà Tiểu Vũ cũng đã cứu nàng vài lần, cũng không cần kiêng kị nữa rồi. “Ngươi nghĩ ta đang cầm là thứ gì?” Miểu Miểu móc ra Ngân Tiêu hỏi.

“Ngân…” Vụ Huyền rất thông minh không thốt ra khỏi miệng, chỉ dùng ánh mắt hỏi chuyện gì xảy ra.

“Đây mới là thật.” Miểu Miểu thu hồi Ngân Tiêu nói: “Không biết tại sao lại xuất hiện đồ giả?”

“Phu nhân, người cùng với Tiêu công tử chính là…” Vụ Huyền dò xét hỏi, ánh mắt Tiểu Vũ chợt lóe, cũng nhìn chằm chằm vào nàng.

“Coi như là thầy trò đi.” Miểu Miểu nhấp trà nói tiếp: “Tiểu Vũ, ngươi bây giờ không muốn nói gì với ta sao?”

“Có, nhưng không phải bây giờ, muốn kể cũng mất một khoảng thời gian, hiện giờ không gấp.” Tiểu Vũ chậm rãi nói. Vụ Huyền nghe vậy thóang nhìn qua Tiểu Vũ, tại sao mỗi người dường như đều có bí mật, mà chủ thượng lại không có vẻ kinh ngạc chút nào, nói vậy khẳng định đã sớm biết.

Miểu Miểu nghe vậy gật đầu, đột nhiên hét lớn: “Tại sao thức ăn còn chưa tới, ta đói muốn chết rồi.” Vụ Huyền khẽ nhíu mày, đây mới là phu nhân, mới vừa rồi bộ dáng cao thâm khó lường như vậy, thật là có chút không quen.