Đã bốn ngày Lận Thâm không tới trường. Tối nào về nhà Diệp Tri Hòa cũng liên lạc với hắn qua điện thoại.
Kì phân hóa được coi là chuyện riêng tư, đa số mọi người sẽ chẳng chia sẻ với bất kì ai, mà tính cách của Lận Thâm lại càng là kiểu né tránh những việc thế này. Dù Diệp Tri Hòa tò mò vô cùng nhưng vẫn phải nhịn… Chỉ trừ những lúc cậu thực sự không nhịn nổi nữa.
“Rốt cuộc phân hóa có cảm giác ra sao?”. Thứ sáu tan học về nhà, cuối cùng Diệp Tri Hòa cũng hỏi.
Lận Thâm ở đầu bên kia ngập ngừng một hồi lâu rồi đáp: “Cậu nhớ tớ à? Tuần sau chúng mình gặp lại rồi”.
Diệp Tri Hòa nhoài nửa người khỏi giường, quay cuồng vùng vẫy trong chăn: “Cậu biết ý tớ không phải thế mà”.
Lận Thâm lại im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Thế ý cậu là gì?”. Giọng hắn vừa chậm vừa trầm, nhấn từng chữ một vào lòng cậu.
“Ừm…”. Diệp Tri Hòa lại chẳng thèm sợ, tiếp tục to gan nói. “Trong sách bảo là sẽ có thay đổi về cả thể xác lẫn tinh thần”.
“Ừ”. Lận Thâm đồng ý.
“Thế rốt cuộc là thay đổi ở đâu?”. Diệp Tri Hòa vùi người vào chăn, trong giọng xen ý cười lại ẩn ý tình, trắng trợn làm nũng với người ở đầu dây bên kia.
Lận Thâm hỏi: “Cậu thực sự muốn biết à?”.
Diệp Tri Hòa gật đầu, vẫy đuôi.
Hắn lại nói tiếp: “Cậu thế này có được tính là giở trò lưu manh không đây?”.
Diệp Tri Hòa trượt từ trong chăn ra, quỳ xuống sàn. “Thế thì thôi, tớ không tò mò nữa”.
“Sao lại thế?”. Lận Thâm bắt bẻ. “Cậu muốn hỏi cơ mà”.
Đột nhiên Diệp Tri Hòa chẳng biết nên đáp lại thế nào. Hai người đã không gặp nhau mấy ngày rồi, cậu nhớ Lận Thâm vô cùng, nên mới không nhịn được mà nói nhiều cho vơi nỗi cô đơn. “Đợi đến lúc tớ phân hóa là biết chứ gì”.
“Khắp người nóng ran, tuyến thể có cảm giác bỏng rát rõ ràng, trong thời gian ngắn không khống chế được pheromone”. Những điều Lận Thâm nói đều có trong sách giáo khoa sinh lí, là kiến thức cơ bản nhất về phân hóa. Rồi hắn thì thầm từng chữ một: “Còn muốn làm vài việc không được làm trước khi phân hóa nữa”.
Hình như Diệp Tri Hòa đã hiểu, cậu tựa người vào mép giường đáp: “Sau khi phân hóa vẫn chưa làm được ngay mà”.
Lận Thâm dửng dưng: “Cậu nghĩ gì đấy?”.
Diệp biết hòa từ chăn thượng trượt xuống, quỳ đến trên sàn nhà, “Kia vẫn là thôi đi, ta không hiếu kỳ.”
“Như thế nào tính?” Lận thâm hỏi lại, “Ngươi không phải muốn hỏi sao.”
Diệp biết hòa phủng di động nhất thời không biết nên như thế nào giảng, hai người có vài thiên không gặp mặt, hắn rất tưởng niệm, nhịn không được nói tốt nhiều nói lấp đầy tịch mịch, “Chờ ta phân hoá thời điểm tự nhiên sẽ biết.”
“Thân thể nóng lên nóng lên, tuyến thể có rõ ràng bỏng cháy cảm, sẽ ngắn ngủi tính khống chế không được tin tức tố.” Lận thâm nói này đó sinh lý thư thượng đều viết, là cơ bản nhất phân hoá thường thức, rồi sau đó dừng dừng từng câu từng chữ thì thầm, “Còn muốn làm một ít phân hoá trước không thể làm sự tình.”
Diệp biết hòa tựa hồ nghe đã hiểu, dựa vào mép giường nói: “Phân hoá sau cũng không thể lập tức làm đi.”
Lận thâm bất động thanh sắc: “Ngươi tưởng chính là cái gì?”
Chỉ nói chuyện qua điện thoại là Diệp Tri Hòa đã cảm nhận được những thay đổi bên phía Lận Thâm, hình như kì phân hóa thực sự có thể khiến người ta trưởng thành chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi vô cùng. Lận Thâm càng lúc càng già dặn, lại còn biết trêu chọc cậu nữa. Giọng hắn cũng khang khác, chẳng giống thiếu niên ngày xưa mà đã nghiêng về giọng nam giới trưởng thành.
Diệp Tri Hòa khôn lỏi: “Tớ cũng chẳng biết nữa, cậu thử đoán đi”.
Lận Thâm cúi đầu thở ra một hơi nóng rực, trong thời khắc mấu chốt nhất trong kì phân hóa, cả người hắn choáng váng như bị sốt cao. Kì phân hóa của mỗi người là khác nhau – có những người chỉ nằm trong nhà bảy ngày là xong xuôi, chẳng có cảm giác gì.
Dĩ nhiên Lận Thâm không phải kiểu người đó. Việc không nhìn thấy Diệp Tri Hòa khiến hắn sốt ruột, mà nếu vì những phản ứng trong lúc phân hóa này mà bỏ lỡ cuộc chuyện trò với nhóc con thì hắn lại càng nôn nóng bất an.
Hắn ghé sát vào điện thoại, nhẹ giọng nói: “Tớ muốn hôn cậu”.
Diệp Tri Hòa: “Nhưng chưa phân hóa cũng hôn rồi…”.
“Không phải kiểu hôn đó”. Lận Thâm ngắt lời, người ở đầu bên kia cũng chẳng nói gì nữa. Mấy giây im lặng ngắn ngủi trôi qua, cả hai đều biết kiểu hôn này là thế nào – chưa thỏa mãn với sự thân mật bên ngoài, phải tiến thêm một bước nữa. Hai bên đều hơi ngượng, mặt đỏ ửng lên.
Một lúc sau, Diệp Tri Hòa lại bâng quơ nói: “Tớ còn tưởng cậu muốn đánh dấu tớ cơ”.
Giọng nói rầu rĩ truyền tới từ phía Lận Thâm: “… Cậu vẫn chưa phân hóa, không được nghĩ thế”.
“Sao mà không được?”. Diệp Tri Hòa lại nằm lên giường. “Thế lúc nào tớ phân hóa xong là được, đúng không?”.
Lận Thâm: “Diệp Tri Hòa”.
Diệp Tri Hòa tưởng hắn muốn sửa miệng mình, bèn chủ động nói: “Ừm… Đánh dấu là chuyện chỉ có Alpha và Omega mới được làm thôi”.
Lận Thâm lại đáp: “Đánh dấu vĩnh viễn và đánh dấu tạm thời không giống nhau”.
“A…”. Lúc này Diệp Tri Hòa mới ý thức được hắn đang hiểu lầm gì, cậu khô khan nói. “Tớ không có ý đó…”. Không phải tớ muốn làm chuyện khó nói kia đâu! Quá đáng lắm rồi, đó không phải chuyện trẻ con chưa phân hóa nên nghĩ tới!
Lận Thâm lại nói: “Tớ từng đánh dấu cậu rồi mà?”.
Diệp Tri Hòa sửng sốt: “Lúc nào cơ?”.
“Pheromone ấy”.
Vì Diệp Tri Hòa không có pheromone, nên cậu rất dễ bị nhiễm mùi hương của Lận Thâm. Hắn cũng chẳng biết khi ấy mình nghĩ gì nữa, đầu óc thì ngẩn ngơ, dục vọng chiếm hữu vừa ấu trĩ vừa hống hách phá quấy, theo bản năng “đánh dấu” Diệp Tri Hòa.
Người khác sẽ ngửi được mùi bạc hà tràn ngập trên người Diệp Tri Hòa – đó là pheromone của hắn.
“Chắc giờ hết rồi ó”. Diệp Tri Hòa nói mà chẳng thèm quan tâm bầu không khí thế nào.
Lận Thâm bèn tỏ vẻ khó chịu, vui buồn thay đổi chỉ vì một câu cậu thốt ra, chẳng hiểu sao hắn lại để ý chuyện này đến thế”.
“Đợi cậu quay lại rồi ‘đánh dấu’ tiếp nha”. Diệp Tri Hòa nghiêng đầu. “Vậy là tớ có thể giả vờ rằng mình cũng có pheromone rồi”.
Lận Thâm chẳng đáp gì, mấy giây sau mới nói: “Nhóc lưu manh”.
Diệp Tri Hòa: “?”.
Cậu cuống cuồng giải thích: “Ý tớ không phải là kiểu đánh dấu mười tám cộng kia đâu”.
Sách giáo khoa sinh lí miêu tả đánh dấu như một nghi thức vừa nghiêm túc vừa trang trọng, nhưng đoạn quan trọng nhất thì lại lược bớt đi. Đánh dấu vĩnh viễn hay đánh dấu tạm thời cũng phải cắn vào tuyến thể, nhưng cái trước thì có nội dung khiến người ta đỏ mặt hơn nhiều. Diệp Tri Hòa nhớ rõ, hồi cấp hai lúc thầy giáo giảng đến đây thì cả lớp chẳng ai ngủ gật, nhưng thầy lại chỉ bâng quơ nói giữa những ánh mắt chờ mong: “Giờ các trò chưa cần biết nhiều đâu, đến lúc phân hóa xong là khắc biết hết”.
Giờ Diệp Tri Hòa vẫn chưa hiểu lắm, rõ ràng đó là nội dung người lớn, phải trả phí mới xem được.
“À”. Lận Thâm nói. “Cậu biết cả mười tám cộng cơ đấy?”.
Diệp Tri Hòa vẫn chưa tỉnh táo lại. “Biết một xíu…”.
“Còn cãi là không lưu manh à?”. Lận Thâm hạ giọng. “Giờ cậu đang nghĩ gì?”.
Diệp Tri Hòa mím môi, một lúc sau mới nói: “Cậu thay đổi thật rồi”.
“Thay đổi chỗ nào?”.
Diệp Tri Hòa đáp: “Giờ cậu hư quá à”.
Lận Thâm bật cười.
Tiếng cười hắn vừa trầm lại hơi ngốc nghếch, chẳng hiểu sao nghe gợi cảm vô cùng.
Diệp Tri Hòa choáng váng, mặt đỏ tưng bừng. Lận Thâm phân hóa rồi, hai đứa cũng khác nhau; mà cái khác ấy chẳng hiểu sao lại mang tới khoái cảm lạ kì, thích người kia mà như đang đụng đến điều cấm kị nào đó vậy.
Lận Thâm nói: “Miêu Miêu, cậu đang nghĩ gì thế?”.
Diệp Tri Hòa bèn chẳng nghĩ nữa, cậu nói chậm rì rì: “Nghĩ về cậu”.
“Tớ làm sao?”.
Diệp Tri Hòa chôn mặt vào chăn. “Cậu hôn tớ”.
Hơi thở Lận Thâm nghẹn lại, chẳng hiểu sao có cảm giác đang tự cầm đá đập chân mình. “Tuần sau gặp lại rồi”.
Diệp Tri Hòa hỏi: “Tuần sau cậu quay lại trường à?”.
“Đúng thế”.
“Thứ hai tuần sau á?”.
“Ừm”.
“Chưa tới bảy ngày mà”.
“Phân hóa xong là được rồi”.
“Vậy thứ hai gặp lại nha”. Diệp Tri Hòa do dự một lúc rồi nói. “Cậu đừng quên lời mình nói đấy”.
Lận Thâm cố ý hỏi: “Tớ nói gì cơ?”.
Diệp Tri Hòa lập tức nhấn mạnh: “Cậu bảo cậu muốn hôn tớ cơ mà!”.
Lận Thâm: “Nhưng cậu đã phân hóa đâu”.
Diệp Tri Hòa nhỏ giọng: “Thì mình lén hôn nhau”.
Lận Thâm: “… Ừ, được”.
Diệp Tri Hòa chưa yên tâm mà dặn dò: “Hai ngày nữa là gặp lại nhau rồi, cậu phải nhớ đó”.
Lận Thâm hít sâu một hơi, cảm giác khô nóng lại vọt lên. “Ngốc này, đừng kích động tớ nữa”.
Diệp Tri Hòa lại vui vẻ vô cùng, cậu nhảy nhót trên giường đợi đến tuần sau.
Cậu cúp máy rồi quay cuồng từ trên giường xuống dưới sàn. Trong nhà tĩnh lặng vô cùng, cậu phát hiện ở huyền quan có thêm một đôi giày – Diệp Thư đã về.
Diệp Tri Hòa không hề nghe tiếng mở cửa, lại càng không biết Diệp Thư về nhà lúc nào, cậu hoang mang ra khỏi phòng. Diệp Thư đang ngồi trong phòng khách, tay còn kẹp một điếu thuốc, hai gò má ửng hồng chẳng biết có phải vì lạnh hay không, thấy Diệp Tri Hòa bước tới bèn dập thuốc đi.
Hai người chẳng ai nói câu nào, Diệp Thư đứng dậy mở cửa sổ, hỏi cậu: “Con ăn cơm chưa?”.
“Rồi ạ”. Diệp Tri Hòa đứng thẳng lưng. “Mai ba vẫn phải đi làm ạ?”.
Diệp Thư quay đầu, đôi má đỏ bừng bừng càng rõ hơn, chắc chắn ông đã uống rượu. “Đi ngủ đi con”.
Diệp Tri Hòa biết đây là thời cơ tốt nhất, cậu vừa sợ hãi vừa can đảm – nếu giờ hỏi điều mình muốn biết, có khi Diệp Thư sẽ trả lời.
“Hôm nay ba với cô Trình uống tí ấy mà”. Diệp Thư ngồi lại sô pha, tựa người vào gối mềm, trong mắt toàn men say. “Ba uống không lại”.
Diệp Tri Hòa ngồi xuống phía đối diện, Diệp Thư nhìn cậu. “Mấy hôm nay toàn thấy con gọi điện nhỉ”.
Đầu óc Diệp Tri Hòa trống rỗng trong nháy mắt, hóa ra mình lại lòi đuôi trước.
Rồi Diệp Thư hỏi: “Còn đủ tiền điện thoại không con?”.
Diệp Tri Hòa: “…”.
Diệp Tri Hòa: “Đủ ạ”.