Đô Thị Tà Tu

Chương 98: Hoa Khôi Thuần Khiết

Linh Bảo phái cũng là một trong những chủ trì đại hội đoạt bảo, Từ Tuyết Nhi là nữ đệ tử cao nhất của phái, sao lại không biết chuyện này đây, vậy tại sao nàng không nói ình?

Tiêu Dực không muốn suy nghĩ về vấn đề sư môn của nàng, bởi vì nàng đối với mình như tâm can bảo bối, dù cho lao vào Diêm La điện để cứu mình nàng cũng dám,sao lại có thể trơ mắt mình đi vào đầm rồng hang hổ chứ? Nhất định là có lý do khác.

- Tiêu đại ca, em tìm anh khắp nơi đấy.

Hàm Tu chạy tới, sau lưng nàng là thầy giáo tên Lý Quân, trên mặt hai người có chút khẩn trương.

- Làm sao vậy?

Tiêu Dực liếm môi, biết là có chuyện rồi.

Hàm Tu thấy Tiêu Dực, nhẹ thở phào, vỗ bộ ngực đang run rẩy, thở hổn hển, Lý Quân bước tới nói:

- Tiêu lão sư, anh không sao là tốt rồi, vừa rồi mới phát hiện 2 giáo viên thực tập bị đánh ngất trước rừng cây phía nam, lại liên tưởng tới 4 giáo viên mất tích không lý do, chúng tôi đoán rằng đây là một âm mưu, muốn đe dọa đám thực tập sinh!

"Ta kháo, chuyện lớn rồi!" Tiêu Dực khiếp sợ không gì sánh nổi, đang muốn hỏi một chút. Hàm Tu lại đánh mắt một cái, Tiêu Dực sợ hãi nói :

- Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, thật đáng sợ!

- Không rõ nữa, có lẽ người nào đó bất mãn với giáo viên mới tới, tóm lại, không phải việc tốt gì. Bây giờ cần phải họp ngay! Hàm Tu, cô mang Tiêu lão sư đi, tôi qua xem xét mấy thầy cô nữa.

Lý Quân nói hai câu, rồi chạy tới ký túc xá của giáo viên, nhìn thấy hắn đi xa, Hàm Tu lúc này mới nói:

- Tiêu đại ca, bị đánh ngất là đệ tử phái Thanh Thành, không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng khí hải đã bị phá, nhìn thì như bị giáo huấn. Nhưng thực ra chính là khơi mào việc gì đó!

- Nha....!

Tiêu Dực lại nhìn chằm chằm lên ngọn núi cao vút trước ngực nàng, thấy một đóa hoa bị tinh phiến bao phủ, to mò vươn tay lắc lắc kéo kéo nó, làm bầu ngực nàng rung rinh.

- "YAA.A.A.. Tiêu đại ca! Anh làm gì đấy?

Hàm Tu thở hổn hển, nghiêng người, sắc mặt ửng hồng che ngực, trái tim nhảy loạn.

Tiêu Dực ghé sát mặt nàng, nhẹ giọng nói:

- Đây là hoa khôi?

- Làm sao anh biết?

Hàm Tu kinh ngạc quay đầu lại, đôi mắt ngập nước, làm hắn phải rung động.

- Trong truyền thuyết, chỉ có Hoa yêu thuần khiết nhất mới được xưng là hoa khôi, nàng sau khi chết sẽ ngưng kết thành một đóa Thạch hoa xinh đẹp, thủ hộ lấy thân nhân mình yêu nhất, không để nàng bị thương tổn, cho dù bóng đêm cũng không làm nàng sơ hãi. Nghe nói loại Thạch hoa này, thần tiên cũng không nhìn rõ thân phận của nàng, nhưng khi mang nó bên người, nàng sẽ không thể ngưng kết yêu đan, sống bình đạm cả đời.

Trong đôi mắt của Hàm Tu còn đọng lại nước mắt, vẻ mặt rất hạnh phúc và tự hào, càng làm thêm thanh thuần mỹ lệ, khẽ cười thẹn thùng một tiếng, Hàm Tu vuốt vé đóa Thạch hoa, vui vẻ nói:

- Đây là mẹ em để lại, người nói, làm người so với yêu hạnh phúc hơn, kỳ thật người với yêu đều giống nhau, đều có mục đích, ước mơ, bọn họ đều sẽ cảm nhận được hạnh phúc.

- Vậy Hàm Tu có hạnh phúc không?

Tiêu Dực không khỏi vuốt cằm trắng mịn của nàng, nhìn thẳng đôi mắt đen láy xinh đẹp, quả là một người con gái đẹp, một đóa hoa đẹp.

- Đi họp đi...!

Hàm Tu hờn dỗi một tiếng, hất tay Tiêu Dực ra, lại bị Tiêu Dực kéo lại, tràn đầy nhu tình nói :

- Không cần mạo hiểm nữa, cho dù họ không nhìn thấu thân phận của em, cũng sẽ nhìn thấy em quan tâm tới chuyện này, anh không muốn em xảy ra chuyện gì cả!

Hàm Tu cắn nhẹ môi mỏng, nhìn gương mặt tuấn lãng ân cần của Tiêu Dực, thẹn thùng cúi đầu, trái tim nhảy loạn, khuôn mặt ửng hồng như nhỏ ra nước, nói với Tiêu Dực:

- Tiêu đại ca, anh có biết điều hạnh phúc nhất của Hàm Tu là gì không?

- Là cái gì?

Lòng Tiêu Dực rung động, Hàm Tu lại hất tay hắn ra, giống như chú thỏ nhỏ chạy tưng tưng, mái tóc phất phơ trong gió nương theo tiếng cười như chuông bạc.

- Là được trả giá cho tình yêu...!

Tiêu Dực bị bóng dáng của Hàm Tu hút mất hồn. Nửa ngày sau, tên dâm trùng này mới quệt nước miếng, khẽ cười một tiếng rồi đi tới phòng họp.

Phòng họp.

Tiêu Dực rốt cục cũng cảm nhận được áp lực tranh tài của Từ Tuyết Nhi, áp lực cực lớn. Không khí cực kỳ khẩn trương, trong hội trường được chia rõ ràng thành từng nhóm, có nam có nữ, đều là người cùng một phái với nhau. Ở hàng đầu còn có mấy lão già tiên phong đạo cốt, không giận mà uy.

- Anh là người phái... Tổ nào? Ai thông báo cho anh tới đây?

Một nam tử anh tuấn đi tới, ngăn cản Tiêu Dực.

- Tôi... Tôi là giáo viên thực tập, phải... À! Hoàng lão sư!

Tiêu Dực không rõ sao tên này lại chặn mình, liếc mắt nhìn thấy "khủng long" Hoàng Oanh, lập tức gọi như thấy cứu tinh, nhất thời cả phòng họp đều nhìn về phía hắn.

Hoàng Oanh cô nương nhất thời vui vẻ, đám đệ tử tu chân đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ dung mạo tới thiên phú, cho nên rất tự ti về mình, nhưng lại có một mỹ nam tử nhất gọi mình, tâm hồn thiếu nữ vui vẻ, nhanh chóng đi tới.

- Hoàng Oanh. Đây là người phái ngươi sao?

Thấy Hoàng Oanh đáp lời, tên thanh niên trực tiếp hỏi, sắc mặt Hoàng Oanh trắng nhợt, lúng túng nói:

- Đây là giáo viên thực tập tổ ngoại ngữ chúng tôi! Phải không, Tiêu lão sư?

Hoàng Oanh nhấn mạnh, tên này biến sắc. Truyền âm tới với giọng nói đầy căm hận:

- Mau đem tên này ra ngoài, nếu đại trưởng lão thấy được thì ngươi đừng hòng mà sơ múi được gì.

Hoàng Oanh giả bộ như không nghe thấy. Giữ chặt lấy tay Tiêu Dực, nhẹ giọng nói:

- Tiêu lão sư, là như vậy, giáo viên mới tới thì họp ở phòng bên cạnh, nơi này là hội nghị của trường, anh đi nhầm rồi! Thật xin lỗi!

Tiêu Dực nhanh chóng giả bộ như có lỗi, liên tục cám ơn Hoàng Oanh, quay đầu đi ra phòng khác, quả nhiên Hàm Tu đã đợi ở đó, nhìn thấy Tiêu Dực từ phòng bên đi ra, đi nhanh tới nói:

- Tiêu đại ca, thực xin lỗi, em không nói cho anh biết...! Đi theo em, chúng ta họp ở bên cạnh.

Tiêu Dực gật gật đầu, đi theo Hàm Tu vào phòng họp, thừa dịp đó lặng lẽ sờ tay Hàm Tu, nàng đỏ mặt khẽ giãy rồi đi nhanh hơn, Tiêu Dực cười khẽ một tiếng, đắc ý ngồi xuống bên người Hàm Tu.

Đám người trên bục thì cứ nước miếng tung bay, người ở dưới thì nhàm chán chẳng có việc gì làm, đối với bọn họ, tính mạng của mấy tên giáo viên thực tập chả liên quan gì tới họ cả.

- Em có biết phòng làm việc của hiệu trưởng vinh dư ở đâu không?

Tiêu Dực lặng lẽ tới gần Hàm Tu, ngửi mùi thơm từ trên người nàng, mập mờ hỏi.

Hàm Tu khẽ chu môi, nhích xa ra một chút, biết tên lưu manh này thích trêu mình, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, Tiêu Dực thừa dịp không ai chú ý, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Hàm Tu như bị điện giật, sắc mặt đỏ bừng. Lão nhân trên bục húng hắng một tiếng, nhưng Tiêu Dực lại cười hắc hắc không chịu buông tay. Hàm Tu sợ người khác chú ý, nên đành phải mặc kệ, nhưng không ngờ tên dâm côn này còn mò lên đùi nàng, hờn dỗi liếc Tiêu Dực một cái, khẽ cáu một tiếng.

- Anh thật vô lại!

Hàm Tu tận lực chặn ma trảo muốn chui vào váy mình.

- Ai bảo em không nói cho anh biết?

Tiêu Dực cười xấu xa, khẽ vuốt ve đùi nàng, Hàm Tu ô một tiếng, nước mắt đã tràn ra. Lúc này Tiêu Dực mới chịu bỏ qua, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng.

Hắc hắc, tiểu bảo bối, da mặt thật mỏng, ka sẽ thịt em đó, Tiêu Dực xoa bàn tay bé nhỏ của nàng, cười dâm.

- Trường mình làm gì có hiệu trưởng vinh dự chứ, cũng chẳng có cái gì mà 7 cái cửa sắt an toàn cả. Tất cả tòa nhà đều 6 tầng, hay là Thạch Hổ kia gạt anh, đến mông hiệu trưởng hắn còn dám sờ nữa là. Hắn chỉ toàn rình mò ở ký túc xã nữ, cũng may không phải hắn giới thiệu anh vào, nếu không mọi người đều phải đề phòng anh đó. Anh căn bản không có cơ hội tìm linh thạch!

Tiêu Dực nghe lời nói của Hàm Tu cũng phải đỏ mặt xấu hổ, nghiệp chướng a, tiểu tử này quá mức dâm tiện rồi, để người ta phải đề phòng, cho nên mới nhường mình đi tìm linh thạch, ừm, đúng là như vậy rồi.

- Hai người nói chuyện gì mà hăng say vậy?

Lý Quân tới muốn góp vui, hai người tách nhau ra, Tiêu Dực đang định nói gì thì bỗng một tiếng nổ đinh tai nhực óc, một tia sáng trắng tạo thành từng gợn sóng khiến tòa lầu phải run rẩy, cửa thủy tinh vỡ vụn bay tán loạn.

- Bảo vệ mọi người!

Nói thì chậm, nhưng lại rất nhanh, mấy tu chân giả chắn trước hành lang phòng họp, một tên trẻ tuổi đeo kính ngưng trọng, chân khí bảo hộ lóe sáng, kiếm khí bay múa đón đỡ từng đợt sóng quang, bảo vệ đám giáo viên cùng học sinh vô tội.

- Chu lão sư... Dương Đại Đầu... Tiểu Lý lão sư! Trời ạ, mọi người đang diễn trò sao?

Lý Quân ôm đầu, sợ tới mức xanh mặt, trợn mắt nhìn đám đồng sự ngày thường thân thiện ôn hòa, giờ thì như thần tiên trong tiểu thuyết.

- Xảy ra chuyện gì?

Tiêu Dực cùng Hàm Tu tránh ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy mây đen đầu trời, âm phong cuồn cuộn, sấm sét vang dội, hạt mưa to như hạt đậu trút xuống.

"OÀ..ÀNH!"

Một tiếng sấm rền, ánh sáng 7 màu trói mắt hiện lên, thiên địa biến sắc, linh khí trở nên dày đặc, Tu chân giả bên ngoài mừng rỡ hò hét, Tiêu Dực biết, Tiên thạch đã xuất thế.

Mắt thấy đám người tu chân như điên nhảy xuống lầu, Tiêu Dực cùng Hàm Tu nhìn nhau, đi ra khỏi phòng họp, mấy thầy cô cam đảm cũng chạy theo.

- Trời ạ...

Ngay khi Tiêu Dực đi ra khỏi phòng họp, ánh mắt không chớp, một tòa bảo tháp trồi lên khỏi mặt hồ của trường, mà đám tu chân giả đông như kiến hôi đang liều mạng chạy tới đó.