Đô Thị Lương Nhân Hành

Tác Giả: Vũ Nham

Chương 16: Đỗ Uyển Nhược (1)..

Dịch: Thiên Địa Nhân

Nguồn: Sưu Tầm

Cuộc sống Vũ Ngôn giờ cũng khá đặc sắc nhưng cuối cùng hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, nguyên nhân chủ yếu do bây giờ việc học của hắn cơ bản là không có chuyện gì. Bài tập thì đương nhiên phải làm nhưng tốc độ của hắn lại gấp ba người khác, hơn nữa độ chính xác lại cực cao, điều này khiến hắn có chút suy nghĩ như thể ta là bất bại. Việc học cũng dần dần mất đi lực hấp dẫn lúc đầu, cơ bản đi học cũng là lúc hắn rơi vào trạng thái thất thần. Điều này làm cho hắn cảm thấy thời gian đối với hắn đang trôi qua một cách lãng phí, quan niệm thời gian của lính đặc chủng rất cao nên chuyện lãng phí như thế này là một điều không thể tha được đối với Vũ Ngôn.

Vũ Ngôn mơ mơ màng màng rồi trong một khắc hắn bừng tỉnh ngộ sau đó đi lôi cả một đống giáo trình của đại học về, nào là vật lí học đại học, tiếng Anh, kinh tế, quản lý, máy tính, lập trình..v..v... Nhìn một núi sách trước mặt, Vũ Ngôn cảm thấy thời gian của mình giờ lại thành ra không đủ.

Học trung học mang theo giáo trình đại học, Vũ Ngôn rốt cục cũng lấy lại được hứng thú học tập. Hắn lại ra sức phát huy tinh thần tự học cùng năng lực lý giải siêu cường mà chậm rãi tiêu hóa từng quyền từng quyển sách thuộc hàng cao thâm ấy.

Đối với lĩnh vực máy tính, hắn rất có hứng thú. Khi còn ở Liệp Ưng, những ứng dụng hắn từng dùng chỉ là những cái đơn giản mà căn bản không liên quan gì tới những vấn đề cao cấp như ngôn ngữ máy tính, lập trình máy tính. Cho nên về lĩnh vực này hắn cảm thấy rất hứng thú.

Chỉ đáng tiếc, năm 96 này là thiên hạ của loại vi xử lý X86, hệ điều hành Windows mới được phổ biến. Vì thế máy tính cá nhân đối với Vũ Ngôn lúc này đúng là một loại hàng rất rất xa xỉ, cơ bản chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Cho nên hắn mặc dù có chút kiến thức lý luận nhưng thật bất hạnh là không có cơ hội thực hành.

Đương nhiên hắn không phải chưa từng nghĩ tới dạ minh châu nhưng tự hỏi mãi mới cảm thấy phải dùng tài sản này vào nhưng nơi thật sự cần thiết nhất. Nhưng chỗ nào mới là nơi cần nhất thì tới hắn cũng không thể đưa ra được một tiêu chuẩn, cuối cùng vẫn phóng ra một câu muôn thủa:

" Cứ theo cảm giác đi!"

Đỗ Uyển Nhược đã quen với những việc không đúng chuyên môn của hắn, khi thấy hắn làm ra vẻ đi học chăm chỉ, trong đầu không khỏi nghĩ:

"Tên này đóng kịch rất giỏi, phải cẩn thận không bị hắn lừa."

Vũ Ngôn nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Đỗ đồng học, gần đây bạn với Lưu Viễn Dân có tiến triển gì không?

Thì ra từ khi Đỗ Uyển Nhược nhận lá thư kia làm cho Lưu Viễn Dân mừng như điên. Dù sao trước kia khi thấy loại thư thế này là Tiểu Đỗ đồng học điên cuồng vò nát vứt vào sọt rác, nhưng cô ấy khi đó lại phá lệ nhận thư của mình, nên không thể không khiến Lưu Viễn Dân xuân tâm đại động, thú tính đại phát cơ chứ? Tuy rằng hai người không cùng một lớp nhưng mỗi khi hết giờ học hắn đều chạy tới bên ngoài phòng học lớp 3.1 nhìn lén Đỗ Uyển Nhược, lại càng hy vọng có thể có cơ hội được cùng giai nhân nói chuyện, dù chỉ một chữ.

Vũ Ngôn lại trở thành người chuyên đưa thư của hắn, mỗi ngày một bức, đều đặn kiên trì. Nói cũng kỳ, đối với người khác Đỗ Uyển Nhược cô không liếc tới một cái, nhưng thư Vũ Ngôn đưa cô đều nhận, còn cất vào một cái hộp chuyên dụng. Tin tức này đương nhiên khiến Lưu Viễn Dân sung sướng nhảy cao tới ba thước.

Đỗ Uyển Nhược thấy hắn lại gọi mình là Tiểu Đỗ đồng học thì trong lòng lại bực bội, răng cắn chặt, tay xiết lại, một quyền xuất ra trúng vào đùi Vũ Ngôn. Vũ Ngôn "Oái" một tiếng nhảy lên, toàn bộ đám học sinh cùng lớp đang làm bài tập đều nhìn về phía này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Uyển Nhược lập tức đỏ bừng lên, trong lòng lại nghĩ, có phải đòn vừa rồi của mình quá nặng không?

Vũ Ngôn nhìn đám bạn cùng lớp cười hắc hắc, hai tay giơ lên trời đưa đưa mấy cái, đám bạn lập tức im lặng, Vũ Ngôn nói:

- Mình vừa rồi đột nhiên nhớ tới một việc, tiết này vốn là tiết thể dục mà, sao tất cả mọi người đều ở đây làm bài mà không đi học nhỉ?

Ngay lập tức, từ lỗ mũi của tất cả mọi người bất kể trai hay gái đều phát ra một tiếng "Xì", thằng ngốc cũng biết, tiết thể dục của khối cấp 3 đã sớm được đổi thành giờ tự học, nhưng vì để đối phó với cấp trên nên trên thời khóa biểu vẫn ghi là tiết thể dục.

Vũ Ngôn cười hì hì nói:

- Khuyết điểm lớn nhất của mình chính là luôn kiên trì với nguyên tắc, cho nên mình cảm thấy chúng ta nhất định phải nghiêm khắc chấp hành đúng theo thời khóa biểu.

Ngay lập tức, đám học sinh trở nên sôi nổi, Vũ Ngôn vung tay lên, mọi người lại trở về im lặng. Vũ Ngôn nghiêm túc nói:

- Ngày hôm qua mình với lão Đỗ ― à, là hiệu trưởng Đỗ ― đã thảo luận quà về vấn đề này. Ông cũng rất tán thành cách nhìn của mình, đồng thời đề xuất yêu cầu, yêu cầu các học sinh nhất định phải dũng cảm bước ra ngoài, sải chân phải dài, càng dài càng tốt, không nên sợ phạm sai lầm, đường tuy khúc khuỷu nhưng tiền đồ lại rất sáng sủa.

Đỗ Uyển Nhược thấy hắn chém gió một cách kinh hồn, hơn nữa còn gọi cha mình là lão Đố nên trong lòng sớm đã có điều bất mãn, thừa dịp hắn vẫn còn đang đứng, chân giơ lên đạp một cái trúng vào chân hắn. Vũ Ngôn đang phát biểu liền quay đầu lại mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề rồi vứt cho cô một ánh mắt ý rằng, sức của cô còn kém lắm.

Phòng học đã sớm sôi nổi, nghe xong bài phát biểu của Vũ Ngôn, nữ học sinh thì mặt mang hoa đào, nam học sinh thì xuân tâm phơi phới, nhưng đều hận không thể ngay lập tức nhào ra ngoài hưởng thụ "tiền đồ sáng sủa" của mình. Đáng tiếc bọn nhỏ này tuy có có lòng nhưng gan vẫn còn nhỏ nên không ai dám bước bước đầu tiên.

Vũ Ngôn thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng nói, những đứa trẻ này thật giống với những con sói nhỏ chưa no, xem ra con chim đầu đàn này phải làm rồi. Vũ Ngôn ghé vào bên tai Đỗ Uyển Nhược nói, việc thuyết phục ba của bạn giao cho bạn nhá, sau đó bước một bước tiêu chuẩn dài bảy mươi năm cm đi ra ngoài.

Địa vị của Vũ Ngôn trong suy nghĩ mọi người đã không cần phải nói, đó là một tồn tại tựa như Thần! Bọn nhỏ ngay lập tức nhao nhao xông ra ngoài, cả dãy lớp học đều nghe thấy tiếng của Vũ Ngôn:

- Đi chậm chậm một chút, đừng đẩy tôi. Ai sờ mông tôi vậy?

Đỗ Uyển Nhược há hốc mồm nhìn phòng học không còn một bóng người, không ngờ một quyền nhẹ như vuốt của mình lại dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, tiểu tử hư hỏng này không ngờ cũng có sức ảnh hưởng nha. Trong lòng hiện lên nụ cười xấu xa của hắn, lại nghĩ tới việc khoác lác vừa rồi của hắn liền bật cười thành tiếng.

- Tiểu Đỗ đồng học!

Từ cửa phòng học truyền đến tiếng gọi "thân thiết". Vũ Ngôn tựa vào cửa mỉm cười ngoắc ngoắc tay về phía cô. Đỗ Uyển Nhược trừng mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục cúi xuống nhìn đề toán. Đợi nửa ngày không thấy động tĩnh gì, cô lại ngẩng đầu lên, thấy hắn đang đứng bên cạnh mình, vẻ mặt nghiêm túc.

Khuôn mặt Đỗ Uyển Nhược lại đỏ lên khiến Vũ Ngôn chợt nhớ tới những chiếc lá đổ trên ngọn núi tại quê hương.

- Tiểu Đỗ đồng học, bạn vì sao không thích vận động?

Vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Ngôn khiến Uyển Nhược không chú ý tới cách xưng hô của hắn:

- Thiếu vận động sẽ gây ra sự thoái hóa chức năng của những bộ phận trên cơ thể, sức đề kháng sẽ giảm xuống, khiến thân thể yếu đi. Những cái đó chỉ có trăm hại mà không có một lợi!

Đỗ Uyển Nhược trợn mắt nhìn hắn, nghĩ, cứ tưởng ai ai cũng tinh lực thừa thãi như anh hả, miệng thản nhiên nói:

- Thân thể mình không được tốt lắm nên không thể vận động mạnh.

Vũ Ngôn cười nói:

- Mình đây sẽ dạy bạn cách vận động nhưng không mạnh, có thể đi theo mình không?

Nụ cười của Vũ Ngôn quả là có một loại mị lực rất tà dị, nó có thể làm cho người ta tạm thời mất đi suy nghĩ, ít nhất là đối với Tiểu Đỗ đồng học, cô cũng không hiểu tại sao mình lại theo hắn đi tới phía sau hòn giả sơn ở vườn thực vật.

Vũ Ngôn đi tới trước một gốc cây khô, lấy một thanh chủy thủ quân dụng ra, đâm nó vào thân cây rồi lại rút ra, đá một cước thật mạnh vào nó rồi đưa chủy thủ cho Đỗ Uyển Nhược, nói:

- Bạn làm đi?

Đỗ Uyển Nhược khó hiểu nhìn hắn, hỏi:

- Để làm chi?

Vũ Ngôn nói:

- Phát tiết!

Đỗ Uyển Nhược cười nói:

- Mình làm gì phải phát tiết?

Vũ Ngôn nhìn cô nói:

- Vậy bạn nói đám nhóc trong lớp tại sao lại muốn theo sau mình lao ra ngoài, đó chẳng phải là một loại phát tiết hay sao?

Trong lòng Đỗ Uyển Nhược thầm nhủ, anh mới là nhóc con, đang không lại biến thành một ông cụ non, đúng là một tên tiểu tử nửa mùa, giả vờ trưởng thành!

Vũ Ngôn nói tiếp:

- Cả ngày nhốt mình trong lồng, thiếu vận động, ít giao lưu, áp lực quá lớn rất dễ xuất hiện những vấn đề về tâm lý. Trong lòng cất giầu nhiều tâm sự nên nếu không thể kịp thời đả thông sẽ tạo thành một chướng ngại về tâm lý. Cho nên chúng ta cần thường xuyên phát tiết để cải bỏ những áp lực về tâm lý.

Đỗ Uyển Nhược nói:

- Bạn nói cả nửa ngày chỉ vì muốn mình phát tiết một lần sao, nhưng mà mình cảm thấy bản thân rất ổn, không có chuyện gì phải lo lắng cả.

Vũ Ngôn lắc đầu nói:

- Mình cảm thấy bạn có rất nhiều tâm sự. Bản thân có tâm sự cũng là một chuyện tốt, nó cho thấy bạn đã chín chắn, có thể độc lập suy xét một vấn đề. Nhưng nếu bị những cái gọi là tâm sự này làm cho bối rối thì rất dễ dẫn tới việc đi vào con đường lệch lạc.

Đỗ Uyển Nhược trông dáng vẻ như ông cụ non đang lên lớp cho mình của hắn thì trong lòng thật sự rất bực, đoạt cây chủy thủ trong tay hắn, rồi đâm vào cây vài nhát, sau đó còn đá đá lên đó vài cái. Vũ Ngôn thấy trong mắt của cô bạn mình đang phun ra những tia lửa giận dữ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra đỏ bừng thì trong lòng hắn phải thầm lắc đầu nói, sự tức giận của cô nàng này quả là kinh khủng, nhưng cũng kệ, chỉ cần đừng tìm mình phát tiết là được.

Đỗ Uyển Nhược hí hoáy một lúc liền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nhiều nên vội vàng ngừng lại thở hổn hển nhìn Vũ Ngôn. Vũ Ngôn gật gật đầu:

- Chính thế, vận động tay chân một lúc tạo cho bạn có chút khí phách của hiệp nữ rồi đó.

Đỗ Uyển Nhược giơ chủy thủ lên, dáng vẻ như muốn đâm hắn, Vũ Ngôn cười nói:

- Giết tôi thì mười tám năm sau mình vẫn là một hảo hán.

Sau đó thân hình thoáng chốc bỏ chạy.

Uyển Nhược thổi một hơi nhẹ nhàng lên thanh chủy thủ, gật đầu nói:

- Con dao này quả không tệ. Họ Vũ kia, anh hôm nay mời tôi tới đây nói chuyện nên con dao này cứ xem như là báo đáp cho tôi đi.

Vũ Ngôn chưa kịp nói, Tiểu Đỗ đồng học đã tiếp tục cười:

- Để tôi xem từ nay ai còn dám lên lớp ức hiếp tôi nữa không!

Trong tiếng cười yêu kiều ấy, thanh chủy thủ trong bàn tay nhỏ bé ấy nhẹ nhàng lau lau hai cái, dáng vẻ như đang giết lợn mổ dê.