Đồ Thần Chi Lộ

Chương 39: Võ công chân chính

" Xin lỗi, lúc đầu là ta muốn lợi dụng ngươi, nhưng ta không nghĩ là sự tình lại ra nông nỗi này!"

Đỗ Tuyết thở dài một tiếng, trên mặt chảy ra dòng nước mắt rất thành thục, tạo cảm giác thương hại, có cảm giác quỷ dị phi thường.

Một nữ nhân như hoa như ngọc đột nhiên như thế làm người khác thương tiếc, làm người khác cảm thấy muốn bảo vệ.

"Nói vào việc chính đi" Trương Dương trong lòng bối rối, quả nhiên Đỗ Tuyết có mục đích.

"Phụ thân và anh trai Thế Giao của ta, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, anh trai ta vốn là thư ký tỉnh uỷ cho cha, phụ thân ta là bí thư tỉnh uỷ, một lần ở tỉnh phát sinh vụ hối lộ rất lớn, anh trai và cha ta đều bị bắt, cha ta bị án chung thân, bây giờ vẫn ở trong tù, còn anh trai ta.."

Đỗ Tuyết càng nói càng nhỏ dần, âm thanh nức nở.

"Tiếp tục đi" Trương Dương mặt chẳng biểu lộ gì, với tham quan hắn chẳng một chút đồng tình, nếu Trung Quốc không có tham quan, ít nhất sẽ tiến bộ hơn 10 năm.

"Cha của Phi ca không những liên quan đến số tiền lớn mà còn dính líu đến một số thế lực đen ở địa phương, gây ra án mạng, cuối cùng bị phán xử tử hình, lập tức chấp hành.." Đỗ Tuyết nhẹ lau nước mắt, thanh âm nức nở nói:"

Sau khi phụ thân Phi ca bị xử tử hình, cuộc đời của phi ca có thay đổi, tại tỉnh uỷ đại viện hàng ngày đều bị bạn học cười nhạo, mắng mỏ phụ thân hắn tham ô, tính cách hắn ngày càng trầm lặng, sau đó không lâu hắn cùng mẹ rời khỏi tỉnh uỷ đại viện."

"Sau này tin tức của hắn ngày càng ít, chỉ biết là hắn đã ba lần học ở Đại học Bắc kinh và Đại học Thanh hoa, cuối cùng không biết vì lý do gì mà không hoàn thành việc học, cho đến năm ngoái, chúng ta mới liên lạc được, bởi vì ta không muốn gặp hắn tại tỉnh thành mà hắn chán ghét, nên chúng ta hẹn gặp ở trường này vào năm nay, hắn sẽ học ở đây"

"Nói trọng điểm" Trương dương vẫn vậy mặt không chút thay đổi.

" Ta chỉ hi vọng hắn tỉnh lại đứng dậy" Đỗ tuyết liếc nhìn Trương Dương kín đáo, thở dài một tiếng nói:

"

Ta biết hắn trầm lặng, ta biết vì chuyện của cha hắn nên đã đã kích trầm trọng vào tinh thần của hắn, hi vọng hắn có thể tỉnh lại đứng lên, nhưng là ta chẳng thể ảnh hưởng đến hắn, chỉ là cả ngày hắn cùng ta đi học thôi, còn lại ta chẳng biết gì nữa, hơn nữa.."

"Hơn nữa gì? „

Trương Dương nhíu mày.

" Hơn nữa, hắn lại theo đuổi Tiêu Di nhiên!"

Đỗ Tuyết vẻ mặt phẫn nộ, da trắng biến đổi rõ ràng, hiển nhiên Lữ phi theo đuổi Tiêu Di nhiên làm cho nàng phẫn nộ dị thường.

"Cái này quạn hệ gì với ta?"

Trương Dương gật gật đầu, Từ Tiêu Di Nhiên không gian chứng tỏ Đỗ Tuyết không có nói dối.

"Ta muốn cho hắn tập trung tinh thần vào việc học, ta muốn hắn tỉnh lại đứng lên, ta biết Phi ca là người thông minh nhất thiên hạ, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì, bởi vì hắn là thiên tài…"

Đỗ Tuyết ánh mắt cực kỳ mờ ảo, tựa như nhớ lại chuyện cũ của Lữ Phi.

"Ngươi muốn kích tỉnh hắn, cho nên đã lợi dụng ta?"

"Đúng vậy, trên tàu hoả ta đã rất kinh ngạc trước khả năng tính toán phi thường của ngươi, mà tại trung văn hệ biểu hiện của ngươi càng làm ta khiếp sợ, không nghi ngờ gì nữa, ngươi và Phi ca đều là thiên tài, ta biết Phi ca rất quan tâm đến ta nên ta nghĩ sẽ lợi dụng tài trí của ngươi để kích thích tiến tâm của huynh ấy, bởi vì Phi ca tự tôn rất lớn, không bỏ qua cho người nào siêu việt hơn hắn, chỉ là chuyện xảy ra nằm ngoài khống chế của ta.."

"Ồ, tiếp tục"

vẻ mặt Trương Dương không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi gợn sóng, không thể tưởng tượng nữ nhân này tâm tư kín đáo như vậy, từ trên tàu đã chú ý đến hắn, thực ra mọi chuyện đều là do nàng tạo ra, hắn đã thành địch nhân của Lữ phi.

" Ta không nghĩ đến Phi ca thành tích học tập siêu việt hơn ngươi, với thành tích học tập của ngươi chỉ là khinh thường, mà lại dùng cách đơn giản và trực tiếp là dùng vũ lực với ngươi, chuyện này ngoài dự liệu của ta, Trương dương, ta xin lỗi!"

"Xin lỗi, có thể được sao?" Trương Dương nói nhẹ" Ngươi yêu Lữ Phi?"

"Đúng vậy, ta yêu huynh ấy, hơn cả tính mạng của ta" Đỗ Tuyết kiên định nói.

"À, ta hiểu rồi" Trương Dương thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

"Trương Dương, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

"Tại sao không?" Trương Dương dừng lại

" Vậy, ngươi.. giảng hoà Lữ phi…"

"Không được" Trương Dương..

Tại sao? Đỗ Tuyết sững sờ nói

" Ngươi cho rằng, một khổng tước thiêu đậu hai con hổ, làm hai con đánh nhau, có thể đứng lên điều đình hay sao?"

Trương Dương cười lạnh lùng, Lưu Bưu nếu như chẳng bị thương, tất cả đều nói thế được, nhưng bây giờ Lưu Bưu đang bị trọng thương phải nằmg trên giường, mọi đàm phán đều chấm hết, huống chi…

Nhìn Trương Dương biến mất tại cầu thang, Đỗ Tuyết hắng giọng, rảo bước rời đi.

Dưới ký túc nam lại trở nên yên tĩnh, lúc Đỗ Tuyết đường hoàng rời khỏi, sau một cây đại thụ một bóng người cao gầy chậm rãi đi ra, vẻ mặt hắn tái nhợt, con mắt phảng phất hàn tinh, thâm thuý vô cùng.

Là Lữ phi

" Nữ nhân, thành sự bất túc, bại sự hữu dư" Lữ phi vẻ mặt âm trầm, nhìn theo lưng Đỗ Tuyết lẩm bẩm:" Một khổng tước làm hai hổ đánh nhau, ngươi có thể điều đình sao…?"

Ầm Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lữ phi hung dữ đánh một chưởng vào thân cây, lá cây rơi dày đặc như mưa xuống, Lữ phi rời được khoảng năm phút thì lá cây đã phủ trên mặt đất một tầng.

Mười ngày

Phải dùng mười ngày này đem võ thuật trong óc dung hợp với thân thể mình.

Trương Dương nằm trên giường, dưới ánh trăng chiếu xuống, trong tay chuỷ thủ xoay đi xoay lại, trong tim có hàn mang… mặc kệ phải mất lớn như thế nào, phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Lữ phi có thể đánh bại Lưu bưu, phải nói rằng Lữ phi chính là một cao thủ, không nghi ngờ gì nữa, một người bình thường sẽ chẳng có khả năng chiến thắng, huống chi là mấy người thân kinh trăm trận..

Chỉ còn mười ngày chuẩn bị, mười ngày này như muốn giúp Lưu bưu.

Hơn nữa, chẳng cần như thế, chẳng có bí tịch võ công cái thế nào mà mười ngày học xong có thể thắng được Lữ Phi.

Bây giờ chỉ có biện pháp duy nhất là bác kích vào trí nhớ để ra thôi.

Cái gì mới là võ thuật chân chính?

Vấn đề này vẫn quấy nhiễu Trương Dương, mấy ngày này hắn cũng xem một chút về sách võ thuật, là Thái cực hình ý bát quái.. quyền nhu đạo không làm hắn hứng thú, tựa như có người nói với hắn đấy không phải là võ thuật chân chính.

Trương Dương lại phiền lòng lần nữa, hình như trong não tư duy muốn đùa cợt hắn, không cần dùng thì lại tới, lúc cần thì chẳng thấy chút nào.

Chẳng lẽ phải dụng kế để thắng?

Nghĩ đến mưu kế, Trương Dương lập tức nhớ tới Tôn tử binh pháp, đột nhiên các chữ viết trong Tôn tử binh pháp hiện lên trong đầu như một bộ phim điện ảnh.

Một cỗ dục vọng không thể khắc chế trào dâng trong đầu Trương Dương, cầm chuỷ thủ trong tay quăng ra bên ngoài.

Sưu

Một đạo hàn mang trong tay Trương Dương phóng ra, tựa như một đạo thiểm điện phá không trong đêm tối.