Minh Tú không ngạc nhiên khi thấy mấy vị khách không mời mà đến bởi vì cậu ta còn đang mải nhìn người phụ nữ cậu ta căm ghét nhất trên đời - Lã Uyển Như.

- Minh Tú!

Chất giọng trầm lạnh vang lên khiến Minh Tú giật mình thu lại ánh mắt thù hận. Lúc này cậu ta mới nhớ ra mình đang làm gì, nhanh như cắt cậu ta rút con dao từ sau lưng ra, cắt đứt dây chói trên người nó rồi kéo nó lùi lại.

- Lã Uyển Như chắc bà cũng biết cô ta là ai rồi nhỉ?

Minh Tú nhìn thẳng Lã Uyển Như hỏi, tay cầm dao đưa lên kề sát cổ nó.

- Cậu...

Bàn tay run rẩy của Lã Uyển Như nắm chặt lại, môi run run không nói nên lời, bà ta chỉ có thể bất lực nhìn Trần Minh Tú đang đe doạ tính mạng con gái mình.

- Đối với cái chết của Hoàng Tử Di bà không được chứng kiến, hôm nay tôi sẽ cho bà biết việc tận mắt chứng kiến con gái mình bị giết mà chẳng làm được gì đau khổ như thế nào.

Trần Minh Tú dí sát lưỡi dao sắc lạnh vào cổ nó, làn da mỏng bị cứa nhẹ một đường, không gây chết người nhưng đủ để kích thích sự sợ hãi trong lòng mỗi con người ở đây. Từ chiếc cổ trắng ngần, những giọt máu màu đỏ thẫm nhỏ ra làm ướt lưỡi dao sắc lạnh. Ánh mắt Minh Tú lướt qua từng người, môi hơi nhếch lên, thì thầm vào tai nó.

- Cô thấy vui chứ, chính tôi đã sắp đặt để cô được gặp họ lần cuối trước khi chết.

Nó lúc này đang đau lòng muốn chết còn hơi đâu mà vui với cả không vui, bị giọng nói lạnh lẽo của Minh Tú làm cho giật mình, nó mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình.

Đưa mắt nhìn từng khuôn mặt trong phòng, đầu tiên ánh mắt nó dừng lại trên người Hàn Hy Thần, rất nhanh sau đó chuyển sang người Lã Uyển Như, ánh mắt vô cảm bỗng chốc trở nên u ám, nó giơ tay chỉ thẳng vào Lã Uyển Như, hỏi.

- Bà ta làm gì ở đây?

- Để nhặt xác cô. - Minh Tú trả lời.

- Uỵch!

Tất cả những người có mặt trong phòng đều tròn mắt nhìn Trần Minh Tú bất tỉnh lăn ra đất.

Tua lại 5s trước.

Trần Minh Tú nói ra câu ấy càng làm lửa giận trong lòng nó bùng lên dữ dội, ngoài bản thân nó ra thì không ai có quyền lấy đi mạng sống của nó cả. Nhân lúc cậu ta còn đang mải liếc nhìn Lã Uyển Như nó dùng hai tay kéo bàn tay đang cầm dao ra xa khỏi cổ mình rồi dùng chân làm một cú đã ngược vào đúng chỗ hiểm của Minh Tú khiến cậu ta phải buông con dao ra, vội vàng cúi xuống ôm bảo bối. Ngay lúc đó nó xoay người rút thanh sắt mà lúc trước nó thấy một tên đàn em của Trần Minh Tú để quên ở gần đó đập mạnh vào đầu cậu ta làm cho cậu ra bất tỉnh.

Quay lại hiện tại.

Mọi người đều thở phào vì nó không còn nguy hiểm thì lại được một phen kinh hồn bạt vía khi thấy nó nhặt con dao dính máu từ dưới đất lên, rạch một đường trên cánh tay, nụ cười trên môi nó lạnh ngắt.

Máu tươi chảy ra nhanh chóng thấm đẫm lớp vải áo màu trắng sữa, từ từ nhỏ giọt xuống nền đất lạnh giá.

- Tiểu Di...

- Anh thấy đau lòng à? - Nó nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhẹ bẫng tựa như có như không.

- Nghe anh giải thích đã.

- Không cần đâu, tôi đã nghe chán những lời giải thích của anh rồi...Tử Di chết rồi vẫn có thể khiến anh yêu chị ấy đến như vậy.

Ngay từ đầu đáng lẽ nó không nên thích Hàn Hy Thần, chẳng phải Tử Di với Hy Thần có hôn ước với nhau hay sao. Nó là em không nên tranh giành người yêu với chị gái mình mới phải. Vậy mà nó đang làm trò ngu ngốc gì thế này, vì hắn mà không ngại làm tổn thương ngay cả bản thân mình.

- Có phải nếu tôi chết thì anh cũng sẽ nhớ đến tôi giống như nhớ chị ấy?

- Thiên Thiên con đừng như vậy! Mẹ...

- Bà Im Đi! Ai Cho Bà Lên Tiếng Ở Đây?

Lã Uyển Như vừa lên tiếng khuyên can thì đã bị nó chặn lại, ánh mắt tràn ngập đau khổ phút chốc biến thành lạnh lẽo đến rợn người. Sự thù hận chất chứa suốt từ lúc mới nhớ lại đến bây giờ mới có cơ hội bùng phát.

- Bà không phải mẹ tôi, trước đây không phải, sau này lại càng không phải. Những năm tháng tôi bị bà đánh đập, ghẻ lạnh, những năm tháng tôi lưu lạc ở bên ngoài, phải sống với những người chỉ coi tôi như con vật, những năm tháng tôi lang thang đầu đường xó chợ, bà có trả lại được cho tôi không? Tôi thà không có mẹ còn hơn có một người mẹ nhẫn tâm độc ác như bà.

- Thiên Thiên, mẹ xin lỗi, là mẹ sai khi đối xử không tốt với con.

"Cô có biết vì sao mẹ cô lại lạnh nhạt với cô không? Bởi vì cô là con gái của Hoàng Hựu Minh - người đàn ông đã khiến bà ta phải chia tay vơi người bà ta yêu suốt năm năm trời, nực cười thay người đàn ông bà ta yêu suốt năm năm ấy lại là bố của Hàn Hy Thần - Hàn Hy Trác. Sau này gặp lại Hàn Hy Trác, bà ta đã sắp đặt cho chị gái cô và Hy Thần đính ước, dùng cái hôn ước ấy để làm lá chắn cho mối quan hệ mờ ám giữa hai người họ. Cuối cùng mọi chuyện cũng bị vợ của Hàn Hy Trác phát hiện, bà ấy trong lúc tức giận đã đâm chết chồng mình rồi tự sát.

- Tại sao anh lại biết những chuyện này?

- Làm bạn Thân của Hàn Hy Thần bao năm chẳng nhẽ tôi lại không biết được những chuyện này".

Đoạn hội thoại giữa nó và Minh Tú một tiếng trước lại hiện lên trong đầu. Cứ như một sự ám ảnh không thể nào dứt.

Lã Uyển Như là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết của bố mẹ Hy Thần, nếu hắn biết sự thật này sẽ không bao giờ có thể chấp nhận nó nữa. Đẩy nó vào bước đường này là do người đàn bà tàn nhẫn kia. Bà ta hết lần này đến lần khác chia rẽ tình cảm của nó, ngay cả lúc nó bị bắt cóc bà ta cũng không màng, bây giờ cũng tại bà ta mà nó không thể nào ở bên người nó yêu. Một chữ hận thôi chưa đủ, nó muốn bà ta phải dày vò ân hận cả đời.

Nó đưa con dao dính máu lên sát cổ, giọt nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng lăn dài trên má, đã diễn kịch thì phải diễn cho đạt.

- Hàn Hy Thần, em muốn hỏi anh một lần cuối, rốt cuộc Tử Di là gì đối với anh?

- Anh...cô ấy là...Em mau bỏ dao xuống đi đã, anh với cô ấy không như em nghĩ đâu.

- Em hiểu rồi...đến cuối cùng anh vẫn không thể trả lời.

"Xin lỗi anh Hy Thần, những gì mẹ em gây ra cho anh và gia đình anh, em sẽ thay bà ta trả. Xin lỗi vì không thể ở bên anh được nữa, mãi mãi rất xa còn em thì mệt mỏi qua rồi!"

Nói đoạn nó quay sang nhìn Lã Uyển Như.

- Lã Uyển Như bà hãy nhớ thật kĩ, lí do tôi chết ngày hôm nay chính là vì muốn bà phải ân hận, đau khổ suốt quãng đời còn lại.