Một bàn tay thoạt nhìn hữu lực, nhưng đồng thời lại mang vẻ đẹp của nghệ thuật gia hiện ra trên đầu của Luật ca, cầm lấy hung khí đang bay tới, không để cho rượu trong bình rơi ra dù chỉ một giọt.

“Luật.” Thanh âm từ tính khiến người khác say mê kêu lên tên của Luật ca. “Ngươi không sao chứ?” Trong ngữ khí, tự nhiên đã biểu lộ sự thân thiết cùng trân trọng.

“Tần Trạm, đừng gọi thân mật như thế.” Luật đối với ân cứu mạng của Tần Trạm không hề cảm kích, nụ cười kiêu ngạo không thay đổi, phun ra lời nói không mang chút thân thiện nào. “Đây cũng không phải nơi loại người như ngươi nên đến.”

Nam tử tên là Tần Trạm cao hơn Luật nửa cái đầu, tóc ngắn màu đen gọn gàng phù hợp với ngũ quan anh tuấn ôn hòa, nét kiên cường vì nụ cười ấm áp mà tan rã, một thân quân trang vốn không nên xuất hiện ở nơi này, ký hiệu trên vai thể hiện địa vị trong quân đội là cỡ nào quyền cao chức trọng. Ở tuổi này vốn không thể được đến vị trí kia, mà Tần Trạm lại làm được, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, đây đã là một loại đại biểu cho bản lĩnh của hắn.

“Ngươi lại gây ra chuyện gì rồi?” Ngữ khí của Tần Trạm giống như thật bất đắc dĩ, cũng giống như sủng nịch.

“Ta vốn không hề gây sự.” Bình thường đều là sự tự tìm đến hắn. Hơn nữa trong cả sự kiện lần này, hắn có chỗ nào không đúng sao? Tìm hắn vay tiền chính là Lam Vi, động thủ trước chính là tửu bảo, thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên, bất quá liên lụy đến một đôi tình lữ, hắn liền bị xem thành ác nhân. Thế nhân thật sự buồn cười.

Tần Trạm nhìn tửu bảo vừa tập kích Luật, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh như băng mà ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được. Về phần những người khác, tuyệt đối không nghĩ đến Tần Trạm sẽ làm gì tửu bảo, cho dù có nhìn thấy trong ánh mắt kia chợt lóe lên một tia băng lãnh cũng sẽ chỉ cho là ngọn đèn làm hoa mắt, bởi vì Tần Trạm người này thật sự không cách nào khiến người khác đem chuyện gì mờ ám đặt cùng một chỗ với hắn. Biểu tình ấm áp ôn hòa so với nụ cười ngạo mạn khinh thường của Luật càng dễ khiến người ta sinh hảo cảm, cảm giác thấy hắn là người tốt, là người cực kỳ cực kỳ tốt, là người vô cùng chính trực các loại cứ tự nhiên mà nảy sinh.

“Lam Vi.” Đối với nữ nhân ở bên cạnh Luật lúc này, Tần Trạm biết, cũng đã gặp, thậm chí nhìn thấy trong mắt nàng xuất hiện hư vinh. Nàng không biết, Luật ghét nhất chính là loại nữ nhân này. “Ta giúp ngươi ra ba trăm vạn.” Tần Trạm hào phóng nói, chuyện của Luật và Lam Vi hắn cũng biết một chút, huống chi khi hắn đi vào, vừa lúc nói đến phần tiền bạc, âm nhạc trong quán bar tất cả đều ngừng, chỉ nghe thấy thanh âm của Luật và bọn họ.

Thiếu nữ xinh đẹp vẫn xen vào chuyện người khác nhìn Tần Trạm, hai mắt tỏa sáng, đem ra so với Luật, lại cấp Luật ánh mắt tràn ngập khinh bỉ. Quay sang nhìn Tần Trạm, tâm hồn thiếu nữ bắt đầu rục rịch.

“Tần thiếu gia.” Lam Vi hẳn là nên cao hứng, thế nhưng khuôn mặt nàng lại hiện ra mâu thuẫn.

“Lại đến làm người tốt.” Luật đối với chuyện này tỏ vẻ khinh thường, “Bất quá có tiền ngu sao không cầm, ngươi giúp bọn hắn trả, được, ta muốn lợi tức.” Luật nói không chút khách khí.

“Được, ngươi ra giá đi.” Tần Trạm cũng rất thoải mái. Ở quốc gia này, rất ít gia tộc có thể sáng ngang với gia thế của Luật, nhà của Tần Trạm vừa vặn là một trong số đó, hơn nữa dựa vào thực lực của bản thân Tần Trạm và lực ảnh hưởng, cũng kinh doanh không ít thứ, trong số những phú hào ẩn hình ở quốc nội, hắn cho dù không phải top 10, cũng chắc chắn nằm trong top 100.

“Ta cũng không cần nhiều, một ngàn vạn.” Lập tức đưa ra bội số không phải chỉ gấp ba lần.

“Ngươi, như vậy mà còn nói không nhiều.” Thiếu nữ xinh đẹp lại đi ra lo chuyện bất công của thiên hạ, bất quá Luật không để ý tới nàng.

Trong mắt những người như Luật và Tần Trạm, một ngàn vạn thật sự là không nhiều.

“Được, hiện tại ta lập tức chuyển khoản cho ngươi.” Tần Trạm mở ra dụng cụ thông tin chứng minh thân phận của mình, màn hình chuyển khoản dạng lập thể hiện ra trước mắt, thuần thục đưa một ngàn vạn vào tài khoản đã chuyển qua rất nhiều lần, tài khoản của Luật.

Luật cũng mở ra dụng cụ thông tin của mình, xác nhận một ngàn vạn đã vào tài khoản.

“Lam Vi, ngày mai ngươi liền chuyển ra khỏi nhà trọ đi.” Luật nói với Lam Vi. Như hắn đã nói, hắn ra ba trăm vạn chỉ vì muốn nhìn xem Lam Vi và tửu bảo hai người sẽ làm như thế nào, kết quả là hắn thất vọng rồi, còn lưu lại nàng để làm gì? Hắn không cần Lam Vi làm ấm giường, trong một tháng này, hắn không hề chạm qua Lam Vi, chỉ là muốn dùng tiền để thử nghiệm tâm của nàng.

Một màn hài kịch cứ như vậy mà kết thúc. Lam Vi hắn chắc sẽ không gặp lại nữa rồi, còn về tương lai của nàng và tửu bảo… Tương lai a, loại đồ vật như thế còn tồn tại sao?

Luật đi ra ngoài, Tần Trạm cũng đi theo, đối với chuyện này Luật không nói gì, đường không phải của một mình hắn, hắn cũng không thể bảo Tần Trạm không được đi.

Nói đến Tần Trạm người này, Luật liền đau đầu, trong lòng không thoải mái.

Trong mắt mọi người, Tần Trạm là một người hoàn mỹ vô khuyết, gia thế tốt, tướng mạo tuấn tú, đầu óc thông minh, thái độ ôn hòa, đối nhân xử thế thành công, ngay cả nhóm Thái Tử đảng hắn cầm đầu khi nhắc tới Tần Trạm cũng phải nói một chữ, tốt.

Cũng không phải Tần Trạm tìm cách đối nghịch với hắn, ngược lại, Tần Trạm đối xử với hắn tốt lắm. Hắn có phiền toái, người nhà sẽ ra mặt giúp hắn, Tần Trạm cũng là một phần tử tham gia vào, hơn nữa so với bà ngoại, phụ thân cùng đệ đệ của hắn còn tích cực hơn. Chỉ cần ánh mắt của hắn lướt qua đồ vật gì đó nhiều một chút, cho cái gì đó một ánh nhìn tán thưởng, như vậy lúc sau những thứ kia sẽ bị Tần Trạm thần tình mỉm cười đưa cho hắn, với đủ loại lý do.

Hắn đối Tần Trạm ác thanh ác khí (độc mồm độc miệng), hoành mi thụ nhãn (mặt mũi dữ tợn), y cũng chưa từng sinh khí. Nam nhân được mọi người ca ngợi là hoàn mỹ tiên sinh này cũng không phải không biết nổi giận, đối với hắn cũng là có mấy lần, bất quá, bà ngoại luôn yêu thương hắn cũng đều nói, Tần Trạm nổi giận là đúng, hắn nên chịu. Thật sự, hắn cũng hiểu được, Tần Trạm phát giận đều là vì mình.

Chính vì như vậy, hắn mới càng không rõ, tại sao Tần Trạm lại đối hắn tốt như vậy? Cũng bởi vì loại nghi hoặc này, thái độ của hắn đối với Tần Trạm cũng càng không tốt, là vì hắn không đáng. Sau khi tất cả đã bắt đầu, hắn phải làm sao để đối diện với những người này?

Không, hắn sẽ không dao động, tuyệt đối không.

Tần Trạm đi ở phía sau, nhìn không đến trầm trọng cùng bi thương hiện lên trong mắt Luật, chỉ yên lặng mà theo sau. Đi đến cửa chính của quán bar, Luật mới phát hiện người đến thật không ít, thuộc hạ của Tần Trạm gặp qua hắn đều dùng ánh mắt khinh bỉ, coi thường cùng khó chịu để nhìn hắn, người duy nhất mang theo thiện ý là một nam tử lạnh như băng.

Ngũ quan tuấn mỹ mang một chút âm nhu của nữ tính, lại bị biểu tình cùng khí chất biến thành một tòa băng sơn, quân trang nghiêm cẩn, phát ra khí thế không nên đến gần, đồng thời cũng hiện ra thiết huyết (ý chí kiên cường cùng sẵn sàng hi sinh) thuộc về nam nhi.

“Ca.” Băng sơn nam tử tiến lên, có chút thân thiết nhìn Luật, “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tần Trạm cũng ra mặt, làm gì có chuyện không thể giải quyết.” Lời nói nghe như khen tặng, nhưng ngữ khí lại là châm chọc, đối với băng sơn nam tử, đệ đệ gọi hắn là ca, ngữ khí của Luật cũng không hòa nhã hơn chút nào.

“Văn Nhân Luật, ngươi thật sự rất quá phận, Lẫm là đang lo lắng cho ngươi, ngươi làm ca ca sao lại có loại thái độ này.” Người có tính tình không tốt đi ra nói chuyện. “Đầu(chức vụ đội trưởng của một chi trong quân đội) ra mặt giúp ngươi, ngươi còn châm chọc khiêu khích.”

“Hôm nay, thật là có nhiều người nói ta quá phận a.” Văn Nhân Luật lành lạnh nói, “Bất quá, ta quá phận liên quan gì đến ngươi, ta đối với ngươi quá phận sao? Huống chi Lẫm quan tâm ta là chuyện của hắn, ta chưa từng nói muốn.”

Nghe Luật nói như vậy, trong đôi mắt lạnh như băng của Lẫm hiện lên chua xót cùng áy náy, lại không hề có tức giận, đây là hắn thiếu ca.

“Tần Trạm ra mặt giúp ta cũng là chính bản thân hắn nguyện ý.” Không thể không nói, lời nói của Luật phi thường dễ khiến người khác nổi điên, nhưng những người được nhắc đến lại không có ai tức giận. “Tránh ra, các ngươi cản đường rồi.”

“Ngươi…” Người có tính tình nóng nảy bây giờ giống như thùng thuốc nổ bị điểm hỏa.

“Lý Tề.” Tiếng nói từ tính thân thiết của Tần Trạm cùng thanh âm cảnh cáo lạnh như băng của Lẫm thành công trở thành bình cứu hỏa, Lý Tề chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Luật, dùng ánh mắt phát tiết sự phẫn nộ.

Một chiếc xe thể thao mui trần màu xám bạc dẫn nhân chú mục (hấp dẫn tầm mắt mọi người) được nhân viên quán bar đưa ra khỏi bãi đỗ xe, dừng đúng trước mặt Luật. Luật cầm lấy chìa khóa nhân viên quán bar trả lại, ngồi vào ghế chỗ tay lái, đóng cửa, chân ga nổ vang, tuyệt tình mà phóng đi.

Bọn bảo tiêu động tác không chậm, Tần Trạm cùng Lẫm cũng lên xe của mình, đuổi theo chiếc xe thể thao màu xám bạc.

Đêm đã khuya, trên đường cũng không có quá nhiều xe, Luật mở lớn mã lực, chạy như điên trong đêm. Đèn giao thông chỉ để bài trí, bởi vì giấy phép của xe này không ai dám ghi hóa đơn phạt, đây là đặc quyền.

Sợi tóc bị gió làm rối loạn, trên mặt đã không còn nụ cười kiêu ngạo, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu là khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia biểu tình, bề ngoài của hắn lúc này, người không quen hắn ai sẽ biết hắn là một hoàn khố. Nhưng, hắn thật sự là một hoàn khố sao?

Người chạy xe phía sau phát giác chiếc xe phía trước không chạy về hướng biệt thự, mà là lao về phương hướng dẫn đến ngọn núi ở ngoại ô.

Nhìn chiếc xe thể thao màu xám bạc phía trước chạy càng lúc càng nhanh, sắc mặt Tần Trạm đột nhiên thay đổi, ánh mắt hiện lên tàn khốc, giẫm chân ga đuổi theo xe phía trước.

“Lẫm, ngươi cùng Đầu làm gì quan tâm tên hỗn đản đó như vậy?” Quả nhiên là xuất thân bộ đội, trong tình trạng xe chạy nhanh như vậy, không hề sợ hãi biến sắc, ngược lại hỏi ra chuyện mình muốn biết.

“Lý Tề, hắn là ca của ta.” Bởi vì ta thiếu hắn, mà Tần Trạm, trong mắt hiện lên thở dài không muốn cho ai thấy, nếu không phải năm đó Tần Trạm uống say, hắn sẽ không biết Tần Trạm đối với ca… ngẫm lại thật sự là bất khả tư nghị (khó tin tưởng), được xưng là hoàn mỹ tiên sinh như Tần Trạm cư nhiên lại đối với ca…

Hắn chưa nói là hắn biết, bất quá Tần Trạm xem ra cũng biết hắn minh bạch chuyện này, chưa bao giờ bận tâm việc che giấu trước mắt hắn. Có lẽ, có thể có người chia sẻ phần chua xót này cũng là một chuyện tốt đi. Về phần những người khác, hắn càng không nói, dù sao chuyện này cũng không thể tính là chuyện đáng để rêu rao, nhưng lại không hề cân nhắc đến việc khuyên bảo Tần Trạm. Hắn bất quá cũng là ích kỷ, nghĩ nếu có một người có thể đối tốt với ca, trở ngại người đó đối tốt với y không phải sẽ khiến tội lỗi của mình càng sâu sao?

“Thiết, các ngươi toàn gạt chúng ta.” Hắn tính tình lỗ mãng, không có nghĩa hắn không có sức quan sát. Chuyện Lẫm và đội trưởng đối tốt với tên hỗn đản kia không phải không có ẩn tình, chỉ cần nhìn mắt Lẫm khi đối mặt tên hỗn đản kia là biết, đó là chua xót cùng áy náy, về phần đội trưởng, đội trưởng tuy được xưng là hoàn mỹ tiên sinh, thái độ làm người cũng hòa ái dễ gần, thế nhưng cho dù là vậy, hắn cũng chưa từng bắt được tâm tư thật sự của y.

“Bất quá nói thật, kỹ thuật lái xe của tên hỗn đản kia không tồi.” Nhìn cuộc truy đuổi của hai xe phía trước, Lý Tề nói. Có thể dẫn đầu đội trưởng lâu như vậy, tên hỗn đản kia cũng có chút ưu điểm.

Tần Trạm điều khiển xe chạy thành một hình vòng cung vừa nhanh vừa hiểm, đuôi xe bẻ ngang, khó khăn lắm mới chắn được xe thể thao màu xám bạc của Luật.

Nụ cười kiêu ngạo lại được khoác lên khuôn mặt Luật. Tần Trạm từ trên xe của mình bước xuống, mở ra cửa xe của Luật, đem người từ trong xe lôi ra, kéo cổ áo, trên mặt nhìn không tới nửa điểm ấm áp.

“Ngươi không muốn sống nữa sao, chạy trên đường núi mà dùng tốc độ nhanh như vậy.” Tần Trạm thật sự không thích hành động đua xe của Luật, bởi vì đó nghĩa là chỉ cần một chút không cẩn thận, tính mạng Luật sẽ không còn.

“Tần Trạm, ngươi là khinh thường ta sao. Tốc độ của ngươi không phải còn nhanh hơn? Nói vậy ngươi không phải càng không muốn sống sao?” Đối với lửa giận không hiểu vì sao của Tần Trạm, ngữ khí của Luật chỉ có châm chọc.

“Ngươi…” Tần Trạm căn bản không biết hắn nên làm sao với người này bây giờ, vì động tác nhấc áo lên, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy da thịt bên trong quần áo, ở đó có những vết thương khó coi thế nào, Tần Trạm đều biết, trong mắt hiện lên thương tiếc.

Ánh mắt như thế, làm cho Luật hừ lạnh một tiếng.

“Tần Trạm, ca.” Xe của Lẫm cũng đã đến, hắn dừng xe, đến gần hai người.

Tần Trạm buông Luật ra, Luật vỗ vỗ cổ áo của mình, khiến nó khôi phục gọn gàng như ban đầu, tự mình đi về phía xe của Lẫm.

“Lẫm, lái xe, chúng ta về.” Tự nhiên ngồi trên xe của Lẫm, tự nhiên mà gọi Lẫm phục vụ cho hắn.

“Sau khi trở về ta sẽ nhắn tin cho ngươi.” Lẫm nói với Tần Trạm một tiếng. Tần Trạm gật gật đầu, nhìn Lẫm lái xe chở Luật rời đi.

Luật, đến tột cùng ta nên làm sao với ngươi bây giờ? Vì cái gì ta lại yêu mến ngươi?

END 03.