"Quan Cừ, lần này thực sự là may mắn." Diệp Đình Dực nhấp rượu, cười nói.

Vẻ mặt Quan Cừ lạnh lùng: "Không có gì, chỉ cần đám vật tư kia đúng giờ đưa đến là được."

"Yên tâm." Diệp Đình Dực để ly rượu xuống, mời anh ta: "Uống một ly chứ?"

"Không." Quan Cừ lắc đầu, liếc nhìn đồng hồ: "Tôi còn có việc đi trước." Dứt lời, liền đi tới cửa, đột nhiên đi tới cạnh cửa lại quay đầu: "Mẹ của tôi thường xuyên nhắc tới cậu, nhàn rỗi thì tới nhà tôi một chuyến."

"Dì Quan mời, tôi sao có thể không đi? Tối mai sẽ tới." Diệp Đình Dực đồng ý.

Quan Cừ gật đầu: "Vậy tôi đến đón cậu." Sau đó, liền rời đi.

Hồi lâu sau, cấp dưới công ty đến báo cáo, doanh nhân nước N đã đưa đến bệnh viện, tất cả nguy cơ đã giải quyết.

Một mình ở trong phòng, Diệp Đình Dực thu hồi lại con ngươi lạnh lùng, nhìn rượu trong tay, đột nhiên nhớ tới Cố Phi, anh thò bàn tay vào trong túi lấy điện thoại di động ra ấn nút mở máy.

Nhìn thoáng qua màn hình, thấy cả hai ngày đều không có tin nhắn mới, nhóc con không có lương tâm này một chút động tĩnh cũng không có.

Diệp Đình Dực căm hận nghiến răng. Quả nhiên nhóc con khiến anh tin tưởng, cầu anh tha thứ, muốn bắt đầu lại lần nữa với anh, chính là vì muốn anh không truy cứu chuyện hôm kia, may là anh không tin hoàn toàn, lúc về sẽ dạy dỗ cô.

Để ly rượu xuống, ném điện thoại di động lên trên chăn, chuẩn bị đi tắm rửa, đột nhiên, điện thoại di động vang lên ‘ong ong’.

Diệp Đình Dực hơi sửng sốt, cầm điện thoại di động lên: "Nhóc con, tốt nhất là em gọi tới!" Anh lẩm bẩm, cúi đầu nhìn màn hình, là dãy số quen thuốc, liền ấn nút nghe: "Alo..."

"Chồng, là em..." Giọng nói ngọt ngào từ trong điện thoại di động truyền ra, Diệp Đình Dực nhếch miệng thành độ cong đẹp trai, khó chịu "Ừ" một tiếng.

"Chồng, em tìm anh có chút việc. Anh có số điện thoại của Quý Toàn Nam, cho em xin đi." Cố Phi thấp giọng nói.

Con nhóc này, qua hai ngày mới nhớ tới gọi điện thoại cho anh, cũng không thèm hỏi thăm anh một câu, mở miệng liền xin số điện thoại của Quý Toàn Nam.

Diệp Đình Dực thu hồi nụ cười, lạnh giọng: " Quý Toàn Nam? Không có số điện thoại di động của cậu ta..." Nói xong, định lập tức cúp điện thoại, ngẫm lại vẫn không nỡ, lần nữa đặt ở bên tai nhưng không nói lời nào.

"Anh ta không phải bạn của anh à, sao có thể không có số điện thoại di động?" Nghe thấy giọng Diệp Đình Dực có chút chua chua, trong lòng Cố Phi buồn cười, dịu dàng nói: "Đình Dực, anh đừng cáu kỉnh với em mà, em có chuyện quan trọng nè."

“Lâu lâu mới có dịp dỗ anh như em bé…” Giọng nói của Cố Phi ngon ngọt, hai tai Diệp Đình Dực mềm nhũn. Cố Phi có sức hút vậy đấy, làm đàn ông giống như trúng kịch độc của cô, cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho cô.

Người đàn ông này rõ ràng trong lòng vui sướng chết được mà vẫn không chịu hạ thấp thể diện. Cố Phi cười thầm: đúng là con lừa ngoan cố, lại còn phải thuận theo ý.

“Lẽ nào anh không thích em dỗ à?” Giọng nói Cố Phi càng nhẹ nhàng cuốn hút làm lòng Diệp Đình Dực nóng như lửa, nói: “Này, em nói chuyện cẩn thận đi!”

“Oke oke, em nói chuyện cẩn thận…” Giọng nói Diệp Đình Dực thẹn quá hóa giận làm Cố Phi bật cười. Diệp Đình Dực nghe tiếng cười lanh lảnh của cô mà trong đầu ngập tràn gương mặt cười tươi như hoa ấy. Cậu chủ Diệp vốn dĩ cảm xúc đang tụt dốc, bây giờ lại cười toe toét.

“Được rồi, em đúng là miệng ngọt. Em muốn có số điện thoại của Quý Toàn Nam đúng không? Nói thử xem em tìm cậu ta làm gì?”

“Cũng không có chuyện gì to tát cả. Em chỉ muốn nhờ Quý Toàn Nam tìm hiểu giúp em người này. Em muốn biết người ấy dạo gần đây đang làm gì.”

“Tìm hiểu người?” Diệp Đình Dực đứng bật dậy, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Tìm ai?”

“Cố Gia Vũ. Em muốn Quý Toàn Nam tìm một người theo dõi cậu ta hai mươi tư giờ, nếu có bất kỳ hành động nào em đều biết ngay lập tức.”

“Để làm gì? Cậu ta tìm em gây phiền phức à?” Diệp Đình Dực cau mày. Từ lâu anh đã nghe nói bố con nhà họ Cố không thoải mái về việc ông cụ Cố coi trọng cô. Bây giờ Cố Phi muốn điều tra Cố Gia Vũ, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là vấn đề này.

Trong lúc nghe điện thoại, anh luôn cố giữ vững giọng nói để Cố Phi yên lòng, vui vẻ. Trước giờ Diệp Đình Dực vẫn luôn như vậy. Ngay cả khi cô ngang ngược, sai trái, anh vẫn ôm cô vào lòng, không để bất kỳ ai dạy dỗ, trách mắng cô.

“Cậu ta sao mà dám tìm em gây sự chứ!” Cố Phi bĩu môi.

Ngược lại, cô chỉ mong sao bây giờ Cố Gia Vũ đến làm phiền cô, như thế cô mới có thể danh chính ngôn thuận chỉnh đốn cậu ta, tránh cậu ta gây ra chuyện đó. Tiếc là…

“Này, em có chuyện gì giấu anh à? Mau khai ra nếu không đừng mong anh giúp.”

“Đình Dực, anh không giúp em thật à? Không có Quý Toàn Nam thì em đành tự mình đi theo dõi Cố Gia Vũ vậy. Haizz, em khổ thân quá mà, rõ ràng có ông chồng lợi hại mà vẫn phải tự mình đi theo dõi người khác.” Cố Phi than ngắn thở dài.

“Em đừng có quậy, lại còn tự theo dõi nữa á? Em có phân biệt được đông tây nam bắc không?”

“Anh đừng quản em. Anh không để Quý Toàn Nam giúp thì em tự đi theo dõi!”

“Đồ đáng ghét, dám uy hϊếp anh.” Diệp Đình Dực hạ thấp giọng nói, vô cùng bá đạo.

“Không dám, không dám!” Cố Phi sợ luôn, nói: “Đình Dực, anh giúp em đi mà. Chỉ cần anh giúp em lần này, từ nay về sau anh bảo em làm gì em cũng làm. Được không, Đình Dực…Làm ơn đi!”

“Từ nay về sau đều nghe theo anh đúng không?”

“Vâng…”

“Được, thế em đợi đi! Anh bảo Quý Toàn Nam liên hệ với em.” Nói đến đây, Diệp Đình Dực ngừng lại: “Nhưng mà này, anh cảnh cáo em không được làm những chuyện nguy hiểm đấy, biết chưa?”

“Em biết rồi!” Cố Phi vui mừng trả lời. Cô biết ngay Diệp Đình Dực không nỡ để cô gặp nguy hiểm mà.

“Em tắt máy đi!”

“Hả…”

“Không phải em vội à? Em không tắt máy sao anh gọi Quý Toàn Nam được?”

“À này, Đình Dực, anh chú ý an toàn nhé, em ở nhà đợi anh. Thôi em tắt máy đây nha…”

“Ừ.”

Trong điện thoại vang lên tiếng tắt máy “tít tít”. Diệp Đình Dực vẫn đứng ở chỗ cũ, ngốc nghếch cười cười.