Không, không đúng, không phải nước...

“Lão đại, mau!”

Nhị Nha đáp lại, đang muốn nhảy ra, Lưu Trưng lại ở một bên hô: “Cứu nương tử của ta...”

Lời này làm cho Nhị Nha bực mình, đang muốn nói lại đã thấy khuôn mặt lạnh băng không chút thay đổi của Lưu Trưng có vài phần khẩn cầu.

Nhị Nha thấy ánh mắt kia, mềm lòng, cắn môi hừ lạnh một tiếng lại nhay chóng quay trơ lại.

Lý lão đầu làm sao buông tha cơ hội này, xoay người định đưa tay ra bắt. Mắt thấy sắp tóm được góc áo của Nhị Nha, lại oạch một tiếng thế nhưng trượt chân suýt ngã.

Trên mặt đất...

Là thứ vừa trơn vừa dính.

Mà mùi vị này...

Ngoài cửa không biết khi nào đã có vài người đến, mỗi người đều cầm trong tay một cây đuốc cháy hừng hực.

Đương nhiên không phải nước, là dầu cải người trong thôn cất trong thùng lớn. Thùng dầu đổ xuống khí thế mười phần, cả người hắn bị đổ ướt hết, ngay cả trên mặt đất cũng chảy một bãi, đạp trên mặt đất dính trơn vô lực, bị nhốt trong thời gian ngắn.

Nhị Nha liền thừa khoảng thời gian này lao tới Nam Cung Nhã, đầu óc linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, cư nhiên kéo người đi vài bước nhảy vọt qua vũng dầu, chuồn ra khỏi phòng ở. Lưu Trưng ngoài cửa, một tay cầm Lăng Vân kiếm, một tay cầm mảnh hàn ngọc ở trên mặt đất, nhìn thấy Nhị Nha đem Nam Cung Nhã mang ra ngoài, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhày ra ngoài cửa.

Ngay sau đó, một cây đuốc bay vút qua, phóng thăng hướng Lý lão đầu đang ở trong phòng.

Đám thổ phỉ võ công không tốt, nhưng khí lực thì vẫn có.

Lý lão đầu có thể tránh né một cái, lại trống không thoát lần lượt hơn mười cây đuốc, huống chi né tránh cũng không có tác dụng. Trên mặt đất, trên người đều là... dầu. Hắn vốn có nội công trong người, một cái giẫm chân nói không chừng có thể bay vọt ra, nhưng cố tình hắn đạp đến đạp đi lại ngã trái ngã phải, căn bản không một điểm theo ý muốn.

Cây đuốc đã bay tới.

Trên người của hắn, trên mặt đất, nơi nơi đều là dầu cải, gặp được lửa rất nhanh bắt cháy. Dầu còn chưa đủ, không biết người nào đột nhiên ném một hòm phấn lưu hoàng (bột lưu huỳnh) vào...

Chỉ nghe bùng một tiếng, ngọn lửa bốc cao lên. Cho dù người bên trong thần công cái thế, chỉ sợ cũng không bay ra khỏi biển lửa này.

Bên trong phòng truyền đến từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếp sau đó, ngay cả tiếng kêu cũng không nghe thấy nữa.

Đoàn người Lưu Trưng sớm đi ra khỏi hậu viện, ở bên ngoài nhìn trong chốc lát, chỉ thấy ngọn lửa tràn ngập, đốt đỏ cả bầu trời.

Phương đông mặt trời đã dần ló rạng.

Một đêm chiến dấu kịch liệt, bất tri bất giác trời đã sáng.

Người luôn nhát gan như Nam Cung Nhã thế nhưng không có sợ hãi, chính là vẫn gắt gao nắm lấy cánh tay của Lưu Trưng, giống như sợ nàng biến mất vậy. Cứ việc nàng cảm thấy thân thể người kia vẫn lạnh lùng không có độ ấm, nhưng Nam Cung Nhã lại cảm thấy được lòng mình kiên định, thậm chí còn có chút ấm áp nhè nhẹ trải khắp thân thể nàng.

Lần này Lưu Trưng không có giãy ra, cũng không có thần sắc hờn giận, chính là thản nhiên nhìn lưu quang phía chân trời, trầm ngâm không nói, không biết suy nghĩ cái gì.

“Là ai nghĩ ra biện pháp này?” Nhị Nha đứng ở một bên chặc lưỡi tán thưởng, quay đầu nhìn đến thủ hạ của mình ánh mắt, lúc này mới hiểu rõ, nhìn Lưu Trưng liếc mắt một cái: “Thật sự là kỳ, người như thế nào lại biết miếng ngọc trên người hắn có vấn đề, làm sao nghĩ ra biện pháp hỏa cong vừa nãy?”

Lưu Trưng thở dài: “Xem như... đánh cược một phen.”

“Đánh cược?”

Nàng đoán ra khối ngọc kia có vấn đề, chỉ là bởi vì nàng vẫn quan sát Nhị Nha cùng Lý lão đầu đánh nhau, về phần hỏa công... Hoàn toàn là nhìn thấy Lý lão đầu đá chân vào ngọn đèn dầu bên chân giường đột nhiên nghĩ đến. Lý lão đâu luyện chính là tà công thủy hóa băng hàn, nói không chừng ứng với thủy khắc hỏa. Lúc này nghĩ đến lại cảm thấy mình buồn cười, người thường huyết nhục chi khu (cơ thể làm từ máu thịt) ai không sợ bị hỏa thiêu? Trừ phi công phu của hắn luyện thành tà linh cổ quái, nếu không không thể trốn khỏi đám cháy này.

Nhị Nha nói hai câu nhưng đột nhiên lại ho khan, sắc mặt có chút không tốt lắm, chỉ sợ vừa rồi đánh nhau với Lý lão đầu bị thương ở chỗ nào. Lưu Trưng liền hỏi một câu: “Ngươi như thế nào?”

“ Còn có thể như thế nào” Nhị Nha cau mày ra vẻ thoải mái nói: “Bất quá bị đông lạnh một chút, mùa đông ai chẳng bị nứt da cùng vân vân? Chờ ta phái người đi lên núi kiếm chút thứ tốt để tẩm bổ là được rồi. Bất quá lão quái vật kia rốt cuộc là cái gì vậy, lợi hại thành như vậy? Chậc chậc, các ngươi một chút võ công cũng không có, như thế nào lại gặp phải phiền toái như vậy?”

“Không biết.” Lưu Trưng lắc đầu.

“Thôi, không nói nữa.” Nhị Nha không kiên nhẫn phất tay: “Quên đi, ta xem chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi. Lúc trước nghe lão quái vật mai phục người gần nơi nay, nếu biết lão quái vật đã chết, còn không đem chúng ta đều...”

Lưu Trưng lại đem miếng hàn ngọc trong tay đưa qua.

“Làm gì?”

“Ngươi đã lấy tới liền là của ngươi.”

“Thứ của lão quái vật ta mới không cần.” Nhị Nha cũng không thèm nhìn liếc mắt nó một cái: “Quá lạnh, ngươi thích liền tặng cho ngươi.”

Lưu Trưng cũng không chối từ, nghĩ nghĩ liền bão Nam Cung Nhã tìm cái hà bào (Ví) để đựng nó.

Lúc này hàn ngọc không được Lý lão đầu mang trên người, không người vận công, ngọc cũng không lạnh nữa, chính là so với ngọ bình thường vẫn có chút lạnh hơn bình thường, bất quá đặt trong hà bao, cơ bản cũng không có cảm giác gì. Cũng không phải Lưu Trưng thích khối ngọc này, mà là thân phận bối cảnh của Lý lão đầu, chỉ sợ phải dựa vào miếng ngọc này để điều tra.

Nhị Nha nhìn ngọn lửa trong phòng ngày càng lớn, ẩn ẩn có chút lo lắng nói: Vạn nhất lữa này cũng đốt không chết hắn...” Nhưng lời này chưa nói hết, chính nàng cũng cảm thấy có chút buồn cười. Xem ra lão quái vật kia thật sự là quá lợi hại, làm cho nàng co bóng ma. Lửa lớn như vậy, lại có dầu có lưu hoàng phấn, làm sao có thể thiêu không chết đấu.

Bất quá lửa quá lớn, chỉ sợ người mai phục rất nhanh sẽ tới nơi này xem xét.

“Chúng ta vẫn là đi mau đi.”

“Ân.” Lưu Trưng gật đầu, trong mắt lại xuất hiện thần sắc thẳng thắn chân thành: “Lần này đa tạ ngươi tương trợ.”

“Tạ ơn... Lại có cái gì hảo tạ ơn! Ngươi!”

“Cáo từ.”

“Từ từ! Đứng lại!”

Lưu Trưng nhìn Nhị Nha thần sắc do dự bất định, nghĩ nghĩ lại từ trong lòng móc ra một tấm ngân phiếu đưa qua: “Cái này cho người.” Nam Cung Nhã ở một bên nhìn trộm qua, thoạt nhìn hình như là ngân phiếu năm trăm lượng. Nàng hoàn toàn sợ ngây người, nguyên lai... Nguyên lai Lưu Trưng thâm tàng bất lộ, vừa ra tay liền hào phóng như vậy.

Nhị Nha thấy ngân phiếu, thế nhưng có chút tức giận: “Ai ai ai... Ai nói ta muốn cái này!”

“Quà chia tay.”

Lưu Trưng dứt khoát nhét vào trong tay nàng.

Nhị Nha nhìn ngân phiếu trong tay, dừng lại một chút hỏi: “Ngươi.... ngươi thật sự là nữ ư?” Cũng không biết tại sao, nàng bình thường là một người dũng cảm sang sảng, nhưng cố tình gặp Diệp Lưu Trưng, nàng nói chuyện cũng trở nên quanh co vẫn là nàng có bệnh kỳ quái gì?

Lưu Trưng nhưng thật sự trả lời: “Đúng vậy.”

Nhị Nha lại liếc nhìn Nam Cung Nhã một cái: “Nàng kia...”

Nam Cung Nhã nhanh chóng đem cánh tay của Lưu Trưng ôm thật chặt vào trong lòng, vô cùng kiên định nói: Ta là nương tử của nàng.”

“....”

Lưu Trưng há miệng thở dốc, thế nhưng không có phản bác, đành phải gật đầu nói: “Đi thôi.”

Lúc trước vì diệt trừ Lý lão đầu, Lưu Trưng bày kế đem phòng nàng cùng Nam Cung Nhã ở thiêu rụi. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, các nàng không kịp thu dọn đồ đạc, quần áo túi nải đều ở bên trong, tự nhiên toàn bộ không còn. Nhưng cũng may hai người đều cẩn thận, những thứ trọng yếu như ngân phiếu, văn khế gì đó đều để ở trong người, cũng không tổn thất gì lớn.

Chính là mới qua một hồi sinh tử kiếp nạn, Nam Cung Nhã trở nên phá lệ dính người.

Lưu Trưng rất nhanh kiểm kê lại mọi thứ, cho ngựa ăn chuẩn bị đi, mà Nam Cung Nhã một chút cũng không giúp, ngược lại nhắm mắt theo đuôi khắp nơi, còn thường lại gần kéo một chút tay áo hoặc là dựa một chút bả vai.

“Tránh ra.”

“Nga..” Nam Cung Nhã nghe lời tránh một chút, nhưng vẫn cùng Lưu Trưng thật sự gần.

Lưu Trưng nhịn không được nhíu mày: “Ngươi không cần sợ hãi, chúng ta lập tức rời đi nơi này, những người đó không thể đuổi kịp.”

“Ta biết.”

Nam Cung Nhã vừa nói biết xong lại không hề tự giác vẫn thương cản đường, hơn nữa còn ngẫu nhiên chớp mắt to, khóe môi nhếch lên cười ngu dại...

Ân chính xác không phải sợ hãi.

Lưu Trưng ho nhẹ một tiếng.

“Ngươi...”

“Ân?”

“Nghĩ cái gì?”

Vấn đề này hỏi có chút khó hiểu, nhưng cố tình nhìn có chút không bình thương Nam Cung Nhã nghe một chút liền hiểu ý nàng.

“Ta suy nghĩ, nếu ta sớm biết ngươi thì tốt rồi.” Nam Cung Nhã vùa nói, một bên đưa tay kéo cánh tay của Lưu Trưng: “Ngươi có biết hay không, chưa từng có người nào đối với ta tôt như ngươi, kể cả là Thượng Quan Sách Vân đã cùng ta đính hôn...” Đây là lời nàng nói trong long mình. Ở trong lúc nguy cấp, Lưu Trưng không có giống Thương Quan Sách Vân bỏ lại mình, mà ở lại cùng nàng đối mặt sinh tử.

Bất quá lần này Lưu Trưng đem cánh tay của mình kéo trở về.

“Ngươi nghĩ rằng ta vì ngươi lưu lại, là vì cái gì ư?”

Thần sắc của nàng thế nhưng vô cùng thật sự, hoặc là nói, cong có chút lạnh lùng.

Nam Cung Nhã trong đầu ù ù, thì thào nói năng lộn xộn lên: “Ngươi không chịu lão đầu tử kia uy hiếp... Ở lại... Lấy mệnh tương bác... chẳng lẽ không phải vì ta?”

“Đúng vậy vì ngươi.” Lưu Trưng gật đầu.

“Đúng, ngươi là vì ta, thà răng lưu lại cùng ta đồng sinh cộng tử, thậm chí còn bảo ta chạy trước, cho nên ta mới nói...”

Lưu Trưng thế nhưng thản nhiên nở nụ cười.

“Không đúng.”

“Không... đúng.”

“Cùng ngươi đồng sinh cộng tử, chỉ vì ta ký hôn thư kia, nên ít nhiều phải phụ trách nhiệm.” Lưu Trưng dừng lại một chút bổ sung nói: “Cho đến khi đưa ngươi trở lại Diệp hoài thành.”

“Trách.... nhiệm?”

“Là trách nhiệm.” Lưu Trưng còn thật sự khẳng định lại một lần, nói xong không hề nhìn Nam Cung Nhã thần sắc, mà xoay người đem xe ngựa trùm lại.

Nàng nói những lời này tuy vô tình, nhưng cũng là những lời nói thật.

Các nàng hai người vốn không phải người cùng một đường, lại vì một ván bài mạc danh kỳ diệu mà kết bạn, tạo Thanhf một mối quan hệ không biết nên khóc hay nên cười. Lưu Trưng trong lòng rất rõ ràng, nếu không phải nàng có tư tâm muốn tìm hiểu tin tức từ đại lão bản, nàng sẽ không ký hôn thư, lại càng không làm hại Nam Cung Nhã lưu lạc đến nước này. Cho nên đối sống chết trước mắt, nàng cũng không thể bỏ lại Nam Cung Nhã một mình chạy trốn.

-------Nàng đối nội tâm của mình yêu cầu như vậy.

... Liền nhất định sẽ làm được.

Về phần ỏ trước mặt Lý lão đầu nhắc tới Thượng Quan Sách Vân lại cố ý so sánh với với chính mình, chỉ là vì thử xem, Lý lão rốt cuộc biết được bao nhiêu. Xem ra lời của mình làm cho Nam Cung Nhã hiểu lầm.

Nghĩ như vậy cũng là do lỗi của mình.

Lưu Trưng quay đầu lại nói: “Kỳ thật Thượng Quan Sách Vân cũng chưa chắc đã như ngươi suy nghĩ như vậy....”

Nhưng mà phía sau đã không có một bóng người.

“Nam Cung Nhã!”