Thôn Tiểu Biên chỉ là một thôn nhỏ dân cư rất thưa thớt. Phần lớn cư dân lấy nghề ngư sinh sống, hoặc là làm các vật phẩm từ trong hồ thành trang sức tinh xảo đáng yêu để đem vào thành bán, lấy số tiền bán này để sống qua ngày. Đám thôn dân đều thuần phác thành thật. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Mỗi ngày, khi màn đêm phủ xuống ở đây, khắp nơi đã sớm nhập vào cảnh tĩnh lặng! Nhưng vào tối nay, nhất định là một cảnh tưởng giết chóc đầy máu, một đêm không yên lặng.

Cuồng Sa dẫn thủ hạ thất đại cao thủ và hai trăm bốn mươi tên hội chúng. Sáng sớm ngày thứ ba đã đến đây. Y theo kế sách của Duẫn Thiên Cừu hiến cho, thiết lập một mẻ lưới mai phục.

Thôn Tiểu Biên là nơi chủ công, sẽ do Cuồng Sa cùng Xảo Thủ và Kim Thủ hai đại cao thủ tọa trấn. Năm đại cao thủ còn lại phân tán ở ba chỗ, đại lộ phía trước, đường rút lui và đám lau sậy.

Cuồng Sa trời sinh tính tàn nhẫn độc ác, giết người như ma. Vì lần hành động này không muốn để đối phương nhìn ra sơ hở gì, lúc này hạ lệnh, giết chết toàn bộ cư dân trong thôn, già trẻ gái trai đều không tha qua. Rồi để cho hội chúng giả dạng thành thôn dân, dùng khỏe ứng mệt. An bài như thế, bảo đảm là không có sơ hở nào. Cuồng Sa tin rằng, nhất định có thể khiến Tư Đồ Thiên Hùng nhận lấy một đả kích phi thường nghiêm trọng.

Trước khi khởi hành, Duẫn Thiên Cừu muốn được đi theo, bởi vì hắn muốn tận mắt chứng kiến bộ dáng thống khổ của Tư Đồ Thiên Hùng để giải trừ mối hận trong lòng. Nhưng Cuồng Sa không đáp yêu cầu của hắn. Lấy lý do là “tay cầm kiếm của ngươi đã bị đứt, nếu không thể không giết người, ngược lại sẽ làm cho ta vì ngươi mà phân tán tinh thần và sức lực đi bảo vệ”, để hắn lưu lại ở Tổng đà. Duẫn Thiên Cừu biết Cuồng Sa vẫn còn chưa hoàn toàn tín nhiệm với mình, liền không có cưỡng cầu nữa.

Hoàng hôn, chim bay về tổ, ngư ca hết xướng, đem ánh tàn dương màu đỏ lặng lẽ chìm khuất sau phía tây ngọn núi, ánh chiều tà sáng lại từ từ mờ dần. Do Tư Đồ Thiên Hùng, Đoạn Đao, Vũ Vô Cực ba người tự mình áp tống mười cỗ xe lớn chứa đầy năm mươi vạn hoàng kim, kèm theo tiếng vó ngựa của hơn mười con ngựa to khỏe, từ từ tiến vào thôn Tiểu Biên.

Vừa tiến vào thôn, Tư Đồ Thiên Hùng liền cảm giác có chút khác thường. Trong một thôn nhỏ chất phác bình phàm, luôn tràn ngập các loại thanh âm không giống nhau, tiếng cười đùa của trẻ con, tiếng kêu gọi của người lớn, tiếng líu ríu của người già, tiếng la lớn của nam nhân, tiếng chửi mắng của nữ nhân... Nhưng ở chỗ này, lão lại nghe không được những âm thanh đó, thậm chí không có nhìn thấy được tới một vài từ tinh nghịch đùa vui. Nơi này quá yên tĩnh! Bão táp đêm trước, không phải khiến nơi này yên lặng như vậy ư?

Đoạn Đao cũng phát hiện hào khí nơi này có chút không đúng, phóng ngựa tiến lên, kề bên tai của Tư Đồ Thiên Hùng, thì thầm, cũng không biết là đang nói cái gì! Chỉ thấy Tư Đồ Thiên Hùng không ngừng gật đầu, cuối cùng trả lời vài câu, rồi quay đầu ngựa, phất tay bảo đội ngũ dừng lại, rồi lại phân phó bang chúng để mười đại bồng xa gần kề với nhau, và lớn tiếng nói: “Các ngươi một đường cỡi ngựa không ngừng, nói vậy chắc là đã mệt rồi. Mặc dù mọi người đều có đem theo rượu, nhưng nhiệm vụ lần này của chúng ta rất lớn, tuyệt đối không được thất bại, cho nên bọn ngươi tạm thời ráng nhịn một chút, đừng có uống rượu, cùng đi theo ta vào xin thôn dân một ít nước để giải khát!”

Bang chủ có mệnh, tự nhiên không ai không nghe. Khi có đến hơn mười bang chúng cùng Tư Đồ Thiên Hùng gõ cửa, thôn dân vốn là hội chúng của Cuồng Sa hội giả dạng, tuy không tình nguyện, nhưng Cuồng Sa chưa có hạ lệnh, ai cũng không dám coi thường vọng động. Mỗi người đều nắm chắc vũ khí, chỉ đợi Cuồng Sa ra lện một tiếng, sẽ liền phát ra công kích. Trong lúc nhất thời, thôn Tiểu Biên không ngờ trở nên yên lặng, trong không khí lưu động một sát khí vô hình, bầu không khí khẩn trương nhưng tiêu điều!

Đột nhiên, một thanh âm “ba tháp” vang lên, Tư Đồ Thiên Hùng phỏng chửng không nghĩ ra, chén lớn trong tay rơi xuống mặt đất, phát ra một loại tiếng vang kinh tâm động phách. Đây là ám hào, mỗi một bang chúng của Cự Kình bang đều rõ, ý đó tức là “giết”, giết không tha! Màn đêm lặng lẽ tối thêm, sắc trời càng tối. Trong màn đêm, chợt có mười đạo ánh sáng lóe lên, cơ hồ đồng thời trong lúc này, đám ‘thôn dân’ đồng loạt ngã xuống.

“Tên hỗn trướng!” Từ trong một góc tối truyền một tiếng rủa phẫn nộ. Đúng là thanh Cuồng Sa đã nổi giận như điên.

“Giết...” Trong trời đất chợt vang lên tiếng la như sóng mạnh, rung trời động đất, hơn một trăm tên hội chúng của Cuồng Sa hội từ trong bóng tối hiện ra, nhằm về phía địch nhân. Một tràng âm mưu đã lâu, chiến tranh máu chảy rốt cuộc đã nổ ra, đánh vỡ sự yên lặng của thôn!

Bóng đêm mênh mang, bao phủ cả mặt hồ bạc bát ngát, mấy trăm dặm lao sậy đong đưa, xanh um tươi tốt, hùng hùng vĩ vĩ, lau sậy như sợi lông mềm mỏng, sóng yên tuyết lặn, mênh mông hơn mười dặm. Một cái đốm nhỏ, tô điểm trong đó, như là bờ biển màu vàng bao quanh một viên kim cương. Gió đêm mang theo mùi thơm trong lòng, nhẹ nhàng thổi qua đám lau sậy. Lau sậy vì thế mà lay động, và còn phát trận âm thanh ba đào, làm kinh động đến mấy con cò trắng đang nghỉ ngơi, khiến nó đập cánh bay khỏi đám lau sậy, bay lượn trong bóng đêm mù mịt, rồi chợt biến mất không thấy nữa.

Lưu thủy yên lặng trong màn đêm chảy, bên bời lau sậy xào xạc, trên bờ sương mù như khói.

Ẩn núp trong lau sậy tổng cộng có hai mươi người, trong đó có cả Quỷ Thủ và Ma Thủ hai đại cao thủ. Lúc này, hai đại cao thủ đang nằm sấp trong đám lau sây bên bờ. Hai mươi hội chúng ẩn núp ở sâu phía trong, canh giữ gần bốn mươi chiếc bè nhẹ nhàng tiện lợi, cũng đang đợi tin tức cuộc chiến phía trước. Lưu thủy gợn nhẹ giống như hô hấp của địch nhân lúc sắp chết. Hai đại cao hết sức chăm chú, lắng nghe các loại âm thân truyền từ thôn Tiểu Biên. Liền nghe được có tiếng chém giết không ngừng truyền tới, hiển nhiên hai bên sớm đã bắt đầu đánh nhau.

Ngọn gió thổi qua, lau sậy mờ mờ bởi sương mù, đột nhiên hiện ra một thân ảnh. Người đến đội một chiếc mũ, thân khoác một bộ thoa y (áo mỏng). Màn đêm đen như mực, hai đại cao thủ dùng hết thị lực, cũng không thể nhìn ra bộ dáng của người này. Thoa y nhân đến rất nhanh, giống như một u linh trong bóng tối phập phù, bỗng nhiên đã đến cách hai đại cao thủ chỉ có mấy trượng. Ma Thủ tính tình xúc động táo bạo liền nổi giận, đầu tiên thấp giọng quát: “Người tới là ai?”

Quỷ Thủ lấy sự tỉnh táo, khôn khéo mà có danh, chỉ cảm thấy người kia cực kỳ quỷ dị, nghiêng đầu trầm ngâm, đột nhiên không chậm nói ra một câu không đầu không đâu, không đúng chủ đề: “Cuồng triều dâng lên!”

Thoa y nhân giọng khàn khàn đáp lại: “Cá mập tập kích!”

Hai đại cao thủ nghe vậy, trong lòng thả lòng, nhìn nhau cười cười, gật đầu nói: “Là người của mình”.

Nguyên lai “cuồng triều dâng lên, cá mập tập kích” là ám ngữ dùng để liên lạc của Cuồng Sa hội hội chúng khi chấp hành nhiệm vụ.

Thoa y nhân bước nhanh tới trước hai đại cao thủ, vẫn chưa ngẩng đầu lên, chiếc mũ rộng được kéo xuống rất thấp, che mất khuôn mặt của y. Quỷ Thủ hỏi: “Ngươi chính là từ trận địa phía trước tới đây? Chiến huống như thế nào rồi?”

Thoa y nhân thấp giọng như đang nói cái gì, trùng hợp có gió thổi qua lau sậy, thanh âm thật không thể nghe được. Quỷ Thủ áp tai qua, hỏi: “Cái gì?”

Âm thanh chưa dứt, đột nhiên Ma Thủ bên cạnh hắn nghe được một loại âm thanh khi xương bị bẻ gẫy, lập tức nhìn thấy cả người Quỷ Thủ bay lên không trung, rồi rơi xuống bụi lau sậy cách đó hai trượng, và truyền ra một tiếng ‘hoa lạp’, trong màn đêm nước dường như bắn lên. Trong nháy mắt lại không còn động tĩnh gì, cũng không biết Quỷ Thủ sống hay chết?

Thoa y nhân một kích đắc thủ, càng không chần chờ, cánh tay lại chuyển, trực tiếp chụp lấy mặt của Ma Thủ, thủ pháp quái dị nhưng mau lẹ. Ma Thủ người tuy lỗ mãng, nhưng võ công không phải thấp, vội vàng ngồi xuống, đầu với cổ rút lại như con rùa rút vào trong mai, khó khăn lắm mới tránh được một kích trí mạng này. Ai ngờ võ công của thoa y nhân thật sự quái dị khiến người ta sợ hãi, một kích không trúng, không cần rút lại để ra chiêu khác, chỉ khiến cánh tay không cong không quẹo, thẳng tắp đánh xuống.

Ma Thủ rút người xuống, ánh mắt dĩ nhiên từ dưới nhìn lên trên, trùng hợp trông thấy được khuôn mặt của thoa y nhân, trong phúc chốc thần sắc trên mặt đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc không tin, thất thanh kêu lên: “Là ngươi...”

Hiển nhiên hắn nhận ra thoa y nhân. Âm thanh đột nhiên bị cắt đứt, bàn tay của thoa y nhân đã đánh lên bả vai phải của hắn, còn đánh thêm một chưởng lên người của hắn. Cổ của Ma Thủ nghiêng về bên phải, lúc này hắn đã tuyệt khí bỏ mình, nhưng thân thể vẫn không ngã. Nguyên lai một quyền của thoa y nhân đánh cho hắn lún xuống bùn đất như cây đinh cắm vào gỗ.

Lực đạo quyền đầu giống như một vạn tấm sắt, lại quen biết với Ma Thủ, vậy thần bí thoa y nhân đến tột cùng là ai đây?

Khi vài tên hội chúng ở gần hai đại cao thủ nghe tiếng động qua đến, cũng chỉ nhìn thấy một cảnh thảm lệ kỳ quái trước mắt. Màn đêm càng đen hơn, sương mù che hết thẩy, gió lạnh thổi dạt dào, đám lau sậy chập chờn như thiên quân vạn mã đáng phóng tới, nhưng nơi nào còn có tung tích của hung thủ giết người?

Đêm như màu mực, sát thanh nổi lên bốn phía máu chảy thành sông, thi phơi khắp nơi. Mà thê lương nhất chính là tình huống nơi chém giết! Trận chém giết thảm này cũng không có kéo dài bao lâu. Cuồng Sa thề đoạt được năm mươi vạn lượng hoàng kim, tinh anh đều phái ra hết, hai trăm bốn mươi hội chúng này đều là cao thủ nhất đẳng. Trái hẳn với Cự Kình bang, có lẽ bởi vì Tư Đồ Thiên Hùng tự mình áp vận, cũng nghĩ chuyển này tất nhiên ổn thỏa, lần này bang chúng đi theo không quá năm mươi người. Lấy nhiều đấu ít, thắng bại đã phân, ưu thế cơ hồ nghiêng về một bên. Chưa đầy nửa canh giờ, bang chúng Cự Kình bang đã ngã xuống hơn ba mươi người. Mười mấy người còn lại cầm thương bảo vệ bên cạnh mấy xe vận, vẫn kiên cường chống lại.

Tư Đồ Thiên Hùng mắt thấy đại thế đã qua, thở dài một tiếng, trừng mắt cầm thương đứng yên, nhìn Cuồng Sa trên mặt đắc ý, quát: “Cuồng Sa, mục tiêu của ngươi cũng chỉ là năm mươi vạn lượng hoàng kim mà thôi, lại là một kẻ bỉ ổi, dùng nước cờ hao tổn tâm huyết xuất dốc toàn lực chặn đường ư?”

Cuồng Sa ngẩng mặt lên cười lớn: “Hoàng kim ta muốn, cái mạng này của ngươi, ta cũng muốn! Tư Đồ Thiên Hùng, hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là chết không có chỗ chôn”.

Đoạn Đao phóng người ra, thanh đao lóe sáng hướng thẳng đầu của Cuồng Sa chém tới, và quát: “Ta cho ngươi tới được, về không được!”

Cuồng Sa múa thương đỡ. “Đinh” một tiếng, đao thương chạm nhau, trong màn đêm phát ra một tia lửa nhỏ. Đoạn Đao chỉ cẩm thấy một cổ lực mạnh tho trường thương truyền tới, cánh tay tê dại, người cũng bị đẩy lui vài thước.

Vũ Vô Cực múa kiếm muốn xông lên, Tư Đồ Thiên Hùng kéo y lại, một tay đỡ Đoạn Đao, thấp giọng nói: “Theo ta đi!”, rồi thi triển tuyệt thế khinh công, phóng vào chỗ có nhiều người nhất. Đoạn Đao kinh hoảng, nói: “Bang chủ, như vậy hoàng kim...”

Tư Đồ Thiên Hùng ngắt lời: “Núi cao giữ được, còn sợ gì không có củi đốt! Thừa dịp bây giờ hỗn loạn mau đi, nếu không sẽ không còn kịp nữa!” Rồi đâm thẳng vào trong một đám hội chúng, ba người đồng thời ra tay, trong nháy mắt đã giải quyết hơn mười người.

Cuồng Sa nổi giận đùng đùng, phi thân đuổi theo, đột nhiên trước tối sầm, “hô hô” vài tiếng, ba đạo bóng đen đã đập vào mắt. Y lạnh lùng cười, thở một hơi, trường thương vung mạnh. “Bá bá bá” trên không trung xuất ba mũi kích, kình phong nổi lên. Ba thi thể của hội chúng đột nhiên rơi xuống. Tự như chậm cũng không chậm, thân ảnh của ba người Tư Đồ Thiên Hùng đã hóa thành ba điểm đen nhỏ, nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Chỉ nghe thanh âm của Tư Đồ Thiên Hùng từ xa xa theo gió truyền đến: “Việc tối nay tạm thời ghi nhớ, ngày khác lão phu tất nhiên cả vốn lẫn lời cũng phải lấy về!”

Đêm tối gió mạnh, chạy trốn là thuận tiện nhất. Cuồng Sa cũng không đuổi theo, dù sao hoàng kim đã rơi vào tay của hắn, cũng tính chuyến này không thất bại. Quần long vô thủ, mười mấy bang chúng Cự Kình bang đang cố gắng chống đỡ nhất thời rối loạn trận thế, bị hơn mười hội chúng Cuồng Sa hội một lần loạn đao giết sạch. Cuồng Sa nhìn mươi chiếc xe lớn kia, không nhịn được ngẩng mặt cười to. Tiếng cười đột nhiên dừng lại, Cuồng Sa lớn tiếng nói: “Các huynh đệ, đem hoàng kim trên xe tất cả đổ xuống cho ta!”

“Hội chủ, chậm đã!” Xảo Thủ đột nhiên tiến lên bên cạnh, khuyên bảo: “Cẩn thận có trá”.

Xảo Thủ là nhân vật được Cuồng Sa thưởng thức nhất trong bát đại cao thủ, thông minh lanh lợi, thận trọng kỹ càng, làm chuyện gì đều phi thường cẩn thận. Cuồng Sa nghe vậy sững sờ, hỏi: “Ngươi cảm giác số hoàng kim này có chuyện?”

Xảo Thủ gật đầu nói: “Năm mươi vạn lượng hoàng kim không phải là số lượng nhỏ. Tư Đồ Thiên Hùng chỉ có dẫn theo hơn năm mươi người hộ tống áp vận, vốn đã phi thường kỳ quái. Hôm nay lão lại dễ dàng buông tay như thế, thuộc hạ lo lắng, cái này sợ rằng là một cái bẫy lão đã sắp xếp trước, cố ý muốn cho chúng ta đi vào”.

Cuồng Sa không cho là đúng, lắc đầu nói: “Ta có hai tình báo có thể chứng minh tin tức này tuyệt đối chuẩn xác. Ngươi đã lo xa nhiều rồi!”

Xảo Thủ nói tiếp: “Cẩn thẩn một chút vẫn hay hơn”.

Cuồng Sa lệnh hội chúng chém một chiếc xe, mọi người đều mở chừng chừng hai mắt ra để chiêm ngưỡng ánh sáng chói mắt của một lượng hoàng kim lớn chiếu vào. Tất cả người đột nhiên trở nên ngốc như khúc gỗ, có người cứng lưỡi á khẩu, có người kinh hoảng mở miệng mắng to, ngay cả Cuồng Sa trầm ổn bình tĩnh cũng đột nhiên biến sắc, cơ hồ không dám tin tưởng hai mắt chính mình. Trời đất yên tĩnh, bóng đêm như mực, ánh sáng chói mắt trong tưởng tượng của mọi người cũng không xuất hiện, vật trong chiếc xe chứa căn bản không phải là hoàng kim, mà là một viên đá màu đen! Đột nhiên cùng lúc, hơn mười ngọn đuốc đồng thời đốt lên, rọi sáng chả trời đất đen tối. Mười mấy tên hội chúng may mắn sống sót cùng nhau múa đao kiếm, đồng loạt chém nát chín chiếc xe còn lại. Âm thanh ‘hoa lạp lạp’ vang lên không dứt, mấy viên đá đen trong nháy mắt rơi đầy mặt đất.

“Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại như vậy? Tại sao không có hoàng kim?” Cuồng Sa đột nhiên điên cuồng rống lên, giống như một đầu mãnh sư phẫn nộ nổi điên.

Kim Thủ hai mắt mở thật to, con mắt như muốn rớt ra, từng bước tiến đến, đứng trước một viên đá đen, hung hăng đá một cước, trong miệng không ngừng mắng chửi.

Hơn mười ngọn lửa cháy rừng rực, gió đêm dường như cũng nóng lên, mỗi người trên người đều mồ hôi như mưa, không khí trông không gian dường như ngưng tụ. Đột nhiên, Cuồng Sa mũi ngửi một hơi, làm như ngửi ra một thứ gì, nói: “Đây là mùi gì?” Chợt sắc mặt đại biến, lớn tiếng kêu lên: “Không tốt, là hỏa dược. Tư Đồ Thiên Hùng giấu trong mấy viên đá đen là thuốc nổ! Mọi người mau tản ra...”.

Cuồng Sa đích xác nói không sai, trong viên đá đen quả nhiên là thuốc nổ dễ cháy dễ nổ, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể phát nổ. Dưới mười ngọn lửa nóng chiếu xuống, thuốc nổ đồng thời nổ mạnh. “Oanh long long” tiếng vang không ngừng, trong phút chốc đều khiến cho Kim Thủ và mười mấy tên hội chúng nổ đến nỗi huyết nhục tứ tán, mấy đoạn tay chân đều bị bay khắp nơi. Nếu không phải Cuồng Sa sớm phát hiện, y và Xảo Thủ tất nhiên cũng thi cốt không còn hóa thành tro bụi!

Một trận ở thôn Tiểu Biên, Cự Kình bang tổn thất năm mươi sáu bang chúng, hai trăm bốn mươi tinh binh của Cuồng Sa hội lại chỉ có bốn mươi lăm người may mắn sống sót!