Nơi có người thì có giang hồ, nơi có giang hồ thì khó tránh được thường xuyên phát sinh ra máu tanh chém giết và cừu hận phân tranh. Ngươi lừa ta gạt, câu tâm đấu giác, tranh quyền đoạt thế, cá lớn nuốt cá bé, thì diễn ra vô số kể.

Giang hồ là một cái cấu tạo vừa khổng lồ, vừa kỳ quái, lại phi thường phức tạp. Nó giống như một vương triều, cũng có lúc hưng thịnh, có lúc suy bại. Từ mấy ngàn năm trước hình thành cho tới nay, luôn có rất nhiều bang phái trong một đêm quật khởi, rồi lại sau đó cũng không còn nữa.

Thế gian ngày nay, trên giang hồ, thực lực hùng hậu nhất, tài lực sung tức nhất, nhân lực đông đảo nhất, chỉ có Cự Kình bang và Cuồng Sa hội hai đại bang phái này.

Giống một dải lụa mềm mại, Trường Giang uốn lượn quanh co khắp vùng Thần Châu, xuyên khắp nơi, xuyên từ nam tới bắc, tung hoành ngàn dặm. Cự Kình bang và Cuồng Sa hội được con sông lớn này giống như một thanh đao phân cách nhau, chiếm cứ phần đất bên hai bờ sông Trường Giang. Điểm này hai đại bang phái thống trị lưu vực Trường Giang đã được nhiều năm, không có gián đoạn. Cũng vì tranh đoạt địa bàn, song phương dùng hết thủ đoạn, hoặc là phóng hỏa, hoặc ám sát, không giống với nhau mà dùng, cái gì có thể đều có, quan phủ địa phương cũng rất đau đầu.

Triều đình đó với việc này cũng có vài phần kiêng kỵ, e sợ hai đại bang phái liên thủ tạo phản, sẽ khiến thiên hạ đại loạn, giang sơn khó giữ, liền mấy lần phái khâm sai đại thần đến đây chiêu an, nhưng cuối cùng đều vô công trở về. Trong số đó có một vị mệnh quan triều đình họ Long, bởi vì làm việc bất lực, lơ là chức vụ mà bị Hoàng thượng phán tội nhốt vào thiên lao, cuối cùng phẫn khí ôm hận mà chết.

Giang hồ cho tới bây giờ đều không yên tĩnh, cơ hồ mỗi một ngày đều có thể phát sinh đại sự không thể tưởng tượng

Thanh Long đường chủ Duẫn Thiên Cừu, một trong Cự Kình bang tứ đại đường khẩu, bị Bang chủ Tư Đồ Thiên Hùng hạ lệnh truy sát: Giết không cần hỏi! Tin tức này là một quả bom nổ lớn khi truyền ra, nhất thời khiến cho trên giang hồ nổi lên trận trận oanh động không nhỏ.

Mọi người vẫn biết Cự Kình bang độc chiếm một phương, thế lực những năm gần đây không ngừng phát triển bành trướng, thanh thế thậm chí gần như áp đảo Cuồng Sa hội. Tất cả đều có công của Tứ đại đường chủ, nhất là Duẫn Thiên Cưu, lập rất nhiều công lao hãn mã. Giang sơn của Cự Kình bang ít nhất một nửa là do hắn đánh về, với tác phong tàn khốc ngoan dũng và trí tuệ xuất sắc trên giang hồ nhất thời không ai có thể sánh bằng. Nhưng mà tại sao, vốn là trợ thủ đắc lực nhất của Tư Đồ Thiên Hùng, lại lọt vào truy sát của Cự Kình bang?

Chuyện này khiến cho Hội chủ Cuồng Sa của Cuồng Sa hội rất hứng thú. Y hạ lệnh, toàn lực ngăn chặn truy sát của Cự Kình bang đối với Duẫn Thiên Cừu, và phải đem Duẫn Thiên Cừu đến gặp y. Y nhất định phải thấu hiểu hết thảy tình tiết của sự việc này.

Ba ngày sau, Cuồng Sa cuối cùng cũng gặp được Duẫn Thiên Cừu. Lúc y nhìn thấy Duẫn Thiên Cừu, Duẫn Thiên Cừu giống như một con chó mất nhà cùng đường mạt lộ, vết thương trên người đầy khắp, hơi thở yếu ớt. Nếu không có người của Cuồng Sa hội kịp thời xuất hiện tới giúp, hắn rất có thể đã chết không có chỗ chôn. Dĩ nhiên, hai đại bang phái lại xảy ra một trận chém giết kịch liệt, chết như rạ, máu chảy thành sông. Cuồng Sa thậm chí thầm nghi quyết định của mình là đúng hay sai!

Hai đại bang phái đã tranh chấp mười mấy năm. Sự việc này là lần đầu bọn họ gặp phải. Duẫn Thiên Cừu tuổi không có lớn như trong tưởng tượng của Cuồng Sa, năm nay bất quá chỉ hai mươi tám mà thôi. Vóc người lộ ra sự yếu ớt, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra vẻ xanh xao, một đôi mắt thâm thúy như sao trên trời lúc đêm lộ ra vẻ cơ trí, còn có một đôi môi sát nhau thành một đường thể hiện sự cương nghị và quyết đoán. Một người như thế, hình như cùng hung hãn, dũng mãnh không có quan hệ, rõ ràng là một nho sinh phóng khoáng!

Cuồng Sa nhíu mày, từ lúc mới đến, từng đánh giá một Duẫn Thiên Cừu từ đầu đến chân là tàn khốc vô tình, thật sự không thể tin cái người trẻ tuổi nhu nhược này, lại là đối thủ mà ông nhức đầu nhất. Nhưng chỉ có một người như vậy, đi theo Tư Đồ Thiên Hùng suốt mười một năm, bằng vào trí tuệ hơn người và cố gắng gấp đôi, từ một bang chúng bình thường leo lên làm đứng đầu Tứ đại đường chủ, mà cũng không tới bảy năm thời gian. Mỗi người đều không thể nghĩ ra.

Cuồng Sa có thân thể to lớn khôi ngô, hơn nữa đầu lại bóng lưởng, một cái mũi chim ưng, hai mặt tượng như giống hai lưỡi đao sắt bén, toát ra một loại cá tính lãnh khốc vô tình, khí thế cũng bức người. Bất luận kẻ nào cùng y đứng một chỗ, bình thường đều cúi đầu. Bởi vì Cuồng Sa là không thể nhìn lên!

Duẫn Thiên Cừu cũng không tránh né đạo ánh mắt đầy sát ý của Cuồng Sa, thần sắc thản nhiên vô tư, không những không có một tia sợ sệt, mà còn uống loại rượu Cuồng Sa thích nhất, và ngồi đối diện với ông. Trên đời này, người có thể đối mặt với Cuồng Sa mà không sợ hãi là không có mấy ai. Cuồng Sa tràn ngập sự tò mò đối với Duẫn Thiên Cừu, cũng tràn ngập sự kính phục.

“Cuồng Sa lão đại, ngươi mặc dù đã cứu ta, nhưng ta một điểm cũng không cảm kích ngươi. Bởi vì ta biết ngươi làm như vậy nhất định có mục đích. Nếu không ngươi như thế nào lại có thể hy sinh người của mình để cứu đi một phản đồ của địch nhân?” Duẫn Thiên Cừu nói ra lời này trong lúc phi thường tỉnh táo. Hắn là một cao thủ uống rượu, được xưng là ‘Thiên bôi bất túy’, uống rượu càng nhiều, đầu óc của hắn càng minh mẫn hơn bình thường.

Trên đời này, cũng tuyệt đối không có người dám nói lời như thế với Cuồng Sa, nhưng y lại không để ý đến, âm trầm mở miệng: “Ta cũng không muốn ngươi cảm kích ta. Nhưng ngươi phải trả lời ta mấy việc”.

Duẫn Thiên Cừu lắc đầu: “Ngươi bây giờ có thể một đao giết ta, ta tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ điều kiện gì của ngươi”.

Cuồng Sa cười lạnh: “Ngươi đã không còn lựa cho nào khác. Nếu không ta sẽ đem ngươi giao cho Tư Đồ Thiên Hùng, cho ngươi nếm thử lăng trì tử hình thiên đao vạn quả. Làm như vậy, so với một đao giết người càng thống khoái hơn phải không?”

Tư Đồ Thiên Hùng thủ đoạn xử lý đối với phản đồ, khiến người khác nghe đến phải biến sắc. Duẫn Thiên Cừu trong mắt rốt cuộc lộ ra một loại sợ hãi, cười khổ, rồi thở dài: “Ngươi muốn biết cái gì?”

Cuồng Sa hài lòng gật đầu, hỏi: “Tư Đồ Thiên Hùng tại sao lại phải giết người, ngươi đã phạm sai ở đâu?”

Duẫn Thiên Cừu tiếp tục thở dài, rồi nói: “Việc này phải nhắc tới Tư Đồ Kiếm. Tư Đồ Thiên Hùng sinh được mười chín nữ nhi, thì mới có được một nam tử, cho nên phi thường chiều chuộng, coi như tánh mạng. Người này vô học vô thuật, võ công chỉ là bình thường, ỷ vào uy thế của phụ thân mà hoành hành vô kỵ, muốn làm gì thì làm, gian dâm thê nữ người khác, không chuyện ác nào không làm, thường xuyên làm ra những việc khiến người ta phẫn nộ, thậm chí phía sau lưng của Tư Đồ Thiên Hùng có quan hệ không lành mạnh với cửu di thái, sủng ái nhất của ông ta. Ta nhìn thấy chướng mắt, cũng nhịn không nổi, liền ra mặt ngăn cản. Ai ngờ cái tiểu nhân này ghi hận trong lòng, khắp nơi đặt các cạm bẫy hãm hại ta, khiến cho Tư Đồ Thiên Hùng sinh ra tâm đố kỵ, cũng giảm đi một nửa độ tín nhiệm đối với ta. Mà đặc biệt đáng hận chính là, hắn lại tự nhiên thông đồng với cửu di thái, nói ta có cấu kết khác, rồi lại liên hợp với Bạch Hổ đường chủ, Đoạn Đạo, dèm pha ta lén lút hành động, mượn sức của bang chúng, tổ chức thành một nhóm, ý đồ mưu quyền đoạt chủ. Tư Đồ Thiên Hùng thấy chứng cứ giả tạo, chẳng phân biệt phải trái, liền đưa ra một đạo tru sát lệnh với ta. Nếu không phải vì ta sớm nghe được phong phanh, giờ đây cũng không thoát được ma chưởng của Cự Kình bang!” Nói xong, hắn hận hận mắng một cái “lão thất phu”, rồi mạnh mẽ uống hết một chén lớn, thần sắc tràn ngập nỗi phẫn nộ và cừu hận.

Cuồng Sa ánh mắt chớp động, cười lạnh: “Tư Đồ Thiên Hùng đương nhiên biết, mất đi ngươi sẽ giống như mất đi cánh tay phải, chỉ vì việc nhỏ này, lão lại tin tưởng bại gia tử kia ư?”

Duẫn Thiên Cừu cười khổ: “Ngươi đã sai, mặc dù ta vì Tư Đồ Thiên Hùng lập được rất nhiều công lao. Nhưng tâm phúc chính thức của lão chỉ có một. Nàng chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Đường chủ thần bí nhất ở Chu Tước đường”.

Cuồng Sa mắt híp lại, trầm giọng nói: “Cái ả nữ nhân đó gọi là Liễu Cơ phải không?”

Duẫn Thiên Cừu gật đầu: “Đúng, nàng mới là người Tư Đồ Thiên Hùng nể trọng nhất. Liễu Cơ giống như một người sống trong truyền thuyết, trừ Tư Đồ Thiên Hùng, không ai gặp qua hình dạng của nàng, cũng không ai biết tuổi của nàng, càng không có ai biết thân phận chính thức của nàng. Có người đoán rằng, nàng có thể là một lão thái bà tóc bạc da nhăn, cũng có thể là một tiểu cô nương yểu điệu, lại còn có người đoán rằng, nàng là một u linh quỷ hồn không có hình dáng. Nhưng có thể khẳng định rằng, nàng tuyệt đối là một cao thủ về dịch dung cải trang, hơn nữa khinh công nhất định đã đạt tến cảnh giới vô tung cao nhất. Mỗi lần hành động của Cự Kình bang, mặc dù nàng không tự tham dự, nhưng nàng là nhân vật tuyệt đối không thể thiếu, có thể nói, nàng là mấu chốt trong sự thành bại. Ta bất quá chỉ là một con cờ trong tay nàng mà thôi”.

Cuồng Sa lộ ra ánh mắt phi thường kỳ lạ, trầm tư hồi lâu, rồi nói: “Nói như vậy, Liễu Cơ mới là nhân vật nguy hiểm nhất của Cự Kình bang ư? Người này không trừ được, ta nếu muốn Tư Đồ Thiên Hùng cúi đầu xưng thần không phải rất khó khăn sao?”

Duẫn Thiên Cừu lắc đầu: “Thủ hạ của ngươi có bát đại cao thủ, mà Tư Đồ Thiên Hùng đã già rồi, trở nên đa nghi lại vừa hay đố kỵ, thực lực kỳ thật xa không bằng ngươi. Nhưng mà...” Nói tới đây, hắn đột nhiên ngậm miệng lại.

Cuồng Sa hừ lạnh một tiếng, hai mắt mở to, trong mắt xẹt qua một tia sát khí, nhẫn nại hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Duẫn Thiên Cừu uống một ngụm rượu, từ từ nói: “Ta muốn biết, trong mắt ngươi, ta là người như thế nào? Là một con chốt không có tác dụng, hay là một vương bài còn giá trị lợi dụng?”

“Ngươi?” Cuồng Sa nhìn thẳng vào hai mắt hắn, cười lạnh, “Ngươi cho rằng ngươi rất có giá trị lợi dụng ư?”

Duẫn Thiên Cừu thản nhiên trả lời: “Đương nhiên có. Ta sống ở Cự Kình bang đã gần mười mấy năm, hơn nữa trong những năm gần đây, mỗi lần hành động cơ hồ đều do ta tự mình chỉ huy. Còn có ai có thể sánh với ta về việc hiểu rõ các bí mật của Tư Đồ Thiên Hùng và vận tác cũng như động hướng của Cự Kình bang?”

Cuồng Sa hai mắt sáng rực, chậm rãi nói: “Như vậy là sự thật, rất có thể đánh động đến ta. Ngươi định làm như thế nào?”

Duẫn Thiên Cừu mỉm cười, không có trả lời.

Cuồng Sa có thể trở thành bá chủ một phương, dĩ nhiên cũng không phải người ngu dốt. Y tâm niệm vừa động, trầm giọng nói: “Ngươi có phải muốn đầu nhập vào chúng ta, rồi phản kích lại Tư Đồ Thiên Hùng phải không?”

Duẫn Thiên Cừu cười: “Lương câu thượng tu bá nhạc, con người lại không phải như vậy sao? Tư Đồ Thiên Hùng đã không cần ta, ta đương nhiên là có quyền tìm minh chủ mới. Hơn nữa, ngươi không tiếc lực mà cứu ta, không phải là để Tư Đồ Thiên Hùng biết rằng, ngươi rất có hứng thú đối với ta ư?”

Cuồng Sa trừng mắt nhìn hắn, qua một hồi, đột nhiên cười ha ha: “Ngươi cũng quả nhiên là một người thông minh rất thú vị và rất tự tin”. Cười một trận, rồi lại trầm giọng nói: “Cho dù ta có lòng chiêu lãm ngươi, nhưng ta làm sao biết được chính mình có thể tin tưởng ngươi không nữa?”

Duẫn Thiên Cừu thần sắc như cũ, thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?”

Cuồng Sa không trả lời, chỉ cười: “Nghe nói ngươi cũng là một cao thủ dụng kiếm, một bộ kiếm pháp ‘Hồi Phong Vũ Liễu’ xuất thần nhập hóa, kiếm xuất truy phong, nhất kích tất sát, đã giết không biết bao nhiêu bang chúng của bọn ta”.

Duẫn Thiên Cừu lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Ngươi muốn kiếm pháp của ta?”

Cuồng Sa lắc đầu: “Binh khí ta sử dụng là thương, cầm kiếm làm chi?” Âm thanh của hắn dừng lại, rồi sắt mặt trầm trọng, mắt chớp động, nói từng chữ: “Ta muốn chính là tay của ngươi, tay cầm kiếm!”

Duẫn Thiên Cừu luôn luôn bình tĩnh, lần này rốt cuộc sắc mặt cũng thay đổi, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi muốn tay của ta? Tay bị đứt làm sao cầm kiếm? Không thể cầm kiếm làm sao giết người? Một người không thể giết người, đối với ngươi dụng vào việc nào?”

Cuồng Sa trừng mắt, trầm giọng nói: “Ai nói vô dụng? Ta vốn cũng không cần ngươi giết người cho ta, mà là ngươi biết rất nhiều bí mật và các quan hệ của Cự Kình bang”. Y giảo hoạt cười, rồi nói tiếp: “Mặc dù ngươi đã phản lại Cự Kình bang, nhưng Tư Đồ Thiên Hùng không có khả năng nào hủy Thanh Long đường, chỉ cần thân tín cũ của ngươi còn ở đó, giá trị của ngươi sẽ hiện ra”.

Cuồng Sa quả nhiên là một lão hồ ly! Duẫn Thiên Cừu trong lòng thầm mắng một câu, qua cả một hồi lâu, hắn hung hăng cắn răn nói: “Được, chỉ cần có thể khiến cho Tư Đồ Thiên Hùng phải trả nỗ lực đại giới, đừng nói là một tay, cả cái mạng này, ta đều đưa cho ngươi”.

Cuồng Sa sắc mặt không đổi, đột nhiên quát: “Đưa đao đến!”

Thanh âm chưa dứt, đã có một hán tử áo xanh lanh lợi kịp thời đưa một thanh đao bén nhọn. Ánh đao bóng loáng, lưỡi đao sắc bén, hiển nhiên là một thanh khoái đao giết người. Duẫn Thiên Cừu không chút suy nghĩ, tay trái cầm đao, ánh đáo chợt lóe lên, chuẩn bị chém xuống tay phải của mình. “Ba” một tiếng, một cánh tay máu chảy ròng ròng rơi trên bàn. Cuồng Sa nhìn đoạn cánh tay kia, hai mắt không động, ánh mắt lộ ra một tia kỳ lạ khác thường.

Duẫn Thiên Cừu cũng không hừ một tiếng, mồ hôi trên mặt tái nhợt rơi xuống như mưa, thanh âm vẫn như cũ phi thương trấn định, nói: “Này đủ chưa? Nếu chưa đủ, không ngại ta chặt luôn tay trái!”

Cuồng Sa khuôn mặt trấn tĩnh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười kính nể, thanh âm cũng hòa hoãn rất nhiều, hỏi: “Tư Đồ Thiên Hùng có biết tay của ngươi không?”

Duẫn Thiên Cừu trên mặt không còn vẻ thống khổ, gật đầu nói: “Lão nhất định nhận ra”.

Cuồng Sa quay lại nói với tên hán tử áo xanh vừa đưa đao kia: “Đem cánh tay này bỏ vào một cái hộp, rồi lập tức đưa tới Cự Kình bang!”