Ngày qua ngày, dưới sự hành hạ tàn nhẫn của Cùng Kỳ độc, ta đã không còn khát vọng sống nữa.

Sở dĩ ta gắng gượng chống cự chỉ là để chờ sư tôn quay lại mà thôi.  

Thế nhưng, đã có người đã trở về tông môn trước sư tôn một bước.

Là tiểu sư muội Dận Nguyên đã trở lại. 

Hồn phách của nàng ta được Dận Chân sư huynh tìm thấy dưới chân núi và tạm thời được giữ trong bình trữ hồn. 

Nàng ta biến mất lâu như vậy cũng không ai có thể tìm được, hiện giờ đột ngột trở về ngay trước khi sư tôn quay lại tông môn. 

Ta ngửi thấy mùi âm mưu. 

Nhưng mà bây giờ ta không có pháp lực, không có địa vị, không cách nào phản kháng.

Chẳng bao lâu sau, các vị trưởng lão cùng với đệ tử nội môn đã mở một hội nghị, và “tội nhân” là ta đây cũng được dẫn đi. 

Hồn phách của Dận Nguyên tiểu sư muội đang lơ lửng trong đại sảnh đường, cất tiếng khóc nghẹn ngào đầy bi thương. 

“Sư tỷ, ta luôn xem ngươi như tỷ tỷ ruột của mình, sao ngươi có thể nỡ lòng hại ta như vậy. Ngươi giam cầm hồn phách của ta ở dưới chân núi, nếu không phải Dận Chân sư huynh tìm được ta, e rằng…”

Nàng ta che mặt khóc lóc thảm thiết: “E rằng ta sẽ hồn phi phách tán”

Chỉ ít ỏi vài lời nói không bằng chứng đã đóng chặt tội danh lên người ta. 

Các sư huynh đệ nghe nàng nói xong thì lòng đầy căm phẫn.

“Tiểu sư muội trước khi xuống núi làm nhiệm vụ đã biết rõ nữ nhân độc ác này muốn hãm hại nàng ấy, vậy mà vẫn mềm lòng cho nàng ta một cơ hội. Không ngờ…”

“Trưởng lão! Tông môn chúng ta không thể chứa chấp loại người lòng dạ ác độc như vậy!” 

“Giết nàng ta!”

Tiếng la hét đầy chói tai. 

Cuối cùng, đại trưởng lão trầm mặt ra quyết định.

Tịch thu lệnh bài Chưởng Môn mà sư phụ cho ta trước khi đi ngao du, ném vào địa lao.

Hôm sau sẽ xử lý theo môn quy: hủy linh căn, phế tu vi, cắt đứt gân tay gân chân, trục xuất khỏi sơn môn.

Ta lẳng lặng nghe.

Ánh mắt ta nhìn thoáng qua rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. 

Tiểu sư muội Dận Nguyên đang đau lòng khóc tỉ tê, nhưng đằng sau đó là ánh mắt đắc thắng và khóe miệng hơi nhếch lên khiêu khích. 

Sư đệ Dận Hành vẻ mặt có chút phức tạp, ánh mắt nhìn xa xăm 

Nếu là ba năm trước, nói không chừng ta sẽ ảo tưởng hắn là đang lo lắng cho ta.

Đại sư huynh Dận Chân trầm mặc không nói lời nào. 

Ánh mắt hắn vô tình đối diện với ta. 

Hắn tiến lên một bước nói: “Đại trưởng lão, Dận Nhạc chỉ là nhất thời hồ đồ, nàng cũng xứng đáng bị trừng phạt.”

Nhưng Dận Chân  muốn chuộc tội thay nàng ấy, đệ tử nguyện dâng lên mười viên Chuyển Thể Hồi Hồn Đan để tái tạo lại thân thể mới cho tiểu sư muội.” 

Nghe đến đây, ta nhịn không được bật cười thành tiếng: “Thôi đi, đừng có ra vẻ thánh nhân nữa. Ngươi chí công vô tư như vậy, ta sợ ngươi sẽ bị sét đánh đó.”

Hắn ngẩn ra, dường như rất kinh ngạc khi nghe ta nói ra những lời này.

Trong tưởng tượng của hắn, lúc này ta nên khóc lóc cảm ơn hắn vì đã nhớ đến tình nghĩa ngày xưa mà thay ta chuộc tội mới đúng. 

Trong đại sảnh đường, đại trưởng lão cố làm ra vẻ thâm trầm chất vấn ta:

Muốn tái tạo thân thể mới cần phải có một thân thể làm vật chứa mới được. Thân thể của Dận Nguyên đã bị phá hủy, chúng ta đi tìm người thích hợp ở đâu đây?

Lập tức có một đệ tử lên tiếng: dùng thân thể của Dận Nhạc đi! Dù sao chính nàng ta đã hại c.h.ế.t tiểu sư tỷ.”

“Đúng vậy! Một mạng đền một mạng, hợp tình hợp lý!

Đại trưởng lão chậm rãi nhìn Dận Chân hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Dận chân nhìn ta một lúc lâu. 

Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu:

“Đây là Dận Nhạc nợ tiểu sư muội, nàng ấy nhất định phải trả”.