Sáng hôm sau, tờ báo nào cũng đưa tin này. Trang nhất luôn. Tôi chạy ra sạp báo ngay khi vừa ngủ dậy và mua tất cả các đầu báo mà họ có.

Có ảnh của Ngài Nicholas, ảnh của Thủ tướng, ảnh của Sam, ảnh của Ed Exton, thậm chí có cả ảnh của Vicks trên tờ Mail. Tít báo đầy những từ “tham nhũng,” “âm mưu bôi nhọ” và “liêm chính.” Văn bản nội bộ được in đầy đủ, tất cả mọi nơi, và có cả một câu trích dẫn chính thức thông tin từ Phủ Thủ tướng về việc Ngài Nicholas đang cân nhắc vị trí của mình trong ủy ban chính phủ. Thậm chí có cả hai bức biếm họa khác nhau vẽ Ngài Nicholas cầm túi đựng đầy tiền bên ngoài ghi nhãn “Hạnh phúc.”

Nhưng Sam nói đúng: có ý kiến trái chiều xung quanh sự việc này. Một số nhà báo rõ ràng nghĩ Ngài Nicholas đã viết văn bản này. Một số khác rõ ràng nghĩ ngược lại. Có báo đưa bài bình luận về chuyện Ngài Nicholas là một người đầu to hiếu chiến và tất nhiên là đã nhận hối lộ thường xuyên; báo khác lại viết rằng Ngài Nicholas được biết đến với đức tính liêm chính âm thầm và văn bản đó khó có thể là của Ngài. Nếu Sam muốn tung một dấu chấm hỏi về mọi việc thì anh đã hoàn toàn thành công.

Sáng nay tôi nhắn tin cho anh:

Anh ổn cả chứ?

Nhưng tôi không nhận được trả lời. Tôi đoán anh bận. Đây là nói giảm nói tránh.

Trong khi đó, tôi cảm thấy như bị suy nhược. Đêm qua tôi mất hàng tiếng đồng hồ mới ngủ được, đầu óc căng như dây đàn - thế nhưng tôi tỉnh giấc lúc sáu giờ, ngồi bật dậy, tim đập dồn dập, ngay lập tức vớ lấy điện thoại. Magnus nhắn tin bốn từ:

Anh đang rất vui. Âm xxx

Anh đang rất vui. Như thế nói lên điều gì cho tôi ? Chẳng gì cả.

Anh ta có thể đang vui vẻ tự hoan hô mình rằng tôi không biết gì về chuyện anh ta có nhân ngãi. Nhưng cũng có thể anh ta đang vui vẻ ngây thơ chờ đợi cuộc sống một vợ một chồng chung thủy, mà không hay biết rằng cách nào đó Clemency đã hiểu lầm chuyện giữa anh ta và Lucinda. [OK, rất ít khả năng] Hoặc biết đâu anh ta đang vui vẻ quyết định mình sẽ không bao giờ gian dối nữa và vô cùng hối tiếc về những gì đã xảy ra và sẽ thú hết tội với tôi ngay khi anh ta quay trở về. [OK, thậm chí còn ít khả năng hơn]

Tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi muốn Magnus về đây, trên đất nước này, trong căn phòng này. Tôi cần hỏi anh ta: “Có phải anh gian díu với Lucinda không?” xem anh ta sẽ nói gì và rồi chúng tôi lại bên nhau như cũ và tôi có thể lên kế hoạch tiếp theo. Cho đến lúc đó, tôi cứ có cảm giác mông lung thế nào ấy.

Khi đi pha một tách trà nữa, tôi thoáng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương trên tường, và rúm cả người lại. Tóc tai tôi rối bù. Tay tôi dính đầy mực in do đọc tất cả chỗ báo. Dạ dày tôi đầy a xít và da tôi trông nhăn nhúm. Thế này là đi đời chế độ chăm sóc sắc đẹp cô dâu của tôi rồi. Căn cứ theo kế hoạch, tối qua lẽ ra tôi phải đắp mặt nạ dưỡng ẩm. Thế mà tôi chậm chí còn không tẩy trang.

Ban đầu tôi định dành hôm nay để lo chuẩn bị cho đám cưới - nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó, lòng tôi thắt lại và tôi cảm giác như muốn bật khóc hoặc hét lên với ai đó. [Hừm, ai đó là Magnus chứ ai]. Tuy thế chẳng giải quyết được việc gì nếu chỉ ngồi đây suốt ngày. Tôi phải ra ngoài. Tôi phải làm gì đó. Sau một vài hớp trà, tôi quyết định đi làm. Tôi không có hẹn gì cả, nhưng tôi có vài việc giấy tờ phải làm cho xong. Và ít nhất như thế tôi cũng buộc phải đi tắm và chấn chỉnh lại bản thân.

Tôi là người đầu tiên đến chỗ làm, và tôi ngồi trong sự yên tĩnh vắng vẻ, sắp xếp đống hồ sơ bệnh nhân, để sự đơn điệu của công việc an ủi mình. Vừa được năm phút, Angela đã mở cửa thõng thẹo đi vào và bắt đầu loạch xoạch bật máy tính, pha cà phê và bật cái ti vi treo trên tường.

“Cứ phải làm như vậy mới được hả chị?” Tôi nhăn nhó trước tiếng ồn. Tôi thấy như thể đang trải qua cảm giác đắng miệng sau một chầu rượu say, mặc dù tối qua chẳng uống quá nhiều, và tôi sẽ dễ chịu hơn nếu không có những tiếng đinh tai này. Nhưng Angela trố mắt nhìn tôi như thể tôi vừa vi phạm một quyền con người cơ bản nào đó.

“Chị lúc nào chả theo dõi Bản tin buổi sáng.”

Chẳng bõ công tranh cãi. Còn tôi lúc nào cũng có thể nhét tất cả hồ sơ vào phòng khám bệnh của mình nhưng lại chẳng có đủ năng lượng để làm việc đó, thế nên tôi chỉ chùn vai xuống cố gắng chặn thế giới bên ngoài lại.

“Có bưu phẩm này!” Angela thả một cái túi mỏng trước mặt tôi. “StarBlu. Có phải đó là bộ đồ bơi của em cho tuần trăng mật không?”

Tôi đờ đẫn nhìn gói bưu phẩm. Khi đặt nó, tôi là một con người khác. Bây giờ tôi có thể nhớ ra mình lúc đó, lên mạng vào giờ ăn trưa, chọn lựa bộ đồ bikini và giấy bọc. Cho tôi cả triệu năm tôi cũng chẳng ngờ rằng ba ngày trước lễ cưới mình lại ngồi đây, tự hỏi liệu lễ cưới có nên diễn ra hay không.

"... và trong phần tin trang nhất của ngày hôm nay, chúng tôi sẽ nói về khả năng có chuyện tham nhũng ở cấp chính phủ.” Giọng nói của người giới thiệu chương trình chu hút sự chú ý của tôi. “Trong trường quay của chúng tôi lúc này có mặt một người đã biết Ngài Nicholas Murray ba mươi năm nay, ông Alan Smith-Reeves. Ông Alan, việc này hiện rối tinh. Ông đánh giá sự việc như thế nào?”

“Chị biết lão này,” Angela nói vẻ ta đây trong khi Alan Smith-Reevcs bắt đầu nói. “Hồi chị làm ở chỗ cũ, ông ta cùng tòa nhà với chị.”

“Ồ thế à.” Tôi lịch sự gật đầu, cùng lúc một bức ảnh của Sam xuất hiện trên màn hình.

Tôi không dám xem. Chỉ nhìn ảnh anh thôi là lồng ngực tôi đã đau nhói, nhưng tôi thậm chí không biết tại sao. Có phải vì anh đang gặp khó khăn không? Hay bởi anh là người duy nhất ngoài tôi biết chuyện Magnus? Hay do tối qua tôi đứng trong rừng, được anh vòng tay ôm ấp, còn bây giờ có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa?

“Trông anh chàng khá được đấy ” Angela bình phẩm, nheo mắt nhìn ảnh Sam. “Anh ta là Ngài Nicholas gì gì đó à?”

“Không!” tôi nói, lớn tiếng hơn chủ định. “Chị đừng có dở hơi thế!”

“Biết rồi!” Chị ta cau có với tôi. “Nhưng dù gì đi nữa thì sao em phải sồn sồn lên thế?”

Tôi không trả lời được. Tôi phải chạy trốn khỏi tất cả những thứ này. Tôi đứng dậy. “Chị muốn uống cà phê không?”

“Chị đang pha rồi. Này,” Angela ném cho tôi cái nhìn kỳ cục. “Em không sao đấy chứ? Mà em ở đây làm gì thế ? Tưởng hôm nay em nghỉ làm cơ mà.”

“Em muốn làm trước một số thứ.” Tôi vồ lấy chiếc áo khoác bò. Nhưng có lẽ đó là một ý tưởng tồi.”

“Cậu ấy ở đây!” Cửa đột ngột mở, Ruby và Annalise ào vào. “Bọn tớ vừa nói chuyện về cậu xong!” Ruby nói, trông ngạc nhiên. “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

“Tớ định làm mấy việc sổ sách giấy tờ. Nhưng tớ đi bây giờ đây.” “Không, đừng đi! Đợi đã.” Ruby tóm lấy vai tôi, rồi quay sang Annalise. “Nào, Annalise. Tại sao cậu không nói những gì chúng ta vừa trao đổi cho Poppy nghe? Như thế thì cậu sẽ không phải viết ra giấy nữa."

Ố ồ. Ruby đang khoác vẻ mặt của cô hiệu trưởng. Còn Annalise có vẻ xấu hổ. Chuyện gì đang diễn ra vậy?

“Tớ không muốn nói.” Annalise cắn môi như trẻ con sáu tuổi. “Tớ sẽ viết ra giấy.”

“Nói đi. Nói ra là xong.” Ruby đang nhìn Annalise với ánh mắt nghiêm khắc kiểu không thể phớt lờ được.

“OK!” Annalise hít vào một hơi, trông hai má cô ấy hơi ửng hồng. “Poppy, tớ xin lỗi hôm nọ đã cư xử không đúng với Magnus. Tớ làm như thế là sai, tớ làm thế chỉ vì muốn trả thù cậu.”

“Và?” Ruby nhắc nhở.

“Tớ xin lỗi đã gây sự với cậu. Magnus là của cậu, không phải của tớ. Anh ấy thuộc về cậu, không phải của tớ. Và tớ sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện chúng ta đổi lịch khám nữa,” cô ấy nói hấp tấp. “Tớ hứa đấy."

Trông cô ấy khổ sở đến nỗi tôi thấy rất cảm động. Tôi không thể tin nổi Ruby xếp đặt việc này. Họ nên tuyển cô ấy vào làm ở Tư vấn Bạch Cầu. Cô ấy sẽ xử lý xong Justin Cole trong vòng nửa giây.

“Ờ... cảm ơn,” tôi nói. “Tớ rất cảm kích.”

“Tớ thực sự hối hận, cậu biết đấy, Poppy.” Annalise vặn ngón tay, trông khổ sở. “Tớ không muốn làm hỏng đám cưới của cậu.”

“Annalise, tin tớ đi, cậu không làm hỏng đám cưới của tớ đâu.” Tôi mỉm cười, nhưng khủng khiếp thay, tôi có thể cảm thấy nước mắt mình đang trào lên.

Nếu có cái gì làm hỏng đám cưới của tôi thì đó sẽ là việc nó bị hủy bỏ. Đó sẽ là việc Magnus rốt cuộc không thực sự yêu tôi. Rằng tôi là một kẻ hết sức ngu ngốc, bị lừa dối...

Ôi trời. Tôi sắp khóc thật rồi.

“Em gái ơi?” Ruby nhìn sát vào mặt tôi. “Không sao chứ?”

“Ổn cả!” Tôi thốt lên, chớp mắt dữ dội.

“Căng thẳng trước đám cưới đấy mà,” Annalise nói. “Ôi Chúa ơi, Poppy, cuối cùng cậu lại biến thành cô dâu khó tính đấy à? Thôi nào! Tớ sẽ giúp. Tớ sẽ là phù dâu khó tính. Chúng ta hãy đi đâu đó đập phá ra trò đi. Như thế sẽ khiến cậu vui lên.”

Tôi lau mắt, hơi nhếch môi cười, khỏng biết phải trả lời thế nào. Hay là tôi kể cho họ biết chuyện về Magnus nhỉ ? Xét đến cùng họ là bạn của tôi, và tôi mong muốn có người tâm sự biết chừng nào.

Nhưng nếu tất cả chỉ là nhầm lẫn thì sao? Tôi không nghe gì thêm từ Số Vô Danh [Còn được biết đến dưới tên Clemency. Có thể là vậy]. Tất cả chỉ là phỏng đoán. Tôi không thể kể với cả thế giới là Magnus phản bội tôi chỉ dựa trên một tin nhắn nặc danh. Với cả rồi Annalise sẽ rêu rao trên Facebook, gọi anh ta là Kẻ bắt cá hai tay và la ó chế giễu lúc chúng tôi đi chào khách khứa trong lễ cưới. [Nếu bạn nghĩ là cô ấy sẽ không làm thế thì bạn không biết Annalise rồi]

“Tớ chỉ mệt mỏi thôi,” cuối cùng tôi nói.

“Đi ăn sáng đi! ” Ruby hét lên. “Cậu cần làm thế đấy.”

“Không!” tôi hoảng sợ nói. “Tớ sẽ không chui nổi vào váy cưới mất!

Giả sử tớ vẫn sẽ làm đám cưới. Tôi lại cảm thấy nước mắt sắp trào ra. Chuẩn bị cho đám cưới đã đủ căng thẳng rồi. Chuẩn bị cho một đám cưới hoặc cho một tình huống tan vỡ/hủy bỏ vào phút chót sẽ khiến tóc tôi bạc hết.

“Cậu phải đi!” Ruby ép buộc tôi. “Mọi người đều biết các cô dâu thường sụt hàng ký lô trước ngày cưới. Cậu còn thừa tiêu chuẩn để ăn, cô gái ạ. Hãy tận dụng đi! Ăn cật lực vào! Cậu sẽ không bao giờ ở vào vị trí như thế này nữa đâu!”

“Cậu đã sụt cân chưa?” Annalise hỏi, nhìn tôi với vẻ hơi phật lòng. “Không thể nào.”

“Chưa,” tôi buồn bã nói. “Có lẽ chỉ giảm một tẹo.”

“Ờ, dù thế nào thì một cái bánh ngọt và một cốc cà phê sữa cũng không vấn đề gì,” Ruby nói, đi về phía cửa. “Đi nào. Đồ ăn nhẹ là cái cậu cần. Chúng ta có nửa tiếng đồng hồ. Hãy đi chén nào!”

Khi Ruby có một ý tưởng, cô ấy sẽ thực hiện bằng được. Cô ấy đã sải bước trên vỉa hè bước vào tiệm Costa cách chỗ chúng tôi hai nhà. Khi Annalise và tôi đẩy cửa bước vào, cô ấy liền đi tới quầy bán.

“Xin chào!” cô ấy cất giọng vui vẻ. “Tôi muốn gọi ba cốc cà phê sữa, ba bánh rán, ba bánh sừng bò, ba bánh hạnh nhân...”

“Ruby, thế đủ rồi!” tôi bắt đầu cười khúc khích.

“Ba bánh nhân sô cô la - chúng tôi sẽ tặng cho bệnh nhân nếu không ăn hết - ba bánh táo...”

“Ba gói kẹo bạc hà,” Annalise xen vào.

“Kẹo bạc hà á?” Ruby quay lại nhìn cô ấy vẻ khinh miệt. “Kẹo bạc hà à?”

“Và ba bánh quế,” Annalise vội vã bổ sung.

“Như thế khả dĩ hơn. Ba bánh quế...”

Điện thoại trong túi tôi đổ chuông, dạ dày tôi nôn nao. Ôi trời, ai đây? Nếu đó là Magnus thì sao?

Nếu đó là Sam thì sao?

Tôi lôi điện thoại ra, lùi một bước cách xa Ruby và Annalise, hai người đang tranh cãi xem nên mua loại bánh bích quy nào. Khi nhìn màn hình, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi thắt lại trong lòng. Đó là Số Vô Danh. Người-nào-đó-chẳng-biết cuối cùng đã gọi lại cho tôi.

Đây rồi. Đây là lúc tôi tìm ra sự thật. Dù xấu hay tốt. Tôi sững sờ đến nỗi tay run lên khi ấn phím nghe, và ban đầu tôi còn không lấy hơi nổi để nói ra tiếng.

“A lô?” một giọng con gái vang lên ở đầu dây bên kia. “A lô? Có nghe thấy không ạ?”

Đó có phải là Clemency không? Tôi không biết nữa.

“Xin chào,” cuối cùng tôi cũng thốt ra được. “A lô. Poppy nghe đây. Có phải Clemency không?”

“Không.” Cô gái nghe có vẻ ngạc nhiên.

“Ồ. Tôi nuốt nước bọt. “Không sao.”

Đó không phải là Clemency à? Thế thì là ai vậy? Suy nghĩ trong đầu tôi chạy như ngựa vía. Ai khác có thể gửi cho tôi cái tin nhắn đó nhỉ? Như vậy là rốt cuộc Lucindakhông liên quan gì à? Tôi có thể thấy Annalise và Ruby đang tò mò theo dõi mình từ chỗ quầy trả tiển, tôi liền quay đi.

“Ra thế.” Tôi gồng mình cố gắng để nghe có vẻ đường hoàng và không hề tỏ ra mình là người sắp sửa bị bẽ mặt ê chề phải hủy bỏ toàn bộ lễ cưới. “Cô có điều gì muốn nói với tôi à?”

“Vâng. Tôi đang cố gắng liên lạc khẩn cấp với anh Sam Roxton.”

Sam ư?

Sự căng thẳng đang lớn dần bên trong tôi nổ tung luôn. Rốt cuộc đó lại không phải là Số Vô Danh. Ít nhất, đó cũng là Số Vô Danh Khác. Tôi không biết mình thất vọng hay nhẹ lòng nữa.

“Sao chị lại có số máy này?” cô gái chất vấn tôi. “Chị có biết anh Sam không?”

“Ờ... có. Có, tôi có biết Sam.” Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Xin lỗi. Lúc nãy tôi hiểu sai. Tôi nhầm cô với người khác. Tôi có thể ghi lại lời nhắn cho Sam không?”

Tôi nói theo phản xạ trước khi kịp nhận ra là mình không còn chuyển tiếp thông tin gì cho Sam nữa. Mặc kệ, tôi vẫn có thể ghi lại lời nhắn cho anh, đúng không nào? Vì tình xưa nghĩa cũ. Chỉ là giúp nhau thôi mà.

“Tôi đã thử vậy rồi.” Cô gái nghe có vẻ khá hống hách. “Chị không hiểu đâu. Tôi cần nói chuyện với anh ấy. Hôm nay. Bây giờ. Việc khẩn lắm.”

“Ồ. Ừm. Tôi có thể đưa cho cô địa chỉ email của anh ấy...”

“Chị nói đùa đấy à.” Cô gái sốt ruột cắt lời tôi. Anh Sam không bao giờ đọc email. Nhưng hãy tin tôi, chuyện này quan trọng lắm. Tôi phải nói chuyện với anh ấy, càng sớm càng tốt. Thực ra là về chiếc điện thoại. Cái điện thoại mà ngay lúc này chị đang cầm đấy.”

Sao cơ?

Tôi há hốc miệng nhìn chiếc di động, tự hỏi không biết có phải mình đã hóa điên không. Làm sao một cô gái không quen biết có thể biết tôi đang cầm điện thoại gì ?

“Cô là ai thế ?” tôi bàng hoàng nói, và cô ấy bật ra một tiếng thở dài.

“Không ai nhớ tôi là ai, phải vậy không? Trước đây tôi là thư ký riêng của anh Sam. Tôi tên là Violet.”

Tạ ơn Chúa tôi đã không ăn bánh quế, đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Violet hóa ra là một cô gái cao lừng lững, chân dài, mặc quần soóc bò tơi tả, cặp mắt to sẫm với những vệt kẻ vẽ xung quanh. [Hoặc giả đây là một cách trang điểm vì nghệ thuật, giống như những gì bạn thấy trong các tạp chí thời trang, hoặc giả hôm qua con bé không tẩy trang. (Sao cũng được. Tôi chỉ nói thế thôi.)] Trông con bé nửa giống hươu cao cổ, nửa giống sóc chuột.

Thật may con bé sống ở Clapham và chỉ mất năm phút là tới được đây. Và thế là con bé xuất hiện, trong tiệm Costa, ăn ngấu nghiến một cái bánh bọc thịt gà và tu ừng ực nước hoa quả xay. Ruby và Annalise đã quay trở lại chỗ làm, thật tốt, vì tôi sẽ không thể đỡ nổi việc phải giải thích toàn bộ thiên sử này cho hai người. Nó quá hoang đường.

Như Violet kể đi kể lại với tôi vài lần, nếu không vì tình cờ ở London, trong lúc chờ việc mới, và tình cờ nhìn thấy các tít báo lúc đi mua sữa, con bé sẽ không hề biết gì về vụ bê bối. Và nếu không vì tình cờ có não trong đầu, con bé sẽ không đột nhiên nhận ra mình biết tuốt tuồn tuột chuyện gì đã diễn ra từ trước tới nay. Nhưng liệu thiên hạ có cảm ơn con bé không? Họ có muốn nghe không? Không. Tất cả bọn họ đều ngu ngốc.

“Bố mẹ em đang giở giói đi chơi du thuyền ” con bé nói với thái độ dửng dưng. “Em cố gắng tra danh bạ điện thoại của họ, nhưng làm sao em biết ai là ai cơ chứ? Thế nên em cố gắng gọi vào số anh Sam, rồi số của chú Nick... nhưng toàn đụng phải máy bà thư ký ấm ớ. Không ai chịu nghe em nói. Nhưng em cần phải kể với ai đó.” Con bé đập tay xuống bàn. “Bởi vì em biết là có chuyện. Thậm chí em đã hơi hơi biết ngay lúc đó. Nhưng anh Sam chẳng bao giờ chịu lắng nghe em cả. Chị có thấy anh ấy nghe chị bao giờ chưa?” Lần đầu tiên con bé chăm chú nhìn tôi với vẻ quan tâm. “Nhân tiện, cụ thể chị là ai? Chị nói chị có giúp anh ấy một thời gian. Tức là sao?”

“Chuyện hơi phức tạp,” tôi nói sau một hồi. “Anh ấy gặp phải chút khó khăn.”

“Ôi thế ạ?” Con bé vừa cắn một miếng bánh bọc thịt gà nữa và nhìn tôi quan tâm. “Như thế nào?”

Con bé quên rồi sao ?

“Ừm... ờ... em bỏ đi không báo trước. Nhớ chứ? Lẽ ra em là thư ký riêng của anh ấy.”

“Ờ haaaaaa.” Con bé mở tròn mắt. “Vâng. Công việc đó không thực sự thích hợp với em. Và hãng tuyển dụng gọi điện muốn em đáp chuyến bay, thế nên...” Lông mày con bé nhíu lại suy tư như thể lần đầu tiên nó xem xét việc này. “Em đoán chắc chuyện đó làm anh ấy tức giận một tí. Nhưng công ty thiếu gì người. Anh ấy sẽ ổn thôi.” Con bé phẩy tay cho qua. “Thế rồi sao, chị làm việc ở đó à?”

“Không.” Tôi phải giải thích như thế nào đây? “Chị tìm thấy cái điện thoại này bèn mượn tạm, rồi qua đó mà quen biết anh Sam.”

“Em nhớ chiếc điện thoại đó. Vâng.” Con bé ngó nhìn cái di động, nhăn mũi lại. “Em chả bao giờ nghe máy.”

Tôi cố nén cười. Con bé hẳn là cô thư ký riêng dở nhất thế giới. “Nhưng đó là lý do tại sao em biết có chuyện.” Con bé xơi hết món bánh bọc thịt gà với vẻ thỏa mãn. “Vì tất cả những tin nhắn. Trên đó.” Con bé ấn ngón tay vào điện thoại.

OK. Rốt cuộc chúng ta cũng đi vào việc chính.

“Tin nhắn á? Tin nào?”

“Các tin nhắn thoại ấy. Không phải cho anh Sam, mà cho một ông nào đó tên là Ed. Em chẳng biết phải làm gì với đống tin đó cả. Thế nên em nghe rồi viết lại. Với cả em không thích cái giọng ấy.”

“Tại sao không?” Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

“Tất cả đều từ cùng một gã, nói về chuyện cải biến một tài liệu. Họ sẽ làm việc này như thế nào. Sẽ cần bao nhiêu thời gian. Sẽ hết bao nhiêu tiền. Đại loại thế. Nghe chả hay ho gì, chị hiểu ý em chứ? Nhưng nghe cũng không hẳn là xấu? Con bé lại nhăn mũi. “Chỉ là nghe... kiểu gì ấy.”

Đầu tôi quay mòng mòng. Tôi không thể nắm bắt điều gì. Tin nhắn thoại cho Ed về văn bản. Trong chiếc điện thoại này. Chiếc điện thoại này.

“Em có kể cho anh Sam biết không?”

“Em gửi thư cho anh ấy, nhưng anh ấy lại bảo em cứ lờ đi. Nhưng em không muốn lờ đi. Chị hiểu ý em chứ? Em có linh tính.” Con bé tu cốc nước hoa quả xay. “Thế rồi sáng nay mở báo ra xem, em thấy anh Sam nói về một văn bản nào đó và bảo là chắc chắn nó đã bị xào xáo, thế là em nghĩ ngay, đúng rồi!” Con bé lại đập tay xuống bàn. “Chuyện đúng là thế.”

“Trong điện thoại lúc đó có tất cả bao nhiêu tin thoại?”

“Bốn hay năm ấy chị ạ.”

“Nhưng bây giờ không còn tin nào nữa. Ít nhất là chị không tìm thấy cái nào.” Tôi sợ nhưng không thể không đặt câu hỏi. “Em... xóa rồi à?

“Không!” Con bé rạng rỡ đắc thắng. “Vấn đề là ở chỗ đó! Em đã lưu hết lại. Đúng hơn là Aran bạn trai em đã làm. Một tối em đang hý hoáy chép thì anh ấy bảo: ‘Em yêu, lưu ra máy chủ là được rồi.’ Em phải hỏi lại anh ấy: ‘Làm thế nào để lưu được lời nhắn ra máy chủ?’ Thế là anh ấy đến văn phòng gộp hết lại lưu thành một file. Anh Aran có thể làm những điều cực hay ho,” con bé tự hào bổ sung. “Anh ấy cũng là người mẫu, nhưng còn viết game nữa.”

“Lưu thành file á?” tôi không hiểu. “Thế file đó bây giờ ở đâu?“

“Chắc nó vẫn ở đó.” Con bé nhún vai. “Trên máy tính của thư ký riêng. Có một biểu tượng tên là ‘Tin nhắn thoại’ trên desktop.

Một biểu tượng trên máy tính của thư ký riêng. Ngay bên ngoài phòng làm việc của Sam. Suốt bao lâu nay, nó nằm ngay đó, ngay trước mặt bọn tôi...

“Liệu nó còn ở đó nữa không?” Tôi bỗng cảm thấy hoảng hốt. “Có khi nào bị xóa rồi không?”

“Em không hiểu tại sao nó lại bị xóa.” Con bé nhún vai. “Lúc em tới đó làm, chưa có cái gi bị xóa cả. Có một đống hồ sơ cũ vớ vẩn lẽ ra em phải lọ mọ xem.”

Tôi suýt phá lên cười như điên. Hoảng hốt đến thế. Mất công đến thế. Đáng ra chúng tôi chỉ cần tới chỗ cái máy tính ngoài văn phòng của Sam.

“Mà mai em bay sang Mỹ rồi, và em phải kể cho ai đó, nhưng hiện không thể nào liên lạc với anh Sam.” Con bé lắc đầu. “Em đã thử gửi email, nhắn tin, gọi điện thoại... Em muốn điên lên được, nếu như chị hiểu những gì em vừa nói cho chị...”

“Để chị thử xem,” tôi nói sau một hồi, và nhắn tin cho Sam.

Sam, anh PHẢI gọi cho tôi. Ngay bây giờ. Liên quan tới Ngài Nicholas, Có thể hữu ích. Không phí thời gian đâu. Hãy tin tôi. Gọi ngay nhé. Xin anh. Poppy.

“Thôi thì, chúc chị may mắn.” Violet đảo mắt. “Em đã bảo chị rồi, anh ấy toàn im hơi bặt tiếng thôi. Thư ký riêng của anh ấy nói anh ấy không trả lời ai cả. Không trả lời email, không nghe điện thoại...” Con bé dừng lại vì tiếng hát nhỏ xíu của Beyoncé vang lên giữa không gian. “Di động của Sam” đã hiện ra trên màn hình.

“Ô kìa.” Cặp mắt con bé trợn tròn. “Ấn tượng đấy.”

Tôi bấm nút nghe đoạn đưa điện thoại lên tai. “Chào anh, Sam.”

“Poppy à.”

Giọng anh như nắng ấm rực rỡ bên tai tôi. Có rất nhiều điều tôi muốn nói. Nhưng tôi không thể. Không phải lúc này.

Có lẽ là không bao giờ.

“Anh nghe tôi này,” tôi nói. “Anh có đang ở văn phòng không? Hãy tới chỗ máy tính thư ký riêng của anh đi. Nhanh nhé.”

Một tích tắc sau, anh nói: “OK.”

“Hãy nhìn ngay trên desktop,” tôi chỉ dẫn Sam. Anh thấy có biểu tượng nào gọi là ‘Tin nhắn thoại’ không?”

Im lặng một lát rồi giọng Sam vang lên ở đầu bên kia.

"Có."

“OK!” Tôi thở phù ra một hơi. Tôi đã không nhận ra là mình nín thở từ nãy đến giờ. “Anh cần phải hết sức để ý đến cái hồ sơ đó. Và bây giờ anh cần nói chuyện với Violet.”

“Violet á?” Giọng anh nghe sửng sốt. “Cô không định nói con bé Violet, cựu thư ký riêng gàn dở của tôi đấy chứ?”

“Tôi đang ngồi cùng con bé đây. Sam, anh nghe con bé nói nhé. Xin anh.” Tôi chuyển điện thoại cho Violet.

“Chào anh Sam,” Violet vui vẻ nói. “Em xin lỗi vì đã bỏ đi và đặt anh vào tình thế khó khăn. Nhưng anh có chị Poppy giúp rồi, đúng không ?"

Trong lúc con bé chuyện trò, tôi đi ra quầy mua cho mình một cốc cà phê nữa, mặc dù tôi đã quá đủ phấn kích, không cần thêm cà phê. Chỉ cần nghe giọng Sam là tôi đã nôn nao. Tôi muốn nói với anh mọi chuyện ngay lập tức. Tôi muốn nép mình vào anh nghe những gì anh nói.

Nhưng điều đó là không thể. Thứ nhất, bởi vì anh đang ngập trong cả núi vấn để trầm trọng của bản thân. Thứ hai, anh là ai chứ? Không phải bạn. Chẳng phải đồng nghiệp. Chỉ là một người tình cờ gặp, không có chỗ nào trong cuộc đời tôi. Qua rồi. Điểm cuối trên con đường chúng tôi dừng chân chỉ có thể là tạm biệt.

Có thể chúng tôi sẽ gửi cho nhau những tin nhắn kỳ cục. Có thể chúng tôi sẽ ngượng ngùng gặp lại nhau sau một năm nữa. Cả hai chúng tôi trông sẽ khác đi và chúng tôi sẽ xã giao chào nhau, chưa gì đã hối hận vì quyết định gặp lại. Chúng tôi sẽ cười ầm vụ chuyện điện thoại hồi ấy sao mà nhắng nhít kỳ cục thế. Chúng tôi sẽ không bao giờ để cập tới những gì diễn ra trong rừng. Bởi không có gì diễn ra cả.

“Chị không sao chứ, Poppy?” Violet đang đứng trước mặt tôi, vẫy vẫy chiếc điện thoại gần sát mặt tôi. “Trả chị này.”

“Ồ!” Tôi tỉnh ra bèn cầm lấy nó. “Cảm ơn em. Em nói chuyện với anh Sam rồi chứ?”

“Anh ấy mở xem file trong lúc nói chuyện với em. Anh ấy khá là phởn. Anh ấy bảo em nhắn lại là sẽ gọi cho chị sau.”

“Ồ. Hừm... anh ấy đâu cần phải làm thế.” Tôi cầm cốc cà phê lên. “Sao cũng được.”

“Ủ ôi, viên đá đẹp thế.” Con bé nắm tay “Có phải ngọc lục bảo không chị?”

“Ờ.”

“Thích nhỉ! Thế ai là anh chàng may mắn vậy?” Con bé lấy iPhone ra. “Em chụp một bức ảnh được không? Em chỉ muốn cho Aran một vài gợi ý khi nào anh ấy thành ti tỉ phú thôi. Thế chị tự chọn lấy à?” Con bé hỏi luôn miệng khi, chúng tôi ngồi xuống chỗ cũ.

“Không. Lúc ngỏ lời cầu hôn anh ấy đã có nó rồi. Đó là chiếc nhẫn gia truyền.”

“Lãng mạn nhỉ.” Violet gật gù. “Chà. Thế chị không ngờ tới à?”

“Không. Hoàn toàn không.”

“Thế lúc đó chị cảm thấy thế nào, có kiểu như ‘Mẹ nó!’ không?”

“Đại loại thế.” Tôi gật đầu.

Như thể đã cả triệu năm trôi qua rồi, cái buổi tối lúc Magnus cầu hôn. Lúc đó tôi sao mà chếnh choáng. Tôi cảm thấy như thể mình bước vào một cái bong bóng có phép màu, nơi mọi thứ đều sáng chói hoàn hảo và không gì có thể trục trặc nữa. Trời, tôi là kẻ ngu ngốc...

Một giọt nước mắt không kịp nén lại lăn trên má tôi.

“Ớ.” Violet nhìn tôi lo lắng. “Chị không sao chứ?”

“Không có gì!” Tôi mỉm cười, chùi mắt. “Chỉ là... mọi cái không hẳn đều chói lọi. Chồng chưa cưới của chị có thể đang phản bội chị, mà chị không biết nên làm gì.”

Chỉ riêng việc nói ra được đã khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi hít một hơi sâu và mỉm cười với Violet. “Xin lỗi. Bỏ qua nhé. Chắc em không muốn biết chuyện này.”

“Không sao. Ổn cả mà chị.” Con bé kéo chân lên ghế và nhìn tôi chăm chú. “Tại sao chị lại không biết chắc anh ta có phản bội chị hay không? Điều gì khiến chị nghĩ là anh ta phản bội chị?"

“Có người gửi tin nặc danh cho chị. Chuyện là thế.”

“Thế thì bỏ qua đi.” Violet nhìn tôi chăm chú. “Hay là chị có linh cảm? Chị có cảm giác anh ta đã làm vậy à?”

Tôi im lặng một lát. Tôi ước giá mình có thể nói: “Không bao giờ! Còn khuya ấy!” Nhưng quá nhiều khoảnh khắc đang lởn vởn trong đầu tôi. Những khoảnh khắc tôi không muốn thấy, tôi muốn lờ đi. Magnus tán tỉnh bọn con gái ở các buổi tiệc. Magnus được các nữ sinh bao quanh, cánh tay anh ta thản nhiên choàng vai bọn nó. Magnus cơ bản đã để Annalise gạ gẫm.

Vấn đề là, bọn con gái thích Magnus. Và anh ta thích họ.

“Chị không biết,” tôi nói, nhìn chằm chằm vào cốc cà phê. “Có thể.”

“Thế chị có biết anh ta nhập nhèm với ai không?”

“Có thể.”

“Thế đấy!” Violet có vẻ phấn khích. “Hãy đương đầu với tình hình. Chị đã nói chuyện với anh ta chưa? Chị đã nói chuyện với cô ta chưa?”

“Anh ta đang ở Bruges, đi chơi chia tay đời trai độc thân. Chị không thể nói chuyện với anh ta. Còn cô ta...” Tôi dừng lời. “Không. Chị không thể. Ý chị là, đó chỉ là khả năng. Có khi cô ta hoàn toàn vô tội.”

“Chị có chắc là anh ta đang đi chơi chia tay đời trai độc thân không?” Violet nói, nhướng lông mày, rồi cười nhăn nhở. “Không, em đang trêu chị đấy.” Con bé ẩn tay tôi. “Em chắc là anh ta đang đi chơi thật. Chào chị gái, em phải đi đóng gói hành lý đây. Hy vọng mọi việc của chị sẽ ổn cả. Cho em gửi lời chào anh Sam nhé.”

Con bé vừa bước ra khỏi tiệm cà phê, đã có khoảng sáu cái đầu đàn ông hướng theo. Nếu Magnus có mặt ở đây, kiểu gì anh ta cũng là một trong số họ.

Tôi buồn bã nhìn cốc cà phê một hồi nữa. Tại sao mọi người cứ liên tục bảo tôi phải đối diện với tình hình? Tôi có đối diện đấy chứ. Hàng đống lần. Nhưng dường như tôi không có khả năng xồng xộc đến gặp Magnus trong lúc anh ta đang đi chơi, hay tiếp cận Lucinda và tự nhiên như không buộc tội chị ta. Ý tôi là, cần có bằng chứng. Cần cái gì đó xác thực. Một tin nhắn vô danh không đủ trọng lượng.

Điện thoại lại phát ra tiếng hát Beyoncé, không hiểu sao người tôi cứng đơ lại. Có phải là...

Không. Đó là Số Vô Danh. Nhưng Số Vô Danh nào mới được? Tôi tợp một ngụm cà phê để lên dây cót tinh thần rồi nghe máy.

“Xin chào, tôi Poppy Wyatt đây.”

“Chào Poppy, tôi là Brendy Fairfax. Tôi gọi điện từ khách sạn Berrow. Tôi nghỉ phép mấy ngày rồi, nếu không tôi đã gọi điện thoại cho cô ngay. Xin lỗi cô.”

A, bác Fairfax. Bao lâu rồi không biết. Tôi chỉ muốn cười bò ra.

Nghĩ mà xem, tôi đã từng cồn cào đợi nghe giọng người phụ nữ này đến thế nào. Thế mà bây giờ chả để làm gì nữa. Tôi đã lấy lại chiếc nhẫn rồi. Chẳng có vấn đề gì nữa. Mà tại sao bác ấy lại phải gọi cho tôi? Tôi đã nói với người quản lý trực khách sạn là tôi tìm lại được chiếc nhẫn an toàn rồi mà. Mọi chuyện đã qua rồi.

“Bác không cần phải xin lỗi đâu ạ...”

“Có chứ! Đúng là lanh tanh bành hết cả.” Giọng bác ấy nghe khá bối rối. Có lẽ người quản lý trực khách sạn đã làm khó dễ với bác ấy. Có lẽ anh ta yêu cầu bác ấy gọi điện xin lỗi tôi.

“Bác đừng lo lắng. Lúc đó cháu có hơi hoảng hốt, nhưng bây giờ mọi việc ổn cả rồi.”

“Hơn nữa chiếc nhẫn lại rất giá trị chứ!”

“Ổn rồi mà,” tôi nói giọng vỗ về. “Không hề hấn gì hết.”

“Nhưng tôi vẫn không thể hiểu được! Một người phục vụ đưa chiếc nhẫn cho tôi, và tôi đang định cất nó vào trong két sắt, cô biết không. Lúc đó tôi định làm thế rồi.”

“Cháu nói thực lòng đấy, bác không cần phải giải thích đâu ạ. Tôi lấy làm áy náy. “Những việc như thế này vẫn xảy ra. Tiếng chuông báo cháy làm bác rối trí...”

“Không!” Bác Fairfax nghe hơi hơi phật ý. “Đó hoàn toàn không phải là những gì đã xảy ra. Tôi đang định cất chiếc nhẫn vào trong két sắt, như tôi nói lúc nãy. Nhưng ngay trước khi tôi kịp làm thế thì có một cô chạy lại nói với tôi đó là nhẫn của mình. Cô ta cũng là khách ở bữa tiệc trà.”

“Một vị khách khác ư?” tôi nói sau một hồi im lặng, bối rối.

“Đúng thế! Cô ta bảo đó là nhẫn đính hôn của cô ta và cô ta đã sốt vó tìm kiếm khắp nơi. Nghe cô ta nói rất đáng tin. Người phục vụ xác nhận đúng là cô ta ngồi ở bàn trà đó lúc trước. Thế rồi cô ta đeo nhẫn vào tay. Hừm, tôi là ai mà lại đi nghi ngờ cô ta chứ?”

Tôi dụi mắt, tự hỏi không biết mình có nghe nhầm không.

“Bác nói là có ai đó đã lấy nhẫn của cháu và nói rằng đó là nhẫn của cô ta ư?”

“Đúng thế! Cô ta rất quả quyết nói rằng chiếc nhẫn thuộc về cô ta. Cô ta đeo nó vào tay ngay lập tức, rất vừa vặn. Thực tế là trông rất đẹp. Tôi biết nghiêm khắc ra mà nói, tôi phải yêu cầu cho xem bằng chứng đảm bảo rằng cô ta là chủ nhân của chiếc nhẫn, chúng tôi sẽ nhận sự cố này xem xét lại quy trình tác nghiệp của khách sạn...”

“Bác Fairfax ơi.” Tôi ngắt lời bác ấy, chẳng quan tâm tẹo nào tới quy trình tác nghiệp của khách sạn. “Cháu có thể hỏi bác... liệu có phải đó là một cô gái tóc đen dài, thắt dây buộc tóc đính kim cương giả không ạ?”

“Đúng, tóc đen dài, dây buộc tóc đính kim cương giả như cô nói. Và mặc váy màu cam đẹp tuyệt.”

Tôi nhắm mắt lại không tin nổi. Lucinda. Đó chính là Lucinda.

Chiếc nhẫn không bị mắc vào lớp lót trong túi của chị ta. Chị ta đã cố tình lấy nó. Chị ta biết tôi sẽ hoảng hốt đến thế nào. Chị ta biết chiếc nhẫn quan trọng ra sao. Nhưng chị ta đã nhận vơ như thể nó là của chị ta. Chỉ có Chúa mới biết tại sao.

Khi tôi chào tạm biệt bác Fairfax, các mạch máu trong trong đầu tôi căng lên. Tôi thở nặng nhọc, tay siết lại thành nắm đấm. Quá đủ rồi. Có thể tôi không có bằng chứng chỉ ra chị ta ngủ với Magnus - nhưng chắc chắn tôi có thể đối chất với chị ta về vụ này. Và tôi sẽ làm điều đó ngay bây giờ.

Tôi không biết hôm nay Lucinda làm gì. Tôi không nhận được thư từ hay tin nhắn gì của chị ta từ mấy hôm nay, thật khác thường. Tay tôi run run trong lúc nhắn tin cho chị ta.

Chào chị Lucinda. Mọi việc thế nào? Chị đang làm gì thế? Em có thể giúp gì được không. Poppy.

Chị ta trả lời gần như ngay lập tức:

Chỉ đang lau chùi mấy thứ vớ vẩn ở nhà. Đừng lo, không có chuyện gì cần em phải giúp đâu. Lucinda.

Lucinda sống ở khu Battersea. Mất hai mươi phút đi taxi. Tôi sẽ không để cho chị ta có thời gian soạn kịch. Tôi sẽ bất thình lình ập đến khiến chị ta bất ngờ.

Tôi bắt taxi, đưa địa chỉ của chị ta, rồi ngồi dựa lưng nghỉ ngơi, cố gắng giữ bình tĩnh và cứng rắn, mặc dù càng nghĩ đến chuyện này, tôi càng cảm thấy hoảng sợ. Lucinda đã lấy chiếc nhẫn của tôi. Như vậy chị ta có phải kẻ trộm không? Liệu chị ta có làm nhái chiếc nhẫn, giữ lại cái thật rồi bán nó đi không? Tôi liếc nhìn bàn tay trái, đột nhiên hồ nghi. Sao tôi dám chắc đây là của thật?

Hay chị ta định giúp tôi bằng cách nào đó? Chị ta quên là mình cầm chiếc nhẫn thì sao? Tôi có nên coi chị ta là người vô tội, có nên dừng buộc tội chị ta khi chưa có chứng cớ không...

Không, Poppy. Đừng hòng.

Khi tôi đến trước khu nhà gạch đỏ của chị ta, một anh chàng mặc quần jean đang mở cửa chính. Tôi nhanh chóng lẻn vào theo sau anh ta chạy thẳng lên ba tầng cầu thang tới căn hộ của Lucinda. Như thế này chị ta tuyệt đối không biết trước là tôi ở đây rồi.

Có thể chị ta sẽ mở cửa, tay đeo chiếc nhẫn thật, cộng với tất cả những đồ trang sức cuỗm được từ mấy cô bạn thiếu cảnh giác khác. Có thể sẽ không ai trả lời vì chị ta hóa ra đang ở Bruges. Có thể Magnus sẽ ra mở cửa, người quấn trong tấm ga trải giường...

Ôi, Chúa. Thôi đi, Poppy.

Tôi gõ cửa cốc cốc, cố gắng bắt chước theo kiểu người giao hàng, và chắc là đã thành công, vì chị ta liền mở tung cửa, mặt nhăn nhúm vẻ khó chịu, điện thoại áp sát tai, đoạn đứng sững lại, miệng há hốc thành chữ O.

Tôi giương mắt đáp trả, cũng không nói ra lời. Ánh mắt tôi lướt qua chị ta hướng về phía chiếc va li to bự ở gần cửa, về phía tấm hộ chiếu trên tay chị ta, rồi lại quay trở về chiếc va li.

“Càng sớm càng tốt,” chị ta nói. “Cổng số 4. Cảm ơn.” Chị ta tắt máy, nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa, như thể thách tôi dám hỏi chị ta đang làm gì.

Tôi vắt óc cố nghĩ ra câu gì châm biếm mà điểm trúng huyệt, nhưng đứa trẻ năm tuổi trong tôi nhanh nhảu hơn.

“Chị đã lấy chiếc nhẫn của tôi!” Lời vừa bật ra khỏi miệng, tôi cảm thấy má mình nóng bừng lên, tăng thêm phần hiệu quả phụ. Có lẽ tôi cũng nên giậm chân nữa.

“Ôi vì Chúa.” Lucinda nhăn mũi vẻ khinh thường, như thể buộc tội ăn trộm cho người tổ chức lễ cưới là một việc hoàn toàn trái đạo lý. “Em lấy lại nó rồi, đúng không?”

“Nhưng chị đã lấy nó!” Tôi bước vào căn hộ của chị ta, mặc dù Lucinda không hề mời tôi vào, và không nhịn nổi bèn liếc nhìn quanh. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ đặt chân tới căn hộ của Lucinda. Nó khá rộng và rõ ràng đã từng được trang trí nội thất, nhưng bây giờ chỗ thì trống hoác, chỗ thì kê một đống ghế, góc nào cũng có ly rượu. Thảo nào mà chị ta thích hẹn gặp ở khách sạn.

“Nghe này, Poppy.” Chị ta thở dài vẻ giận dữ. “Chị đang có việc bận, em hiểu không? Nếu em đến kiếm chuyện này nọ thì chị sẽ phải yêu cầu em đi ngay.”

Hử?

Chị ta là người làm việc càn quấy. Chị ta là người nhận vơ chiếc nhẫn đính hôn vô giá. Sao chị ta có thể phớt lờ vụ đó và làm như thể tôi là kẻ có lỗi vì dám mang chuyện đó ra nói ?

“Nào, nếu tất cả chỉ có thế thì chị đang rất bận...”

“Chị im đi cho tôi nhờ!” Sự mạnh mẽ trong giọng nói của tôi làm chính tôi cũng phải ngạc nhiên. “Chưa xong đâu. Tôi muốn biết cụ thể tại sao chị lại lấy chiếc nhẫn của tôi. Chị định bán nó à? Chị cần tiền làm gì à?”

“Không, tôi không cần tiền.” Chị ta quắc mắt nhìn tôi. “Cô muốn biết tại sao tôi lấy chiếc nhẫn phải không, cô Poppy? Bởi vì lẽ ra nó phải là của tôi?

“Của chị á? Cái...”

Tôi thậm chí không thể nói hết từ, đừng nói đến cả câu.

“Cô biết Magnus và tôi là người tình cũ rồi chứ.” Chị ta thản nhiên tung thông tin ra như vứt một cái giẻ lau lên mặt bàn.

“Cái gì cơ? Không! Chưa ai nói cho tôi biết điều đó! Hai người có từng đính hôn không?”

Đầu tôi choáng váng vì sốc. Magnus từng cặp với Lucinda ư? Magnus đã từng đính hôn rồi à? Anh ta chưa bao giờ nhắc tới hôn thê cũ, đừng nói đến chuyện người đó là Lucinda. Sao tôi lại không hay biết gì về chuyện này? Điều gì đang diễn ra vậy?

“Không, chúng tôi chưa bao giờ đính hôn,” chị ta miễn cưỡng nói, rồi ném cho tôi cái nhìn đầy sát khí. “Nhưng lẽ ra đã thế. Anh ta đã ngỏ lời cầu hôn tôi. Với chiếc nhẫn đó.”

Tôi cảm thấy nhói đau vì sững sờ. Magnus đã từng cầu hôn một người con gái khác với chiếc nhẫn của tôi. Với chiếc nhẫn của chúng tôi? Tôi muốn quay mũi giày bỏ đi, chạy trốn, bịt tai lại... nhưng tôi không thể. Tôi phải đi tới cùng để làm cho ra nhẽ. Mọi cái đều có vẻ vô lý.

“Tôi không hiểu. Tôi không hiểu tí gì cả. Chị nói lẽ ra đã đính hôn. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Anh ta phủi tay, có thế thôi.” Chị ta tức giận nói. “Cái đồ hèn nhát khốn nạn.”

“Ôi trời. Vào thời điểm nào? Hai người đã lên kế hoạch làm đám cưới chưa? Anh ta không bất chợt phụ tình chị chứ?” tôi nói, đột nhiên hoảng sợ. “Anh ta không bỏ chị giữa lễ đường đấy chứ?”

Lucinda nhắm mắt như thể nhớ lại. Đoạn chị ta mở mắt ra ném cho tôi cái nhìn độc địa.

“Tồi tệ hơn nhiều. Anh ta rút lui ngay giữa lúc đang cầu hôn.”

“Sao cơ?” Tôi nhìn chị ta chằm chằm, không hiểu lắm. “Chị nói thế là thế nào?”

“Hai năm trước, chúng tôi đi trượt tuyết vào kỳ nghỉ.” Lông mày chị ta nhíu lại khi nhắc tới chuyện này. “Tôi đâu có ngốc, tôi biết anh ta mang theo chiếc nhẫn gia truyền. Tôi biết anh ta định ngỏ lời cầu hôn. Thế rồi một tối chỉ có chúng tôi ngồi ăn trong nhà nghỉ. Lò sưởi bập bùng, anh ta quỳ xuống thảm đưa chiếc hộp nhỏ này ra. Anh ta mở nó ra, và trong đó có chiếc nhẫn ngọc lục bảo hàng cổ đẹp tuyệt vời này.”

Lucinda dừng lại, thở khó nhọc. Tôi không nhúc nhích một thớ gân nào.

“Anh ta cầm tay tôi nói: ‘Lucinda, em yêu, em có…’ " Chị ta hít mạnh vào, như thể khó có thể nói tiếp được. “Còn tôi đang chuẩn bị nói ‘vâng’! Tôi đã hết sức sẵn sàng! Tôi chỉ đợi anh ta nói dứt câu. Nhưng rồi anh ta dừng lại. Anh ta bắt đầu vã mồ hôi. Rồi thì anh ta đứng lên nói: ‘Khốn kiếp. Rất tiếc. Anh không làm được. Xin lỗi em, Lucinda.’ “

Anh ta đã không cầu hôn. Anh ta đã không làm thế. Tôi giương mắt nhìn chị ta không tin nổi, chỉ muốn phá lên cười.

“Chị đã nói gì ?"

“Tôi hét lên: ‘Làm gì cơ, đồ chết giẫm? Anh thậm chí còn chưa ngỏ lời cầu hôn tôi!’ Nhưng anh ta không có gì để nói cả. Anh ta đóng chiếc hộp lại cất nhẫn đi. Chấm hết.”

“Tôi xin lỗi,” tôi lúng túng nói. “Như thế thật khủng khiếp.”

“Anh ta là một kẻ sợ trách nhiệm đến nỗi thậm chí cầu hôn không nên hồn! Anh ta thậm chí không thể ngỏ lời đến nơi đến chốn!” Trông chị ta tím tái, và tôi không trách chị ta.

“Thế thì can cớ gì chị lại nhận lời tổ chức đám cưới cho anh ta?” tôi sửng sốt nói. “Điều đó chẳng xát muối vào lòng chị mỗi ngày sao?”

“Đó là điều tối thiểu anh ta có thể làm để sửa lỗi.” Chị ta nhìn tôi nảy lửa. “Lúc đó tôi cần việc làm. Mặc dù thực tế là bây giờ tôi đang nghĩ tới việc đổi nghề. Tổ chức đám cưới là một cơn ác mộng kinh hoàng.”

Thảo nào bao lâu này Lucinda lúc nào tâm trạng cũng khó chịu đến thế. Thảo nào chị ta hay cấm cảu với tôi. Nếu tôi biết dù chỉ một giây rằng chị ta là người tình cũ của Magnus...

“Tôi không hề có ý định giữ chiếc nhẫn,” chị ta nói thêm, giọng hờn dỗi. “Tôi chỉ muốn làm cô hoảng sợ.”

“Hừm, chị đã thành công rồi.”

Không thể tin nổi là tôi đã để người phụ nữ này bước vào cuộc đời mình, thổ lộ với chị ta, tâm sự với chị ta về tất cả những hy vọng của tôi cho ngày cưới... hóa ra chị ta lại là bồ cũ của Magnus. Sao anh ta lại có thể để một chuyện như vậy xảy ra? Làm sao anh ta có thể nghĩ rằng mọi việc sẽ ổn thỏa?

Tôi có cảm giác như một tấm chắn nào đó đã được gỡ khỏi mắt mình. Như thể cuối cùng tôi đã thức tỉnh trước thực tế. Nhưng tôi vẫn chưa giải quyết được nỗi sợ chính yếu của mình.

“Tôi nghe bảo chị ngủ với Magnus,” tôi buột miệng. “Ý tôi là, không phải lúc hai người là bồ của nhau, mà là bây giờ. Gần đây. Tuần trước.”

Im lặng, tôi nhìn lên, hy vọng chị ta sẽ chối đây đẩy. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tôi, chị ta quay đi.

“Lucinda?”

Chị ta nắm va li ẩn ra phía cửa. “Tôi sắp phải đi. Như thế này đã quá đủ với tôi rồi. Tôi xứng đáng được đi nghỉ. Nếu tôi phải nói chuyện đám cưới thêm một giây nữa thì...”

“Lucinda?”

“Ôi, vì lòng kính Chúa!” chị ta hết kiên nhẫn bật ra. “Ừ thì tôi đã ngủ với anh ta một vài lần vì tình xưa nghĩa cũ. Nếu cô không giám sát được anh ta thì đừng nên lấy anh ta.” Điện choại đổ chuông, chị ta trả lời: “Xin chào. Vâng. Xuống ngay đây. Xin lỗi.” Chị ta đẩy tôi ra khỏi căn hộ, đóng sầm cửa khóa hai vòng khóa.

“Chị không thể bỏ đi như thế được!” Toàn thân tôi run lên. “Chị phải kể cho tôi nghe chuyện gì đã diễn ra chứ!”

“Cô muốn tôi nói gì đây?” Chị ta giơ hai tay lên. “Những chuyện như thế này ngày nào chả có. Không ai muốn cô khám phá ra, nhưng rốt cuộc cô lại biết.” Chị ta kéo va li vào trong thang máy. “À, tiện thể. Nếu cô nghĩ cô và tôi là những người duy nhất anh ta lôi chiếc nhẫn từ trong két sắt ra để cầu hôn thì hãy nghĩ lại. Chúng ta là những người cuối cùng trong một danh sách, em yêu ạ.”

“Sao cơ?” Tôi bắt đầu thở dốc. “Danh sách nào? Lucinda, đợi đã! Chị đang nói chuyện gì vậy?”

“Hãy tự giải quyết lấy, Poppy. Đó là vấn đề của cô. Tôi đã giải quyết vụ đặt hoa và người phục vụ và hạnh nhân và cái của nợ... thìa ăn tráng miệng rồi.” Chị ta ấn nút và cửa thang máy bắt đầu khép lại. “Cái này là chuyện của riêng cô.”