Đích Tử Nan Vi

Chương 199: Hoàng đế nan vi (34)

Thật vất vả đợi Nguyễn Hồng Phi và Phượng Cảnh Kiền đá mắt xong xuôi, Minh Trạm bèn ân cần đưa Nguyễn Hồng Phi ra khỏi Tuyên Đức điện.

Nguyễn Hồng Phi cười, “Được rồi, ta biết đường đi, lúc nãy có nội thị dẫn đường, ngươi quay về đi.”

“Ta cũng không có chuyện gì làm, để ta dẫn ngươi đi.” Phi Phi nhà hắn thật vất vả mới quang minh chính đại đến đế đô, Minh Trạm cố gắng tìm chút thời gian cùng Phi Phi giải tương tư, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác thật tốt, ánh mắt nhìn Phi Phi còn mang theo một chút nóng rực.

“Cũng chưa được bao lâu.” Nguyễn Hồng Phi nhìn mái ngói tường đỏ nguy nga trước mắt, dưới chân là con đường lót đá trắng kéo dài không dứt. Thật sự là thiên ý trêu ngươi, hắn chưa từng nghĩ đến sinh thời còn có thể dùng dung nhan thật sự của mình để quay về nơi này.

Minh Trạm thỉnh thoảng lại quay sang nhìn dung mạo tuấn mỹ của Phi Phi nhà hắn, trong lòng dâng lên nỗi vui sướng từng chút một.

Xa xa trông thấy đoàn người đang đi đến, Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn sang, thừa dịp nắm tay nhéo Minh Trạm một chút, Minh Trạm bị đau liền hoàn hồn, Nguyễn Hồng Phi ra hiệu cho hắn nhìn sang, khi Minh Trạm ngẩng đầu thì đối phương đã đi đến trước mặt, đều là trọng thần quyền quý trong triều, không đợi bọn họ hành lễ thì Minh Trạm đã nói, “Không cần đa lễ. Các ngươi đến rất đúng lúc, ta và Quốc chủ vừa cùng phụ hoàng dùng ngọ thiện.”

Người dẫn đầu là nhạc phụ trên danh nghĩa của Minh Trạm: Ngụy Quốc Công, lần trước lập thái tử, hắn được phong làm phó sứ. Nay Minh Trạm đăng cơ, hắn được thăng cấp làm chính sứ, quả nhiên là có thể diện, vì vậy cũng cần cù tất bật ngược xuôi trong cung. Nay thấy Minh Trạm, đang muốn nói đùa vài câu thì chợt nghe Vương đại nhân ở phía sau hét lên một tiếng kinh hãi, “Hầu gia, Hầu gia!”

Ngụy Quốc Công vội vàng xoay người nhìn lại, Bắc Uy Hầu vốn đứng sau lưng hắn lại ngã quỵ xuống đất, may mà có Vương đại nhân thuận tay đỡ lấy mới không ngã thẳng xuống đất. Bất quá Vương đại nhân cũng chỉ là thư sinh yếu ớt, đỡ như vậy cũng chỉ có tác dụng giảm xóc mà thôi. Ngụy Quốc Công vội vàng đưa tay đỡ lấy Bắc Uy Hầu rồi chậm rãi đặt xuống đất.

Bắc Uy Hầu phủ vì quan hệ với Nguyễn Hồng Phi mà bị lãnh đạm một thời gian, sau này Phượng gia huynh đệ bình an, Minh Trạm lại sắp đăng cơ. Phải biết rằng hậu cung của thái tử điện hạ rất thưa thớt, duy nhất chỉ có hai trắc phi, một trong số đó là tiểu thư xuất thân từ Bắc Uy Hầu phủ. Mặc dù Nguyễn gia nơm nớp lo sợ nhiều ngày, bất quá Hoàng thượng và thái tử cũng không vì Nguyễn Hồng Phi mà giận cá chém thớt Bắc Uy Hầu phủ. Vì vậy dần dần Bắc Uy Hầu phủ lại một lần nữa có thể đi lại trong đế đô.

Ai ngờ….

Minh Trạm thầm nghĩ, đừng bảo là Phi Phi dùng chiêu thuật gì nha? Trong khi đó hắn cũng lệnh cho nội thị đưa Bắc Uy Hầu vào gian phòng gần nhất nơi này, lại truyền Thái y, đợi Bắc Uy Hầu tỉnh thì mới đuổi về phủ.

Nguyễn Hồng Phi tỏ ra vô tội, hắn chỉ cười nhẹ với Bắc Uy Hầu mà thôi. Ai ngờ Bắc Uy Hầu giống như nhìn thấy quỷ, tròng mắt trừng to, cổ họng vang lên hai tiếng ú ớ rồi trực tiếp ngã quỵ.

“Điện hạ, không cần tiễn xa, tiểu Vương có thể tự xuất cung.” Nơi này đang hỗn loạn, Nguyễn Hồng Phi lại am hiểu lòng người.

Trước mặt người ngoài, Minh Trạm phải giả vờ khách sáo, đành nói, “Thất lễ, nếu có chút rãnh rỗi, ta thỉnh Quốc chủ uống trà.”

Ánh mắt của Nguyễn Hồng Phi từ đầu đến cuối chưa từng lưu luyến trên người của Bắc Uy Hầu, mỉm cười xoay người rời đi.

Khi Phượng Cảnh Kiền biết được Nguyễn Hồng Phi chỉ liếc mắt một cái thì Nguyễn Hầu liền ngã xuống đất không dậy nổi, Thái y bẩm báo Nguyễn Hầu bị tắc não động mạch, trịnh trọng dặn dò Minh Trạm, “Sau này ta cùng với phụ vương của ngươi cũng không ở đế đô, ngươi và hắn ở chung, thà rằng chịu thiệt một chút, tuyệt đối đừng phụ lòng hắn.” Rất yên tâm giao tiểu bảo bối cho yêu nghiệt. fynnz.wordpress.com

Minh Trạm không hề cảm kích mà còn mất hứng, bĩu môi nói, “Ta cùng Phi Phi vững như kim kiên, làm sao mà ta có thể coi trọng những người khác. Còn nếu hắn dám coi trọng ai thì ta nhất định sẽ móc mắt của hắn ra!”

Phượng Cảnh Kiền không nói gì.

Minh Kỳ biết được chuyện Minh Phỉ qua đời từ chỗ của Minh Diễm, sau khi cả kinh thì mới thở dài một hơi.

Minh Diễm thở dài, “Muội vừa mới đến, ta vốn không nên nói với muội chuyện này. Chẳng qua muội sẽ ở Vân Nam lâu dài, Minh Lễ Minh Liêm sớm muộn cũng sẽ biết, muội biết trước thì trong lòng cũng có thể thu xếp một chút.”

“Đại tỷ nói có lý.” Minh Kỳ nói, “Minh Phỉ cả đời không phục Minh Trạm, làm ra chuyện như thế thì cũng không có gì là kỳ lạ. Chẳng qua lại xảy ra ngay lúc này thì Thọ Ninh Hầu phủ cũng bị đẩy vào thế bí.”

Nếu những lời này rơi vào tai của Thọ Ninh Hầu thì Thọ Ninh Hầu nhất định sẽ rơi xuống hai giọt lệ chua xót: Tri kỷ a!

Cũng không biết tạo nghiệt thế nào, bốn nữ nhi của Trấn Nam Vương, ba người đều tốt, duy nhất nhà hắn thú phải ác tinh phá sản. Từ sau khi đại hôn chẳng có ngày nào an bình, làm ra bao nhiêu chuyện liên lụy gia môn.

Đường đường là Thọ Ninh Hầu phủ, vậy mà lại trở thành trò cười của đế đô.

Nhưng cho dù Thọ Ninh Hầu oán hận vì trong phủ có người như Minh Phỉ thì hắn cũng không nguyện ý để Minh Phỉ qua đời ngay lúc này.

Thật bực bội!

Mắt thấy hoàng thượng sắp thoái vị, thái tử sắp đăng cơ, cử hành quốc khánh, vậy mà trong nhà lại có tang sự, chẳng phải là làm thái tử ngột ngạt hay sao? Mà người chết lại là Minh Phỉ! Mặc dù thái tử và Minh Phỉ có hiềm khích, hiềm khích này cả triều đều biết, càng là như thế thì thái tử càng không hy vọng Minh Phỉ chết ngay trước ngày đại điển đăng cơ!

Thọ Ninh Hầu phủ thật không muốn chỉ vì việc nhỏ mà kinh động thái tử điện hạ, bất quá Thọ Ninh Hầu phủ cũng có thanh danh. Tuy Minh Phỉ làm rất nhiều chuyện hoang đường, nhưng đó cũng là tôn tức phụ của Thọ Ninh Hầu phủ. Tôn tức phụ chết, cho dù như thế nào cũng phải thông báo cho thân bằng quyến hữu biết một tiếng.

Mà những người có tương giao với Thọ Ninh Hầu đại đa số đều là hào môn thế gia giống như Thọ Ninh Hầu, không giàu thì quý, đều là những người có uy tính danh dự ở đế đô.

Vì vậy tin tức này liền bay đến lỗ tai của thái tử điện hạ.

Vương đại nhân là trung thần, ý của hắn là thỉnh thái tử điện hạ xá tội cho Minh Phỉ, cũng không phải vì chuyện gì mà đơn giản chỉ vì thanh danh của thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ khẽ cau mày, thản nhiên nói, “Nói với Nội vụ phủ và Thọ Ninh Hầu phủ một tiếng, ấn theo Quận quân lễ pháp để làm tang sự đi, mặc dù nàng làm ra rất nhiều chuyện hồ đồ nhưng rốt cục vẫn là muội muội của ta. Nàng bất nhân nhưng ta không thể bất nghĩa, chết cũng xem như hết, cứ xá tội cho nàng đi.”

Tiếp theo là Hình bộ thượng thư, Đại lý tự Đỗ Như Phương, Ngự sử Vương đại nhân cùng bẩm báo kết quả thẩm vấn vụ án Chiết Mân, Vương đại nhân nói, “Điện hạ sắp đăng cơ, khi Vạn tuế gia thoái vị thì nhất định phải đại xá thiên hạ, thần nghĩ rằng không dễ đặt ra mức hình phạt quá nặng.”

Minh Trạm lạnh lùng nói, “Hai chuyện khác nhau, xá gì mà xá, ta chưa bao giờ nghe nói có đặc xá cho những kẻ phạm pháp gây náo loạn kỷ cương! Cứ ấn theo luật mà phán quyết đi!”

“Ngày xưa Minh Phỉ hại ta, ta có thể không tính toán, xá thì cứ xá!” Vỗ vỗ tấu chương trên án thư, “Còn đám người kia gây ra bao nhiêu tai họa ở Chiết Mân, những người vì bọn họ mà chết e rằng sẽ không thể trở về từ địa phủ để đặc xá cho bọn họ đâu!”

Ba người im lặng không lên tiếng.

Lý Kim Phúc tiến vào bẩm báo, “Điện hạ, có khẩu dụ của Vạn tuế gia, triệu điện hạ đến Tuyên Đức điện gặp thánh thượng.”

Minh Trạm hoàn toàn tiếp nhận sự vụ triều chính, mỗi ngày bận đến mức chân không chạm đất. Trong khi Phượng Cảnh Kiền đã bàn giao đại quyền vẫn có đủ tinh lực cùng Nguyễn Hồng Phi đang rãnh rỗi để biểu diễn tiết mục huynh đệ huyết thống nhận thức.

Khi Minh Trạm tiến đến chính là lúc phấn khích nhất, Phượng Cảnh Kiền nắm tay của Nguyễn Hồng Phi, tình thâm ý thiết mà hô to, “Đệ đệ của ta!” Đúng là chua đến ê cả răng, Minh Trạm sờ sờ cánh tay đang nổi da gà của mình, vội hành lễ vấn an. Phượng Cảnh Kiền vui mừng nói với Minh Trạm, “Không cần đa lễ, Minh Trạm, mau đến đây. Đúng là hỉ sự bất ngờ, Đỗ quốc chủ chính là đệ đệ của trẫm, là Vương thúc của ngươi!”

Minh Trạm tỏ vẻ kinh ngạc, “Có chuyện này sao? Vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?”

Kính Mẫn đại công chúa cười nói, “Đúng là như vậy, nếu không phải mảnh ngọc bội của Quốc chủ rơi xuống thì ai có thể ngờ được đâu? Khi xưa ta chỉ nhớ rõ phụ hoàng thường cầm mảnh ngọc bội đó để ngắm nghía, nghe nói nó là một đôi a.”

Nguyễn Hồng Phi đắn đo, vẻ mặt không thể tin nổi, “Thật sự có chuyện đó sao, tuy ngọc bội này là do mẫu thân của tiểu Vương truyền cho tiểu Vương nhưng mẫu thân có nói năm xưa là do phụ thân tặng nàng. Bất quá lấy cái này để làm chứng thì hơi gượng ép một chút. Các trưởng bối đều đã quy tiên, chân tướng không thể truy ra rõ ràng, bất quá tiểu Vương và bệ hạ vừa gặp đã cảm thấy thân quen, là huynh đệ tương phùng thì rõ ràng là hảo sự đối với việc Phượng Đỗ hai nước trọn đời giao hảo.”

Phượng Cảnh Kiền cười tán thưởng, “Vương đệ đã nói ra tiếng lòng của trẫm.”

Minh Trạm trộn thêm vào, “Thảo nào ta cứ thấy Quốc chủ nhìn rất quen.”

“Vì sao lại gọi là Quốc chủ, như vậy rất xa cách.” Phượng Cảnh Kiền cười mắng một câu, “Sau này phải gọi là Vương thúc.”

Chuyện hoàng thất luôn bị lan truyền rất nhanh, chưa đến một ngày mà đã có nhiều dị bản.

Tỷ như có người nói, “Này, có biết chuyện gì hay không, Quốc chủ Đỗ Nhược là nhi tử tư sinh của Vạn tuế gia chúng ta. Hầy, Vạn tuế gia lại có nhi tử lớn nhất đến đây, không biết thái tử điện hạ….” Ngôi vị hoàng đế này có yên hay không yên vẫn còn là chuyện phải bàn luận nha!

Tỷ như có người nói, “Có tin mới đây, nghe nói Quốc chủ Đỗ Nhược là nhi tử của tiền thái tử đó, ôi chao….”

Tỷ như có người nói, “Quốc chủ Đỗ Nhược là nhi tử tư sinh của Tiên đế mà….”

Tóm lại hào môn thế gia ở đế đô đều đang hoài nghi và thảo luận một loạt vấn đề về chuyện Quốc chủ Đỗ Nhược quốc là nhi tử của ai, bất quá mọi người đều có chung một mục đích chính là: Quốc chủ Đỗ Nhược nhất định là họ Phượng.

Đây là vì sao?

Phượng Cảnh Kiền ngâm nga bổ sung về mối tình của Tiên đế và nữ vương Đỗ Nhược quốc ngày xưa, cũng đưa ra tín vật: Một đôi ngọc bội để làm chứng.

Đương nhiên vật chứng này rất đơn bạc, nhưng khả năng khống chế dư luận thật sự đã thể hiện rõ thủ đoạn lừa gạt của Phượng Cảnh Kiền và Minh Trạm cao đến mức nào.

Minh Trạm lén nói với thần tử, “Đỗ Nhược quốc có một hạm đội không tệ, tương lai chúng ta mở hải cảng, kiến lập hải quân, không thể thiếu sự hỗ trợ của hắn, cũng không phải nhập vào tông tịch mà chỉ là cái danh mà thôi.”

Chư vị đại thần không thể không cảm phục sự suy tính cặn kẽ của thái tử điện hạ, luôn biết cách chiếm lợi.

Phượng Cảnh Kiền lén nói với các thần tử, “Nếu vẫn chưa có nhi tử nối dõi thì nay trẫm đã là huynh trưởng của hắn, không thể không thu xếp thay hắn.”

Chư vị đại thần không thể không cảm phục Hoàng đế bệ hạ nhìn xa trông rộng, bất chiến mà có thể thu phục được người ta.

Tiếp tục cảm thán, Hoàng đế bệ hạ và thái tử điện hạ mặc dù không phải thân phụ tử nhưng lại hơn hẳn thân phụ tử.

Cuối cùng chuyện này cũng chưa thảo luận đến nơi đến chốn, Phượng Cảnh Kiền thường xuyên kéo tay của Nguyễn Hồng Phi, liên mồm gọi Vương đệ, dẫn Nguyễn Hồng Phi đi giới thiệu với hoàng thân quốc thích trong triều, tư thái kia so với thân đệ đệ Phượng Cảnh Nam của mình còn thân thiết hơn mấy phần.

Rốt cục có một ngày Phượng Cảnh Kiền mỉm cười nói với Nguyễn Hồng Phi, “Vương đệ theo họ mẫu thân, bất quá ở Đại Phượng của chúng ta, nam tử làm lễ đội quan thì sẽ được trưởng bối ban thưởng tự, không bằng để trẫm ban cho ngươi một chữ, có được không?”

Nguyễn Hồng Phi chăm chú lắng nghe, Phượng Cảnh Kiền cười hỏi, “Hai chữ Phượng Minh thì sao?”

Phượng Minh, phượng hoàng minh xướng, không thể không nói hai chữ này có ngụ ý vô cùng tốt.

Bất quá Minh Trạm lập tức nghĩ đến cha nuôi của hắn ở kiếp trước bán bánh bao tại quê nhà cũng tên là Phượng Minh, nhưng cái tên này ở quê nhà Minh Trạm được dùng rất rộng rãi.

Khụ một tiếng, Minh Trạm đề nghị, “Không bằng gọi là Phượng Minh Phi, vừa dễ nghe vừa dễ nhớ.” Hắn tên là Phi Phi, chẳng phải như vậy mới hợp hay sao.

“Hồ đồ, Minh Phỉ vừa mới qua đời, đầu óc của ngươi có vấn đề không vậy?” Chẳng nể mặt ai, Phượng Cảnh Kiền trừng mắt nhìn Minh Trạm, trách mắng một cách không khách khí.

Minh Trạm khua tay múa chân giải thích, “Minh này là chữ minh của hót vang, Phi này là chữ phi của bay cao.”

“Cũng không được, xem như đồng âm rồi.” Dỡ xuống trọng trách làm vua của một nước, Phượng Cảnh Kiền bỗng nhiên phát hiện chính mình không cần phải gánh nặng như xưa, thấp thoáng cảm thấy vừa mất mát vừa thoải mái phóng khoáng, hắn nói tiếp, “Trẫm đã thỉnh cao tăng Trấn Quốc tự xem qua, không có tên nào tốt hơn hai chữ đó.”

Minh Trạm nháy mắt mấy cái, dường như đang tự hỏi, lão nhân gia ngài đi gặp hòa thượng từ khi nào thế, tại sao ta lại không biết?

Phượng Cảnh Kiền hoàn toàn lá tính không phân rõ phải trái, hơn nữa hắn sắp làm Thái thượng hoàng rồi, không cần phải phân rõ phải trái nữa.

Vì thế Nguyễn Hồng Phi được ban cho cái tên đối với Minh Trạm là rất quê mùa: Phượng Minh.

Sau này Minh Trạm nói, “Chi bằng gọi là Phượng Hoàng cho rồi.”

Phượng Cảnh Kiền vì giang sơn của lão Phượng gia, vì đường tình của Minh Trạm có thể thông thuận một chút, vì tiền đồ của hai tôn tử, bèn công khai thân thế của Nguyễn Hồng Phi, trực tiếp đem người ở lại trong cung bầu bạn.

Phượng Cảnh Kiền đã tính toán từ sớm, Nguyễn Hồng Phi có địa bàn bên ngoài, dưới gối lại không có nhi tử, Minh Trạm có vẻ cũng không sinh nhi tử nối dõi, giang sơn tương lai đều là của tôn tử nhà hắn. Hiện tại cúi đầu một chút cũng là vì đại kế giang sơn.

Nghĩ như thế, Phượng Cảnh Kiền mới thả lỏng.

Ngoại trừ mỗi buổi tối Minh Trạm cùng Phượng Cảnh Kiền ngủ chung thì Nguyễn Hồng Phi cũng được đãi ngộ như một đế vương ở trong cung. Nhưng vế đầu tiên thật sự khiến Nguyễn Hồng Phi cực kỳ khó chịu!

Chẳng lẽ hắn chưa từng ở trong cung hay sao, hắn ở trong cung là vì cái gì?

Cho dù muốn tránh nghi ngờ thì cũng không có lý nào mà một bá bá như ngươi lại đem điệt nhi lên giường của mình như vậy chứ!

Đương nhiên hai người này không có quan hệ ám muội gì cả!

Minh Trạm là người thẳng tính, Phượng Cảnh Kiền cũng là người trọng sĩ diện hơn tánh mạng, hắn không hy vọng chính mình còn ở trong cung mà lại nhìn thấy tiểu bảo bối của mình bị người ta khi dễ.

Bởi vậy Nguyễn Hồng Phi thật khó chịu, cởi hạ khố của Minh Trạm ra để kiểm tra tiểu cúc hoa, làm Minh Trạm nổi cơn tam bành, “Không cần mặt sau, ta cũng có thể dùng phía trước vậy.” Cũng không phải mới ngủ chung một hai ngày, nếu gặp chuyện gì bất trắc thì đã sớm gặp rồi! fynnz.wordpress.com

Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn Minh Trạm một cách khinh bỉ, cười một cái, lộ ra hàm răng trắng lóa, nói ra một câu còn độc hơn cả hạc đỉnh hồng, “Nếu ngươi có thể làm được hắn thì ta tuyệt đối sẽ không lắm lời!”

Sau khi nổi cơn tam bành thì Minh Trạm tiếp tục bị nghẹn họng!

Nguyễn Hồng Phi trực tiếp bỏ qua bản mặt không có tiền đồ của Minh Trạm, đi đến trước mặt Phượng Cảnh Kiền để đàm phán. Đương nhiên Nguyễn Hồng Phi sẽ không nói thẳng một câu ngu xuẩn như thế này, “Ngươi không được ngủ trên giường cùng tiểu mũm mĩm nhà taaaaaaaaaa!”

Thay vào đó Nguyễn Hồng Phi đã biểu hiện ra sức chiến đấu kinh người.

Mấy ngày nay Phượng Cảnh Kiền vì bày ra huynh đệ tình thâm, hai kẻ chướng mắt nhau mà lại cùng nhau dùng bữa, uống trà, trò chuyện, dù sao thì chính vụ đã có Minh Trạm lo liệu. Hai người chỉ cần du sơn ngoạn thủy là được, còn đến bái tế ở lăng mộ của Tiên đế. Ôi chao, nếu Tiên đế ở dưới đất có linh thiên thì không biết sẽ có cảm giác gì.

Hôm đó, dùng xong bữa tối, trò chuyện đã đời, Nguyễn Hồng Phi vẫn chưa chịu rời đi. Phượng Cảnh Kiền đành tiếp tục tâm sự với hắn, lại nói chuyện qua một tách trà nhỏ, Nguyễn Hồng Phi đề nghị chơi cờ, chơi xong hai ván, một thắng một thua, Phượng Cảnh Kiền ngáp hai cái, Nguyễn Hồng Phi vẫn chưa chịu đi, còn cười nói, “Tiểu Vương thuở nhỏ không có phụ thân, càng không có huynh đệ tỷ muội, nay Hoàng huynh đối đãi với ta thâm tình thắm thiết, tiểu Vương vô cùng cảm động. Theo tập tục của Đỗ Nhược quốc chúng ta thì huynh đệ sẽ đồng giường để thể hiện cốt nhục tình thâm.”

Nghe lời này, Phượng Cảnh Kiền và Minh Trạm cùng hít một hơi lạnh, phụ tử hai người nhìn nhau chừng ba khắc thì mới hiểu được ý của Nguyễn Hồng Phi là gì!

Hắn….hắn….

Hai kẻ thù không đội trời chung lại ngủ cùng một giường!

Minh Trạm nổi cơn tam bành trước, nhịn xuống một bụng ghen tuông mà hỏi, “Chỗ của các ngươi có tập tục thúc điệt ngủ chung để thể hiện cốt nhục tình thâm hay không!”

Nguyễn Hồng Phi thản nhiên trả lời, “Chưa từng nghe nói.”

Quả nhiên là có gian tình mà, Minh Trạm bĩu môi, tiểu lông mày nhăn thành hình chữ bát, đang muốn lớn tiếng kháng nghị thì Nguyễn Hồng Phi đã nói, “Đêm đã khuya, điện hạ tạm thời đến tẩm cung của tiểu Vương để nghỉ ngơi đi.”

Minh Trạm cảm thấy những lời này của Nguyễn Hồng Phi tựa như dùng lưỡi đao trạc vào tâm can của hắn, vừa lạnh vừa đau! Hắn chưa bao giờ thật sự cho rằng Phi Phi sẽ thay lòng đổi dạ! Thỉnh thoảng có ghen tuông, nhưng đó chỉ là một chút tình thú mà thôi!

Hay là, hay là Phi Phi có tính toán khác.

Dù sao Minh Trạm vẫn phải miễn cưỡng rời đi, nơi này Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi bắt đầu rửa mặt chải đầu, sau đó là……ngủ.

……….

Đây là một đêm thật kỳ lạ nha!

Nguyễn Hồng Phi đã có năng lực liếc mắt một cái khiến Nguyễn Hầu mất nửa cái mạng, sau một đêm, hắn lại làm cho Phượng Cảnh Kiền không dám bày ra sắc mặt ác bà bà nữa, mà thay vào đó là ngoan ngoãn đem Minh Trạm trả lại cho Nguyễn Hồng Phi.

Về phần đêm đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù Minh Trạm từng nhiều lần bóng gió hỏi thăm nhưng Nguyễn hồng Phi vẫn chỉ nói một câu, “Buổi tối có thể làm được gì, đương nhiên là ngủ rồi.” Thuận đường châm chọc tư tưởng xấu xa của Minh Trạm.

Nhiều năm về sau, chuyện này vẫn trở thành câu đố chưa có lời giải ở trong lòng của Minh Trạm.

Đương nhiên đấu pháp giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng tạm thời gạt sang một bên. Bởi vì thái tử điện hạ sắp làm lễ đội quan.

Nguyễn Hồng Phi may mắn được mời tham dự.

Nghi lễ hoàng thất đơn giản nhưng so với người bên ngoài thì lại cực kỳ rườm rà, mũ mão, lễ phục, bình thường sẽ do phụ thân của người hành lễ chủ trì đội mão. May mà Phượng Cảnh Nam không ở đế đô, cho dù có ở thì Phượng Cảnh Kiền cũng sẽ đoạt quyền chủ trì. Kỳ thật nhiệm vụ của hắn chỉ có một, chính là đem mão thái tử đổi thành kim quan ánh vàng rực rỡ.

Sau khi kết thúc đại lễ sẽ là yến tiệc thiết đãi triều thần, uống hết ba ly rượu, Nguyễn Hồng Phi đề nghị, “Lần trước Hoàng huynh có nói sau khi hoàn thành lễ đội quan thì sẽ ban thưởng tự. Tuy rằng thái tử điện hạ sẽ không dùng đến, bất quá có lẽ cũng sẽ có chút hứng thú.”

Phượng Cảnh Kiền cười, “Chuyện này nên cẩn thận ngẫm lại, nhất định phải chọn cho Minh Trạm một cái tên cực đẹp mới được.” Cho dù Minh Trạm có danh tự thì cũng không ai dám gọi đích danh. Cho nên Phượng Cảnh Kiền thật sự không nghĩ đến chuyện này.

“Không dối gạt Hoàng huynh, tiểu Vương đã tìm đến cao tăng ở Trấn Quốc tự xem qua, chọn được một cái tên vô cùng tốt.” Nguyễn Hồng Phi nhìn Minh Trạm, khóe môi nhếch lên, “Gọi là Phượng Hoàng.”

Minh Trạm bất chợt sặc rượu.

Mụ nội ngươi, thù dai quá đi.

Qua lễ đội quan, kế tiếp chính là đại lễ đăng cơ của thái tử điện hạ.

Toàn bộ đế đô đều đầu nhập vào không khí bận rộn náo nhiệt này, giống như một nồi nước sôi sùng sục.

Trong không khí ồn ào náo nhiệt, tại Trấn Nam Vương phủ của phụ thân thái tử điện hạ, hiếm thấy vẫn còn một chốn bình yên.

Vệ vương phi là người hiểu rất rõ về trà cũng rất thích uống trà, mỗi ngày sau giờ ngọ nhất định sẽ lẳng lặng pha một ấm trà Long tĩnh để làm bạn.

Hôm nay pha trà có một người khác ở bên cạnh.

Mặc trường y với kiểu dáng mang hơi hướm thời Ngụy Tấn, đai lưng thắt cao, trên y mệ thêu đằng long địch điểu nhật nguyệt vô cùng tinh xảo, người này cùng Vệ vương phi ngồi đối diện, ở giữa là một bàn trà đặt một bộ trà cụ với phong cách cổ xưa nhã nhặn. Dưới đôi tay của người nọ, trà đạo phiền phức lại trở nên thanh thoát tao nhã như hành vân lưu thủy, qua một lúc, một đôi tay như khắc ngọc bưng lên tách trà hương rồi đưa qua.

Vệ vương phi tiếp nhận, ngửi mùi hương xem màu sắc, khẽ nhấp một ngụm, mỉm cười tán thưởng, “Càng ngày càng khéo.”